Chương 62: Tiệc sinh nhật (phần hai): quà tặng

“Nghĩ hay quá nhỉ, nếu anh ấy đồng ý thì tớ cũng không chịu đấy. Tổng giám đốcvẫn còn cô đơn không phải là vì còn muốn chờ tớ hay sao.”

“Ơ, lời như thế mà cậu cũng mở miệng nói được à, thật kinh tởm. Nếu Tổng Giám đốc nghe thấy thì tớ chắc chắn anh ấy sẽ chạy mất thôi. Sao anh ấy lại muốn cùng cậu như vậy chứ?”

......

Chứng kiến cảnh các đồng nghiệp kịch liệt tranh luận, Quý Tiểu Đông có cảm giác không ai còn nhớ tới sinh nhật của mình nữa. Cô cố gắng len lỏi giữa đám đông, bước về phía tổ trưởng Lưu nói: “Cám ơn chị đã tặng emkính mát, em cũng đang định mua một cái vào mùa xuân này đấy. Đúng rồi, em có thể mở quà ra xem không?”

“Dĩ nhiên là có thể.”

Quý Tiểu Đông ôm một đống quà tặng, từ từ ngồi vào chỗ của mình, bắt đầu mở món quà cùa tổ trưởng Lưu.

“Oa, hình trái tim sao?”

Quý Tiểu Đông vừa ngạc nhiên vừa kêu lên, cô vui vẻ cầm mắt kính thử đeo lên. Những đồng nghiệp khác nghe thấy tiếng kêu của cô, trong phút chốc cũng im bặt, không còn tranh luận về Tổng giám Đốc nữa, đưa mắt nhìn về phía Quý Tiểu Đông đang thử kính mát do tổ trưởng Lưu tặng.

“Mắt kính Q thật đẹp! Khi đeo mắt kính này, trông Tiểu Quý giống như một nữ sinh trung học vậy.”

“Không đúng, phải nói là giống như nàng tiên cá trên bờ biển Hawai vậy.”

“Còn tớ thấy Tiểu Quý giống như một nữ sinh trung học đang dạo chơi trên bờ biển Hawaii.”

“Thôi đi, câu đó chúng tớ đã nói rồi mà cậu còn cố tình lặp lại.”

Quý Tiểu Đông vui vẻ cắt đứt cuộc đối thoại giữa các đồng nghiệp hỏi: “Trông tớ thế nào? Không tệ chứ?”

Mọi người gật đầu tán thưởng. Mặc dù mùa này rất nóng nhưng nó thật sự rất thích hợp với Quý Tiểu Đông.

Tổ trưởng Lưu cố ý bắt chước giọng của Tống Đan Đan (là một nữ diễn viên nổi tiếng ở Trung Quốc) trả lời: “Chị vì Quý Tiểu Đông mà mua cặp mắt kiếng này đó.”

“Tổ trưởng, chị thật đáng yêu nha.”

“Đúng vậy, hôm nay tớ mới đột nhiên phát hiện, chị trông như trẻ hơn vài tuổi đấy.”

“Ngày nào cũng ở chung với đám tiểu quỷ này, chị cũng mất hình tượng lâu rồi. Không còn cách nào khác, chị đành phải giả nai thôi.” Tuy nói thế nhưng gương mặt tổ trưởng Lưu rất vui vẻ.

“Tổ trưởng, hoan nghênh trở lại!”

Đầu tiên là tổ trưởng Lưu bĩu môi, sau đó lại hỏi: “Trở về làm gì? Gia nhập vào câu lạc bộ độc thân của các em sao? Chồng chị cũng tốt, con trai lại rất nghe lời, các em không nên dụ dỗ chị.”

Quý Tiểu Đông hài lòng nói: “Tổ trưởng, cám ơn chị. Thành thật mà nói, em cũng định mua một bộ kính mát. Bây giờ, chị cũng giúp em thực hiện nguyện vọng rồi, đúng với hình tượng của em lắm đó.”

“Còn có hoa nữa đó. Đó là tâm nguyện của mọi người, hi vọng em có thể tìm được một bạch mã hoàng tử tốt với tình yêu ngọt ngào.”

“Cám ơn chị, em quá yêu chị, cũng yêu mọi người nữa. Mọi người thật đáng yêu.”

“Chúc cậu hạnh phúc nha.”

Quý Tiểu Đông tháo mắt kính xuống để lại trong hộp. Đột nhiên cô lớn tiếng tuyên bố: “Tớ quyết định: hôm nay sẽ mời mọi người ăn cơm. Nếu lần trướcmọi người chưa thống nhất được địa điểm thì hôm nay để tớ quyết định địa điểm. Còn về thực đơn, mọi người tự lựa chọn.”

“Oa, thật tốt quá. Vốn đang muốn nói Tiểu Quý khao một bữa, thì Tiểu quý đã nói trước. Thật đúng là màn hay ở phía sau.”

“Đúng vậy, thật ra ăn cái gì cũng không thành vấn đề..., quan trọng là mọi người vui vẻ.”