Tên cướp không ngờ có người nhảy ra ngăn cản mình. Vì đang chạy quá nhanh nên anh ta không kịp dừng lại, cứ như vậy tông vào Quý Tiểu Đông. Thân hình cao lớn và cường tráng của anh ta đυ.ng vào người Quý Tiểu Đông khiến cô chao đảo, đứng không vững, ngay lập tức bị ngã lăn dưới nền đất. Die nd da nl e q uu ydo n
Nhìn thấy mình sắp bị ngã dưới đất, hơn nữa nhìn thấy thể trọng cao lớn của tên cướp, Quý Tiểu Đông có thể tưởng tượng được sau khi mình ngã xuống đất, sẽ phải chịu một
sức nặng đè lên người mình. Chắc mông cô, cùi chỏ thậm chí cái ót cũng sẽ tiếp xúc với mặt sàn xi măng cứng rắn, nhưng nghĩ tới chỉ cần có thể đoạt được tiền từ tay tên cướp kia thì cô có bị thương một chút cũng không đáng gì.
Lúc Quý Tiểu Đông ngã xuống, cô nhắm mắt lại, chuẩn bị nghênh đón những đau đớn sắp tới kia. Nhưng trước khi thân thể cô chạm đất khoảng nửa giây, cô cảm thấy choáng váng, giống như có ai đó ôm cô từ trên không trung xoay tròn, rồi sau đó cô liền bị té lăn dưới đất.
Dưới đất.
Không đúng. Mặc dù sàn nhà cũng cứng, nhưng cô không cảm thấy đau nhiều như vậy, hơn nữa tay cô còn chạm vào quần áo của người kia. Chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ trong lúc nguy cấp, có người nào đó ném quần áo mình xuống đất để làm đệm cho cô?
Quý Tiểu Đông lập tức mở hai mắt ra, nhìn thấy một gương mặt tuấn tú được phóng to của người đàn ông kia trước mặt mình, mà cô đang nằm trên người của người đàn ông kia. Có lẽ đây chính là lý do vì sao cô cảm thấy không đau. Nhưng điều làm cô nghĩ mãi không ra, đó chính là đáng lẽ ra tên cướp phải ngã lăn về phía sau, mà giờ ngược lại anh ta còn làm đệm thịt cho cô nữa. Chẳng lẽ là do ông trời xui khiến?
Quý Tiểu Đông chợt lắc đầu, bỏ qua tất cả những mối nghi ngờ trong lòng mình, cô lập tức chế trụ hai tay tên cướp, ra lệnh nói: "Không được nhúc nhích."
Tên cướp không quan tâm đến sự uy hϊếp của cô, hắn cử động đôi tay, dễ dàng tránh được sự chế trụ của cô. Thật ra cũng không có gì lạ, với chiều cao chỉ năm mươi tám centimet cộng với thể trọng chỉ có bốn mươi ba kí lô, có thể nói Quý Tiểu Đông chính là không tự lượng sức mình. Cô dũng cảm nghĩ thay đứa trẻ đang bị bệnh kia, dám đương đầu với tên cướp nhưng cô , chỉ muốn ngăn cản hắn được một lúc thôi. Khi có người tới giúp thì rất dễ dàng bắt được tên cướp.
Tên cướp kia đột nhiên mở miệng nói : "Cô lầm rồi, tôi không phải cướp."
Trong lòng Quý Tiểu Đông suy nghĩ, hừ, đã là cướp thì có ai tự thừa nhận mình là cướp đâu. Trò này chỉ để lừa gạt con nít ba tuổi thôi. Cô đang muốn nhào tới, nhưng đối phương ngồi dậy trước, thuận thế đỡ cô dậy rồi lại nhẹ nhàng đẩy cô xuống đất muốn chạy trốn.
Quý Tiểu Đông nhất thời cuống lên, cô thật vất vả mới ngăn lại tên cướp, giờ nếu để cho hắn trốn thoát, chẳng phải nãy giờ cô làm việc vô ích sao? Nghĩ vậy, Quý Tiểu Đông nhanh chóng ngồi dậy, đưa tay phải ra chụp được ống quần của tên cướp khiến hắn không thể chạy được.
Đang lúc Quý Tiểu Đông tự khen mình nhanh nhẹn, chất liệu vải quần mà hắn mặc là loại trơn bóng khiến tay cô dần lỏng lẻo, cuối cùng không chịu được tuột ra khỏi tay cô. Tiếp đó, cô vẫn không bỏ cuộc, muốn đứng dậy tiếp tục đuổi theo, thì người phụ nữ kia chạy tới đỡ cô dậy khẩn trương hỏi: "Em à, em không sao chứ?"