Mộc Tiểu Đồng vụиɠ ŧяộʍ liếc anh một cái, không biết tại sao cô cứ cảm thấy hôm nay Lăng Việt có chút không giống cho lắm. Nhưng cô cũng không muốn nghĩ nhiều như vậy, dùng tốc độ nhanh nhất đem bát cháo trước mắt giải quyết hết, sau đó đứng lên, nhanh chân liền muốn về trong phòng của mình.
"Đợi!"
Đột nhiên Lăng Việt mở miệng nói một câu, Mộc Tiểu Đồng do dự một chút, chậm rãi quay đầu, liền trông thấy bóng lưng cao ngạo của anh.
Ý của anh là cùng anh đi sao? Trong lòng Mộc Tiểu Đồng một vạn lần cũng không nguyện ý, chỉ có điều khi cô nghĩ đến tính tình hung bạo của anh, thì cũng chỉ có thể bất đắc dĩ đi theo phía sau anh.
"Cầm." Khi bọn họ đi đến của phòng của Lăng Việt trên tầng hai, anh đột nhiên quay người đưa cho cô một món đồ vật.
Mộc Tiểu Đồng còn không kịp phản ứng, như phản xạ có điều kiện liền nhận lấy nó, sau đó cửa phòng đột nhiên bị đóng lại.
Mộc Tiểu Đồng chớp chớp mắt, kinh ngạc nhìn một hộp quà nhỏ trong tay, lại ngẩng đầu nhìn cửa phòng bị đóng lại.
Đây rốt cuộc là chuyện quái quỷ gì vậy?
"A! Người bị bệnh tự kỷ đều khó hiểu như vậy sao?" Mộc Tiểu Đồng khó xử đứng ngoài cửa phòng, lẩm bẩm một câu, hiếu kỳ mở hộp quà nhỏ ra.
Tốt nhất không phải là một cái ngón tay đẫm máu hoặc mấy thứ đồ vật biếи ŧɦái, cô có chút lo lắng nghĩ vậy. Trong phim ảnh, những người có vấn đề về thần kinh kiểu gì cũng sẽ làm một số chuyện người thường không làm bao giờ.
Nhưng một giây sau, "Cái này. . . Đây là Dạ Minh Châu trong truyền thuyết sao?" Tâm tình Mộc Tiểu Đồng có hơi động, âm thanh vui vẻ nói một câu, "Thứ này khẳng định là rất đáng tiền."
Mà lúc này người nào đó đang dựa vào tấm cửa phòng nghe cô nói, môi mỏng khẽ nâng lên, có lẽ cô thích vật này.
Hôm nay tâm tình Lăng Việt không tệ, mặc dù anh vẫn như cũ khiến cho người ta có một loại cảm giác xa cách, nhưng hình như cũng không giống ngày thường.
Tâm tình thoải mái của Lăng Việt duy trì đến ngày thứ hai, sáng sớm anh đã rời giường, trên tay cầm một chồng thẻ tín dụng, vừa mở cửa phòng đã thấy Thẩm Phong vội vàng chạy đến trước mặt anh.
Lăng Việt dừng chân, híp mắt có chút bất mãn mà nhìn ông, Thẩm Phong nhìn thấy ánh mắt của anh, đáy lòng càng thêm kinh hoảng do dự.
"Tam thiếu." Thẩm Phong gọi anh một tiếng, nhưng Lăng Việt không muốn phản ứng, bước thẳng đến phòng Mộc Tiểu Đồng.
Thẩm Phong nhìn theo bóng lưng anh, đáy lòng lo lắng vạn phần, vội vàng nói: "Tam thiếu, Thiếu phu nhân cô ấy..."
Lăng Việt bỗng nhiên quay đầu lại, ánh mắt băng lãnh nhìn ông chằm chằm.
"Thiếu phu nhân, cô ấy chạy trốn rồi."
Thẩm Phong vừa dứt lời, Lăng Việt đầu tiên là giật mình nhưng sau đó ánh mắt của anh liền trở nên hung ác, nham hiểm.
Thẻ tín dụng trên tay đột nhiên bị anh hung hăng ném đi, khóe môi có chút tự giễu, ý vị không rõ phun ra hai chữ, "Rất tốt."