Hoàng Phủ Chính cảm thấy Quý Tiểu Đông là người đầu tiên mình muốn nói chuyện nhiều như vậy. Ngược lại Quý Tiểu Đông cũng có cảm giác lạ lùng với Hoàng Phủ Chính. Cô khẳng định mình đã yêu Tổng giám Đốc rồi.
Đúng vậy, nghĩ tới hai chữ "yêu thương", Quý Tiểu Đông biết mình thật sự đã bị thần Cupid
bắn trúng.
Nhớ khi còn bé, cô đã từng nhíu mày nhăn mặt hỏi mẹ mình: "Mẹ, mẹ biết con sợ đau mà sao mẹ lại đặt tên con là Đông?"
Mẹ Quý dịu dàng trả lời: "Con gái ngoan, Đông không phải là đau đớn mà là thương yêu. Dĩ nhiên, mỗi người sẽ có cách hiểu của riêng mình, nhưng con phải nhớ, nếu như có một người biết nghĩa của từ này thì con phải biết quý trọng anh ta. Mẹ tin anh ta nhất định là một người dịu dàng, lương thiện. Một người đàn ông như vậy rất xứng đáng để con giao phó đời mình."
Quý Tiểu Đông nhắm mắt lại, cô đang đắm chìm vào lời nói của mẹ mình năm đó. Hôm nay, một người đàn ông như thế đã xuất hiện. Cô sẽ quý trọng anh ấy bằng cách nào đây?
"Tiểu Quý, cô đang cầu nguyện hay là đang mộng du vào cõi thần tiên?"
"Không có. Đột nhiên tôi nhớ lại lời mẹ mình dặn khi còn nhỏ, khiến tôi cảm thấy trong lòng ngọt ngào như mật đường. Vì vậy, tôi nhắm mắt để cảm thụ một chút."
"Cô thật rất đặc biệt, ai không biết sẽ cho rằng cô rất kì lạ."
"Mới vừa rồi anh muốn nói rằng anh không hiểu tại sao lại thế phải không?"
Bị nói trúng tâm sự, Hoàng Phủ Chính cười xấu hổ, không trả lời.
"Người ta thế nào thì tôi không biết, nhưng tôi lại có cảm giác mình khác xa so với bọn họ. Nói thí dụ như thỉnh thoảng tôi sẽ tự mình lầm bầm lầu bầu."
"Vậy bình thường cô sẽ nói những gì?"
"Không nhất định phải nói nhiều. Bình thường tôi nghĩ gì thì nói đó, có lúc thấy chuyện khó khăn quá mức thì tôi sẽ nói chuyện với bản thân mình."
Hoàng Phủ Chính đang nhìn cẩn thận mái tóc của Quý Tiểu Đông, nhưng khi thấy Quý Tiểu Đông nói chuyện lạ lùng thì anh nói: "Hiện tại tôi cảm thấy cô để kiểu tóc này trông cô trưởng thành hơn rất nhiều, nhưng nó lại không hợp với dáng vẻ ngây thơ, hiền thục của cô lúc này."
"A, tôi hiểu chứ, anh muốn nói tôi ngây thơ giống như học sinh tiểu học phải không?"
"Cô hiểu là tốt rồi."
"Anh lại dám thừa nhận đấy? Thật khó ưa."
Nhìn Quý Tiểu Đông đang giương nanh múa vuốt, tâm tình Hoàng Phủ Chính vui vẻ bật cười. Ít ai biết rằng đã lâu rồi anh không cười thoải mái như vậy.
"Anh mà cười nữa thì tôi về trước đây."
"Cô vội sao hay là có chuyện gấp?"
"Tôi không vội, nhưng hôm nay có thể nói chuyện nhiều với anh như vậy, tôi cảm thấy rất vui vẻ."
"Trước kia tôi khó gần lắm sao?"
"Tốt nhất là anh nên về hỏi chủ tịch đi."
"Vậy mà cô cũng dám thừa nhận?"
"Tôi chỉ hơi to gan một chút thôi nhưng dù sao tôi cũng chỉ nói sự thật."
Hoàng Phủ Chính lại cùng Quý Tiểu Đông cười vui vẻ.
Sau một giờ, Quý Tiểu Đông nói mình phải về nên Hoàng Phủ Chính đưa cô đến trạm xe buýt. Sau đó anh cũng tự lái xe về.
Sau lần nói chuyện này thì khoaảng cách hai người cũng gần thêm một chút. Vào những lúc không có ai, Quý Tiểu Đông
lặng lẽ nhớ lại từng câu từng chữ mà Tổng Giám đốc nói. Cô nhận ra thật ra anh ta không lạnh lùng cao ngạo mà lại rất gần gũi. Cô nhớ về anh ta mọi lúc mọi nơi thậm chí cũng mong đợi sẽ có một ngày được gặp anh lần nữa. Mà tương tự, phía bên kia Hoàng Phủ Chính cũng đang nhớ về cô, nhớ về thời gian, địa điểm gặp nhau, ngày đó, nơi đó, anh đã nói chuyện khá lâu và khá vui vẻ với cô.
Đối với Dương Mỹ Lệ, cô đã từng có một khoảng thời gian thân thiết với hoàng Phủ Chính. Bọn họ biết nhau từ lúc ấu thơ nhưng không hiểu sao tình cảm giữa bọn họ chỉ dừng lại ở mức bạn bè hoặc cùng lắm là vâng lời cha mẹ để hẹn hò vài lần. Mãi cho đến khi Hoàng Phủ Chính xuất ngũ, Dương Mỹ Lệ mới nhận ra người đàn ông này đã sớm không còn nét ngây thơ trẻ con ngày nào mà thay vào đó là một người đàn ông quyến rũ,
đẹp trai, chững chạc từ lời nói đến hành động. Điều đó hấp dẫn cô và cô điên cuồng yêu anh.
Từ đó, cô bắt đầu quan tâm anh, cô mượn mối quan hệ thân thiết giữa hai gia đình mà chủ động hẹn anh gặp mặt, muốn nhân cơ hội để gia tăng cảm tình lẫn nhau.
Còn Hoàng Phủ Chính vẫn chỉ xem cô như một người bạn bình thường. Anh và cô cùng lớn lên, cùng nhau trao quà cho nhau Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n, vào những dịp lễ tết. Đối với anh, cô giống như một người họ hàng xa, vừa tôn trọng cô nhưng cũng thân thiết với cô. Ngoài những lần đó ra, thì không còn gì đặc biệt nữa cả.
Thật ra Hoàng Phủ Chính cũng hiểu ánh mắt nóng bỏng, gợϊ ȶìиᏂ của Dương Mỹ Lệ nhìn mình với ẩn ý yêu đương. Anh cũng đã từng quan sát cô ấy nhiều lần, cảm thấy ngoài căn bệnh nhà giàu thì cô lại không có gì. Nhưng khuyết điểm ấy của cô cũng không đáng ngại có thể làm tăng thêm tình cảm trong mối quan hệ lâu dài của họ.
Hoàng Phủ Chính cũng thử xem xét thái độ ba của Dương Mỹ Lệ. Anh lại không ngờ ông lại vui vẻ chấp nhận hai người mà không có bất kỳ ý kiến nào. Hơn nữa ông còn muốn công khai mối quan hệ giữa anh và Dương Mỹ Lệ.
"Dương Mỹ Lệ và A Chính cũng bên nhau khá lâu rồi, cụ thể là từ lúc nào bắt đầu tôi cũng vậy không rõ lắm. Ở nhà, con gái tôi luôn khoe A Chính với tôi, tôi và mẹ nó cũng hiểu có lẽ nó đã yêu A Chính từ rất lâu rồi."
"A Chính thật may mắn. Dương Mỹ Lệ rất xinh đẹp, lại hiểu chuyện, nếu như bọn chúng có thể đến với nhau thì chúng ta cũng có thể kết thành thông gia rồi."
"Ha ha, tôi cũng nghĩ như vậy, không biết A Chính có để ý đến Dương Mỹ Lệ nhà tôi không nữa?"
"Ai, nó được Dương Mỹ Lệ để ý là may mắn của nó rồi. Nhưng chuyện của bọn nhỏ, chúng ta cũng không tiện nhúng tay vào. Hãy cứ để bọn chúng tự nhiên thôi."
Thấy vậy, Hoàng Phủ Chính nghiêm túc để ý cảm giác của mình đối với Dương Mỹ Lệ nhưng đáng tiếc anh không hề có cảm giác đặc biệt nào với cô,anh vẫn luôn thờ ơ với Dương Mỹ Lệ. Dù cô ta cố gắng đến thế nào đi chăng nữa thì anh vẫn luôn hời hợt, lạnh nhạt.
Bỗng một ngày, Hoàng Phủ Toàn không nhịn được muốn nhắc nhở con trai mình về chuyện kết hôn.
"A Chính, tối nay con hẹn hò với Dương Mỹ Lệ thế nào?"
"Vẫn bình thường."
"Vậy con cảm thấy cô ấy như thế nào?"
Hoàng Phủ Chính máy móc
trả lời: "Cô ấy sao? Không có gì, giống như hàng xóm hoặc một người bạn mà thôi."
"Con biết cô ấy thích con chứ?"
"Có sao? Con không để ý."
"Chuyện cô ấy thích con, bác Dương và ba cũng biết mà sao con lại không biết?"
"Hả?"
Nhìn khuôn mặt lạnh lùng của con trai, Hoàng Phủ Toàn không thể làm gì khác hơn là nói sự thật ra luôn.
"Trước kia con không để ý cũng không sao, dù sao các con chơi với nhau
từ nhỏ, nên các con có thể xem nhau như người trong nhà. Nhưng hiện tại nếu ai cũng biết chuyện các con, ngay cả bác Dương và ba cũng biết thì bây giờ ba muốn biết ý con thế nào đây?