Chương 59

Cậu trai ngồi trên ghế đang gục đầu xuống dưới với bộ ảnh dạng ủ rũ buồn bã, vì cậu ta đang chờ phòng cấp cứu bên trong,

Cậu ta lúc này thì đột nhiên nghe người gọi đúng họ tên của mình với

tiếng nghe khá quen thuộc với cậu mà giật mình ngước lên nhìn,

Quả nhiên cậu ta đột nhiên mỉm cười với cô, với tâm trạng vừa buồn

vừa vui khi gặp lại cô, thế nhưng không phải ở đâu đó mà lại là ở bệnh

viện,

Hào Dương Bối vờ ngượng cười với cô mà gọi tên cô, "Tinh Tinh "

Cố Ninh Tinh thật sự rất vui khi gặp lại cậu bạn thân ngày nào khi còn đi học, thế nhưng cô lại cảm thấy cậu rất kỳ lạ,

Trước đó Hào Dương Bối là một người hoạt bát năng động hay thích trêu ghẹo cô, và làm cho mọi người được vui vẻ, thế nhưng lúc này Hào Dương

bối, người mà cô gặp lại mang theo một vẻ mặt u buồn và hầu như rất mệt

mỏi,

Cố Ninh Tinh nhìn thấy cậu buồn bã, nên đã ngồi cùng cậu, sau đó mới đưa cho cậu một chai nước rồi hỏi,

"Dương Bối, cậu về đây lúc nào vậy "

Hào Dương Bối, tay đưa lên mắt mà dụi dụi đến đỏ hoe, sau đó cậu ta

mới bình tĩnh lại mà mỉm cười trả lời cô, "Mình về cách đây được một

tháng trước "

Cố Ninh Tinh tạm nhận nụ cười đó của cậu, sau đó cô mới quyết định

hỏi vì sau cậu ta lại ở đây, "Dương bối, cậu đang có chuyện gì sao, mà

mình thấy cậu lại buồn bã đến như vậy "

Hào Dương Bối lúc này đột nhiên húc hít vài tiếng, sau đó cậu ta mới

kiềm chế nước mắt mà kể những chuyện gia đình cậu ta gặp phải, "Ba mình

vì chuyện công ty bị phá sản, nợ rất nhiều tiền, nên ông đã bị đột quỵ

rồi, mình rất lo lắng "

Cố Ninh Tinh dùng tay chạm vào vai của Hào Dương Bối, cô liền dùng cách an ủi cậu, "Thế bây giờ cậu tính làm sao "

Hào Dương Bối lúc này không thể kiềm chế được bản thân nữa, nên đã

cuối đầu xuống, khóc hoàn toàn khích động mà tự trách bản thân mình,

"Mình cũng không biết phải làm sao, mình thật sự đã bất lực rồi, mình

đúng là một thằng vô dụng mà "

Thật sự quả nhiên đây là lần đầu Cố Ninh Tinh nhìn thấy dáng vẻ của cậu bị kích động đến như vậy, "Dương bối, cậu bình tĩnh đi "

Lúc này Hào Dương Bối mới hét lớn, đột ngột tức giận với cô, "Sao mình có thể bình tĩnh khi ba mình đang ở bên trong "

Cố Ninh Tinh không hề giận cậu khi cậu lớn tiếng với cô, vì cô hiểu

được tâm trạng bồn chồn lo lắng khi người thân mình mất đi hoặc bị nguy

cấp,

Thế nhưng cô vẫn cứ ở cùng cậu để an ủi bạn mình,

Một lúc sau, cánh cửa phòng cấp cứu mới mở ra và vị bác sĩ cũng từ bên trong bước ra,

Thật sự rất may mắn là ba của Hào Dương Bối đã qua cơn nguy kịch,

nhưng vẫn phải ở lại bên trong, để các y tá theo dõi rồi mới di chuyển

ông đến phòng hồi sức,

Hào Dương Bối nghe xong tâm trạng cũng một phần nào thở phào nhẹ

nhõm, cậu ta nhiệt tình nắm lấy tay vị bác sĩ không ngừng cảm ơn,

Cố Ninh Tinh cũng vui mừng theo cậu, khi bác trai đã qua nguy hiểm,

sau đó một lúc sau, Cố Ninh Tinh nhìn cậu trong lúc chờ đợi, cô liền bảo cậu đi đến quán cà phê gần bên cạnh bệnh viện để uống nước cùng cô,

Hào Dương Bối từ lúc ngồi vào bàn, cậu ta mới dần dần bình tĩnh,

nhưng lại cúi mặt xuống xấu hổ cậu ta hối hận vì chuyện lúc nãy đã lớn

tiếng với Cố Ninh Tinh, "Tinh Tinh, mình xin lỗi vì lúc nãy đã lớn tiếng với cậu "

Cố Ninh Tinh lắc đầu cứ cho mình là không sao, cô thật sự hiểu tình

trạng của cậu ta bây giờ, vì chính cô cũng đã xảy bị như cậu nên cô thật sự rất hiểu, "Mình không sao, mình hiểu tâm trạng của cậu lúc đó mà,

nên cậu đừng xin lỗi "

Hào Dương Bối mặc dù nghe cô nói như vậy, nhưng cậu ta vẫn cảm thấy rất xấu hổ với cô, mà chỉ cúi xuống ngại ngùng,

Cố Ninh Tinh thấy vậy, sau đó nhớ ra một chuyện mà mở lấy chiếc bốp

ra, rúc cái thẻ đen mà đưa cho Hào Dương Bối, "Dương Bối, nếu cậu không

ngại cậu cầm lấy cái này đi "

Lúc này Hào Dương Bối mới ngẩng đầu lên, vẫn chưa nhận ra là thứ gì

nên cậu ta nhìn xem Cố Ninh Tinh đã đưa thứ gì cho mình, "Tinh Tinh, đây là gì "

Cố Ninh Tinh đẩy chiếc thể tính dụng qua gần cho cậu, với vẻ mỉm cười mà nói, "Đây là thẻ đen không giới hạn, cậu hãy cầm lấy mà giải quyết

chuyện công ty của cậu trước đi "

Sở dĩ Cố Ninh Tinh quyết định đưa thể đen cho cậu, là vì cô cũng không dùng nó kể từ khi Âu Thành Nghiêm đưa cho cô,

Cô từ khi nhận nó, thì cô đã dặn lòng là sẽ không bao giờ dùng số

tiền trong thẻ dù chỉ một đồng, thế nhưng lúc này vì người bạn thân của

cô gặp chuyện, nên cô bất đắc dĩ dùng nó vào thời điểm này,

Hào Dương Bối cầm lấy chiếc thẻ, vừa nhìn là cậu ta giật mình biết

ngay chiếc thẻ màu đen đó là của ai sở hữu, cậu ta liền mở to mắt hoảng

hốt nhìn cô,

"Tinh Tinh, đây là thẻ đen của gia tộc họ Âu, chỉ chính quyền riêng nhà đó, sao cậu lại có nó vậy, Tinh Tinh không lẽ cậu..."

Cố Ninh Tinh gật đầu, nhưng trong cái gật đầu, lại có một nỗi buồn,

khiến cô cảm thấy đau lòng, mà lời nói cũng nhỏ hẳn, "Đúng vậy, mình là

vợ của Âu Thành Nghiêm "

Hào Dương Bối ngẩn người ra, lời nói cũng trở nên lắp bắp, vì cậu ta vẫn không thể nào tin được, "Cậu... Cậu sao lại "

Cố Ninh Tinh nổi buồn liền ủ rũ khuôn mặt một lúc, sau đó mới vờ

ngượng cười rồi cô nhanh chóng chuyển chủ đề, "Chuyện dài lắm, mình sẽ

kể cậu nghe sau, trước hết cậu hãy cầm lấy nó mà giải quyết chuyện công

ty đi nha "

Cả hai lãng qua vấn đề chuyện của Hào Dương Bối, cậu ta cầm lấy chiếc thẻ mà trả lại cho cô, vì cậu ta ngại nên không thể dùng nó, "Tinh

Tinh, mình không thể nhận nó được "

Cố Ninh Tinh đẩy tay Hào Dương Bối về phía cậu ta, sau đó mỉm cười,

"Cậu cứ cầm đi, coi như mình cho cậu mượn, khi nào ổn định công ty, thì hãy trả lại cho mình là được "

Quả nhiên Hào Dương Bối dù nói thế nào nhưng Cố Ninh Tinh vẫn là bản

tính cố chấp, nên cậu bất đắc dĩ nhận nó vì dù sao cậu ta cũng cần đến

nó,

"Tinh Tinh, mình rất cảm ơn cậu, mình sẽ không quên công ơn này của cậu đâu "

Cố Ninh Tinh nhìn thấy cậu nhận chiếc thẻ, cô cũng vui mừng hơn và

thở nhẹ một cái, "Thôi được rồi mà, chúng ta là bạn thân mà, đừng nói

lời khách sáo như người lạ đến như vậy chứ "

Cả hai nói chuyện thật lâu, sao đó mới chia ra mà chào nhau rời khỏi quán cà phê, và có hẹn sẽ gặp nhau thường xuyên,

Cố Ninh Tinh ra về cảm thấy rất vui vẻ, vì đã lâu cô không ra ngoài

gặp bạn bè mà nói chuyện vui đến như vậy, cảm giác thật sự rất thoải

mái,