Đột nhiên xảy ra chuyện này nên Hoàng Phủ cũng lúng túng, không biết giải quyết ra sao.
Bên dưới khán đài, mọi người đều yên lặng, họ cũng chưa bao giờ nghĩ ra, lại có sự việc như thế này xảy ra. Còn quản lý Dương vừa mừng vừa lo lắng. Cô biết một trong hai tờ giấy kia có tên cô, nhưng lại không biết lá thăm còn lại sẽ là tên ai?
Rõ ràng chính mình cố gắng suy nghĩ ra một cách hoàn hảo như thế lại có người chen vào. Cô suy nghĩ nát óc, sau đó cô vội vàng hướng về phía khán đài hô to: “Thưa Tổng Giám Đốc, ngài hãy mở tờ giấy ra trước, để xem người kia là ai.”
Hoàng Phủ đang ngây người, bỗng nhiên nghe được lời đề nghị của quản lý Dương, nên anh vội vàng mở tờ giấy ra. Khi anh vừa thấy tên trong tờ giấy, thì mắt anh đột nhiên lóe lên tia sáng, nhưng chỉ trong chốc lát, anh liền lớn tiếng đọc to: “Dương Mỹ Lệ thuộc bộ phận hành chính.”
Quản lý Dương kích động đến nỗi lập tức đứng lên. Sau đó như thấy được hành động quá khích của mình, cô làm bộ như đang chỉnh sửa lại y phục của mình, lại tiếp tục ngồi xuống chỗ của mình.
“Một người khác nữa cũng thuộc bộ phận hành chính.”
Hoàng Phủ đang khó khăn tháo gỡ kẹo cao su đang dính trong tờ giấy kia. Ngoại trừ quản lý Dương, những nhân viên khác cũng nhốn nháo cả lên, vì khoàng cách giữa giải thưởng lớn thật gần. Nhưng ai sẽ là người cạnh tranh giải thưởng lớn này với “Nữ Ma Đầu” đây.
“Cô ấy chính là: Quý Tiểu Đông.”
Nghe tên mình vang dội trên khán đài, Quý Tiểu Đông bỗng ngây ngẩn cả người tựa như bị ai đó thôi miên.
Cô được trúng thưởng rồi hả ? Cô thật sự được trúng thưởng rồi hả ?
Trên khán đài, người chủ trì không nghe tiếng đáp lại, nên ông vội vã hỏi: “Quý Tiểu Đông thuộc bộ phận hành chính có không? có mặt ở đây không?”
“Có, ở đây.”
Tổ trưởng Lưu sốt ruột trả lời thay cho Quý Tiểu Đông, cô phất tay về phía khán đài, giải thích: “Không phải là tôi, là người ngồi bên cạnh tôi, cô ấy mới chính là Quý Tiểu Đông.”
Đến lúc này, đầu óc Quý Tiểu Đông mới tỉnh táo lại. Cô vội vã giơ tay lên, phất tay về hướng người chủ trì. Khi cô nhìn thấy Tổng Giám Đốc nhìn cô với ánh mắt ngạc nhiên, thì cô biết có lẽ anh ta đã nhận ra mình rồi.
Quý Tiểu Đông đáng thương chưa kịp vui sướиɠ vì trúng giải thưởng lớn thì phải đối mặt với một vấn đề hết sức nan giải: đó là có hai người cùng trúng giải. Cô cảm thấy bối rối, nhìn quanh một hồi. Lúc này quản lý Dương cũng đang nhìn cô với ánh mắt cảnh cáo. Nhưng cô nghĩ mình là người được trúng thưởng, thì vì sao lại sợ quản lý Dương đây?
“Thưa Tổng Giám đốc, ngài thấy nên giải quyết việc này thế nào đây?”
“Tôi không có ý kiến, tốt hơn hết là chúng ta nên hỏi ý kiến của mọi người dưới khán đài đi.”
Một người bên dưới bật thốt lên: “Hãy cho hai người chơi đoán chữ.”
Không nghĩ ngợi nhiều, người chủ trì hướng về phía hai người trúng giải hỏi ý kiến: “Dương Mỹ Lệ, Quý Tiểu Đông, hai cô có đồng ý cách thức này không?”
“Không đồng ý. Bởi vì mỗi lần chơi đoán cái này, tôi đều thua. Vậy việc này không công bằng đối với tôi.”
Nghe được lời từ chối của quản lý Dương, trong lòng Quý Tiểu Đông cũng nhẹ nhõm một chút, vì cô vốn không rành về phương diện này.
Lúc này, một người khác lại tốt bụng đề nghị: “Vậy hãy để cho mỗi người nói lý do tại sao mình muốn có giải thưởng. Nếu ai có được nhiều sự ủng hộ của mọi người ở đây, thì tất nhiên người đó thắng.”
“Tốt, ý này được đó.”
Quản lý Dương vui vẻ đồng ý, còn Quý Tiểu Đông lại như suy sụp. , die,n; da.nlze.qu;ydo/nn.. Dù sao quản lý Dương làm việc ở đây đã lâu, nên sẽ có rất nhiều người biết đến cô ta. Vả lại, cô ta lại có người cha làm lãnh đạo, nhất định là cô ấy được ủng hộ nhiều hơn cô rồi. Vậy cô làm thế nào để cạnh tranh với cô ta đây?