- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Hào Môn Thuần Luyến: Bạn Gái Đậu Phụ Em Là Lớn Nhất
- Chương 85: Thì ra anh cũng đến đây (phần ba)
Hào Môn Thuần Luyến: Bạn Gái Đậu Phụ Em Là Lớn Nhất
Chương 85: Thì ra anh cũng đến đây (phần ba)
Edit: Sóc Là Ta
Truyện chỉ được chia sẻ miễn phí tại …
“Cô ấy sẽ âm thầm theo dõi người đàn ông kia sao?”
“Việc này rất khó nói. Hiếm có người nào làm như vậy trừ phi cô ấy đã yêu người đàn ông đó rồi.”
Hoàng Phủ Chính suy nghĩ một lát, sau đó anh phủ nhận nói: “Cô ấy chưa yêu đâu.”
“Anh muốn nói ai? Người nữ nhân viên mới vừa chào hỏi anh khi nãy hả?”
“Không, dĩ nhiên không phải cô ấy. Đây là chuyện của một người bạn làm ca sĩ của anh nên anh tò mò muốn tìm hiểu chuyện của anh ấy thôi.”
Đối với lời nói dối không lọt tai của Hoàng Phủ Chính, cô gái kia chợt lóe lên ý nghĩ nói: “Anh cũng có bạn làm ca sĩ nữa à? Cũng tốt. Lần này em tới gặp anh chỉ do ba mẹ sắp xếp thôi. Dù sao anh cũng không có ấn tượng tốt với em mà em cũng vậy. Chúng ta làm bạn cũng tốt đấy chứ. Hơn nữa em cũng sẽ giữ bí mật về cuộc trò chuyện này, được chứ?”
“Cũng do anh không đúng, em cũng đừng nên nghĩ nhiều. Thật ra một cô gái như em sẽ có rất nhiều đàn ông theo đuổi, chỉ vì hiện giờ anh không có hứng thú yêu đương gì cả.”
“Sao vậy? Công ty anh gặp rắc rối sao?”
“Không phải, tập đoàn Thái Tử đang trên đà phát triển nên anh muốn thừa thắng xông lên không muốn yêu đương để tránh làm lỡ sự nghiệp phát triển của chính mình.”
“Anh chàng đẹp trai, hiện tại anh nói vậy chứ sau này, nếu anh gặp một người anh yêu thì anh sẽ không nói thế đâu. Những kiêu ngạo, lạnh lùng sẽ biến mất, thay vào đó là những yêu thương ấm áp. Anh chỉ muốn ở bên cạnh cô ấy mọi lúc mọi nơi thôi.”
Hoàng Phủ Chính nở nụ cười, không nói gì.
“Sao anh cười? Hay là anh đang cảm thấy em nói quá sự thật?”
“Không, không phải vậy, chỉ là lời này anh đã từng nghe người khác nói rồi, Vì lẽ đó nên anh cảm thấy có chút quen tai thôi.”
Cô gái kia nhất thời tỏ ra vẻ mặt đắc ý, cô ấy khuyên nhủ nói: “Đúng rồi, người kia cũng đang quan tâm anh đó, sợ cả đời anh không gặp được người mình thích. À, người kia là ai? Là ca sĩ sao? Có đẹp trai hay không?”
“Tiểu Đan, không phải, cô Cổ, thực ra người đó là ba tôi, trước đây không lâu ông ấy khuyên tôi đừng nên xem thường tình yêu.”
“À, anh đừng gọi tôi là cô Cổ, gọi tôi là Tiểu Đan được rồi, bạn bè cũng gọi tôi là Đan Đan hoặc là Adán.”
“Tiểu Đan, lần này trở về em muốn ở lại bao lâu? Ba tôi còn muốn mời em đến nhà dùng cơm đây.”
“Lần này trở về là vì em phải dự hôn lễ của một người bạn thân, mà em cũng mua vé máy bay rồi, trưa ngày kia sẽ trở về. Em nghĩ chắc mình không thể đến nhà anh dùng cơm được, cũng tránh được việc ba em và ba anh cảm thấy vui vẻ lại gán ghép chúng ta. Đến lúc đó cả hai sẽ cảm thấy rất khó chịu.”
Câu nói này như đang đánh vào lòng Hoàng Phủ Chính, nên anh cũng không muốn khách sáo: “Vậy anh cũng không miễn cưỡng. Có lẽ đàn ông rất thích tính tình phóng khoáng của em đó.”
“Bạn bè của em rất nhiều, đủ mọi ngành nghề, chủ yếu họ đều là đàn ông, nhưng em vẫn không thích ai. Vì vậy, ba em nghĩ em là less (ý là 2 người phụ nữ chơi với nhau). Ông bắt em đi xem mắt hết lần này đến lần khác. Lần này cũng vậy, em nói phải đi dự hôn lễ của một người bạn nhưng ông vẫn đặc biệt gọi điện thoại cho bác trai dể sắp xếp cuộc hẹn này giống như trên đời này sẽ không thèm cưới em vậy.”
“Thực ra, anh cũng rất thích loại phụ nữ phóng khoáng, thoải mái, yêu tự do với trí tuệ bình thường. Anh không thích những phụ nữ trang điểm loè loẹt, diêm dúa, cả ngày vắt óc suy nghĩ cách nào để gả vào nhà giàu mà không cần phải phấn đấu làm việc chăm chỉ.”
“Không phải người phụ nữ nào cũng vậy đâu. Trong một vạn người thì chỉ có một người mà thôi, cũng chưa chắc cô ta chấp nhận sự khổ cực này. Vì lẽ đó, chẳng thà cô ấy nhọc nhằn khổ sở nỗ lực làm việc mười năm thậm chí là mấy chục năm thì chỉ tốn mấy ngày hoặc mấy tháng để dụ dỗ cậu ấm nhiều tiền của. Anh biết đấy, cũng sẽ có gã nào đó mắc câu mà thôi.”
Bởi vì có Lương Thu ở đây nên Quý Tiểu Đông cũng không dám nghe trộm một cách trắng trợn. Tuy trong lòng cô rất tò mò nhưng cô vẫn làm bộ như không có chuyện gì xảy ra.
Sau đó, các món ăn ngon không còn hấp dẫn cô nữa. Cô buông đũa xuống chứng tỏ rằng mình đã no, nhưng thực ra cô đang cố gắng lắng nghe câu chuyện của bàn bên cạnh.
Vừa đúng lúc Hoàng Phủ Chính nói câu sau cùng, thực ra anh ta thích loại phụ nữ mạnh dạn, thoải mái. Cô đoán chừng trong toàn công ty sẽ không có người nào như thế mà quản lý Dương vừa vặn phù hợp mẫu người của anh. Nếu vậy thì tại sao anh ta còn muốn đi xem mắt?
Ai cũng nói những người thành đạt vốn có nhiều tin đồn nhưng giờ cô biết được bí mật của tổng giám đốc rồi, nếu anh ta biết cô biết bí mật này thì cô sẽ thế nào đây? Anh ấy sẽ hù doạ cô hay xa lánh cô?
Một lúc sau, Lương Thu cũng dừng đũa nói: “Anh cũng no rồi. Em ăn ít vậy, hay là món ăn không hợp khẩu vị của em?”
“Không phải, mì ống ngon lắm, những món khác ăn cũng được, chỉ vì lúc nãy em ăn điểm tâm rồi nên cũng cảm thấy no ngang.”
“Phụ nữ các em ăn ít vậy, không biết làm sao có sức làm việc đây? Đàn ông nuôi phụ nữ như các em là điều cực kỳ dễ dàng.”
Quý Tiểu Đông cảm thấy câu nói này có điểm gì đó không đúng, cảm thấy có gì đó mờ ám thậm chí buồn nôn.
Cô không thích cảm giác khó chịu này, đồng thời lại nghĩ tới tình cảm của Lương Thu đối với mình, liền lập tức kiếm cớ nói: “Cảm ơn bữa trưa của anh, đột nhiên em nhớ mình còn có việc phải đi trước..”
“Vội lắm sao? Để anh đưa em về.”
“Không vội, nhưng cũng không cần anh đưa, em đi xe công cộng về là được.”
“Vậy cũng được. Phục vụ, tính tiền.”
Thanh toán xong, hai người cùng rời khỏi phòng ăn, Quý Tiểu Đông chỉ cúi đầu, lo lắng mình lại gặp phải tổng giám đốc.
Ở cửa trạm xe buýt, Quý Tiểu Đông vẫy tay tạm biệt Lương Thu. Trong lúc vô tình quay đầu lại, lại nhìn thấy tổng giám đốc đi cùng cô gái kia ra đến cổng. Cô vội vã trốn sau một tấm bảng quảng cáo.
“Cảm ơn anh đồng ý dùng cơm với em.”
Nghe lời nói khiêm tốn của Cổ Đan, Hoàng Phủ Chính cũng nho nhã lễ độ đáp lại nói: “Em đừng quá khách sáo, chúng ta cũng chỉ muốn hoàn thành nhiệm vụ của bề trên mà thôi.”
“Vậy em đi trước nha.”
“Em ở đâu? Anh lái xe đưa em về.”
“Không cần đâu, em muốn đi dạo phố tìm mua một ít đồ.”
“Vậy được rồi, có gì thì cứ gọi điện thoại cho anh.”
“Được, hẹn gặp lại.”
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Hào Môn Thuần Luyến: Bạn Gái Đậu Phụ Em Là Lớn Nhất
- Chương 85: Thì ra anh cũng đến đây (phần ba)