Quý Tiểu Đông vội nhìn xuống dưới lầu, cô thấy Tổng Giám Đốc đang đi vào toà cao ốc. Nhờ mắt kính của Tiểu Trần, rốt cuộc Quý Tiểu Đông cũng thấy được khuôn mặt của anh ấy. Mặc dù nhìn không được rõ, nhưng cô cũng nhận ra được, anh ấy chính là người bị cô hắt nước vào mặt hôm qua.
Ngay lập tức Quý Tiểu Đông đứng yên như trời trồng, giống như toàn thân mới vừa bị sấm sét đánh trúng. Đôi môi anh đào của cô cũng há ra thật to. Điều này quả thật nằm ngoài dự đoán của cô rồi. Cô không tin nên chạy ra phía cửa lầu nhìn lại một lần nữa, thật đúng là anh ấy rồi.
Toàn thân cô nóng lên, toát mồ hôi lạnh. Cô sững sờ hết mấy giây, sau đó tự trấn định bản thân mình, ôm hy vọng cuối cùng nhìn lại biển số xe của Tổng Giám Đốc một lần nữa, mong là ABXXX4 hay là A3XXX4 gì cũng được.
Nhưng là anh ấy thật sao?
"Tiểu Nguyễn, cậu có biết bảng số xe của Tổng Giám Đốc là bao nhiêu không?"
"Dĩ nhiên là biết, là AB1234."
Trong lòng Quý Tiểu Đông vang lên một tiếng “ầm” thật lớn, giống như có một bức tường bị đẩy ngã, hy vọng cuối cùng của cô cũng tan thành mây khói.
"Sao vậy? Tổng Giám Đốc đẹp trai đến nỗi khiến cậu ngẩn người ra như thế à?"
"Hắc hắc, đúng rồi, anh ấy giống một soái ca như trong phim truyền hình vậy."
Lời này là lời nói thật lòng của Quý Tiểu Đông .Nhưng việc anh đẹp trai và việc cô đắc tội với anh ta đâu có quan hệ gì. Nếu lòng dạ anh ta cũng tốt như tướng mạo đẹp trai của anh hiện giờ, thì cô thừa nhận anh ta chính người đàn ông đẹp trai hoàn mỹ nhất trên thế giới này.
"Đúng vậy, nếu anh ấy đóng phim truyền hình, tớ nhất định sẽ đi xem cho bằng được."
Nhẹ nhàng tháo mắt kính xuống trả lại cho Tiểu Trần, Quý Tiểu Đông
cẩn thận che giấu trái tim đang đập loạn xạ của mình. Cô vừa nói cám ơn Tiểu Trần vừa bước trở về phòng làm việc của mình.
Toàn thân cô khẽ run rẩy, thẫn thờ ngồi vào vị trí làm việc của mình. Cảm giác thứ sáu vốn rất linh nghiệm, lúc trước cô còn cảm thấy việc này chỉ đơn giản thôi, mà giờ cô lại nghĩ việc này cũng không phải việc đơn giản, thậm chí rất nghiêm trọng là khác. Cô cũng đang hình dung đến cảnh tượng mình có thể bị sa thải ngay lập tức.
Không lâu sau, bên ngoài hành lang vang lên tiếng bước chân quen thuộc, đó chính là tiếng bước chân đặc biệt của quản lý Dương. Trong lòng Quý Tiểu Đông càng thêm sợ hãi. Có lẽ cô ấy đến trách mắng mình, sau đó yêu cầu mình thu dọn đồ đạc, rời khỏi đây ngay lập tức chăng?
Trong phòng làm việc Quý Tiểu Đông cảm thấy sợ hãi cùng bất an. Suốt cả buổi sáng quản lý Dương cũng chưa gọi cô lên văn phòng. Thời điểm nghỉ trưa, Quý Tiểu Đông cũng không dám đi ra ngoài, chỉ ngồi tại chỗ ăn một ít đồ ăn vặt lót dạ thôi, thậm chí ngay cả phòng vệ sinh cô cũng không dám đi. Đến khi bị các đồng nghiệp lôi kéo, cô mới dám bước chân đi cùng họ vào toilet.
Đến chiều hôm đó, chuông điện thoại ở chỗ tổ trưởng Lưu lanh lảnh vang lên như thường ngày. Tuy âm lượng vẫn như bình thường nhưng Quý Tiểu Đông lại giật mình như chim sợ cành cong (Thành ngữ “Chim sợ cành cong” vốn chỉ con chim sợ hãi khi nhìn thấy cung tên, nó còn dùng để chỉ về người từng bị hù dọa, giờ chỉ cần nghe thấy tiếng động nhỏ là cũng cảm thấy kinh sợ rồi) vậy. Cô hít mạnh một tiếng khiến tổ trưởng Lưu quay đầu lại nhìn cô, sau đó Tổ trưởng Lưu trở lại chỗ mình ngồi, nhấc điện thoại lên trả lời.
Sau khi trả lời điện thoại xong, tổ trưởng Lưu nói lớn với Tiểu Trần: "Tiểu Trần, quản lý Dương muốn em đem bảng báo báo cho cô ta."
"Vâng ạ, em mới vừa làm xong sáng nay."
Quý Tiểu Đông nhẹ nhàng vuốt ngực mình, thở ra một hơi thật dài. Ánh mắt của tổ trưởng Lưu đang nhìn Tiểu Trần bỗng nhiên lại lướt qua người cô khiến cô chột dạ. Quý Tiểu Đông vội vàng nở nụ cười gượng với tổ trưởng Lưu. Nói cô chào hỏi cũng được, nói cô xin lỗi cũng được, cô lập tức cúi đầu làm như đang có việc gấp.
Sợ hãi và lo lắng cả một buổi chiều, tới ngày thứ hai, ngày thứ ba, ngày thứ tư ……. Quý Tiểu Đông vẫn chưa thấy ai đến trừng phạt mình, thậm chí quản lý Dương cũng không gọi cô làm giúp việc gì cả, cũng không nói đến chuyện kia. Tất cả làm như khọng có gì xảy ra, có vẻ mọi việc đều ổn.