Edit: Sóc Là Ta -
"Cô không cần xin lỗi, ngược lại tôi còn phải cảm ơn cô vì đã thẳng thắn. Như vậy tôi mới yên tâm."
"Tôi khiến anh yên tâm?"
"Bởi vì tôi không quen biết cô. Tuy rằng xem cô giống như sẽ không mưu hại gì tôi nhưng rất có thể sẽ quan tâm tôi. Chính vì thế,
nếu cô muốn hiến thân hoặc đòi hỏi gì chuyện tình yêu thì lúc đó tôi cũng phải nên phụ trách."
Quý Tiểu Đông nở nụ cười thật lòng duy nhất từ trước đến nay, cô cố ý lạnh giọng hỏi: "Tôi phải nói anh cũng đừng mơ mộng đấy."
"Tôi cũng không ngại nói thẳng, sau này tôi và cô ở chung, lâu ngày cô sẽ phát hiện đức tính mơ mộng thực ra là một ưu điểm rất tốt, mà đó lại là phẩm chất khiến người ta hài lòng nhất."
Nhìn thấy đối phương thẳng thắn nói ra lại làm ra vẻ mặt buồn nôn, Hà Trùng cũng không thèm để ý chút nào, anh, đưa chìa khoá trong tay nói: "Đây là chìa khoá nhà và chìa khoá cửa phòng cô, hoan nghênh cô gia nhập vào gia đình này."
"Tôi không cần chìa khoá phòng, anh chỉ cần cho tôi chìa khoá cửa là được."
"Tại sao? Lẽ nào cô không hề có vật gì đáng tiền trên người mình sao?"
"Trên người tôi, vật đáng giá nhất chính là con người tôi, anh có cách gì khoá lại hay sao?"
Hà Trùng cố ý làm ra vẻ dại gái, dùng ánh mắt quét qua quét lại trên người Quý Tiểu Đông, cuối cùng dùng một mặt lưu manh lộ ra vẻ mặt xấu xa nói: "Nếu vậy, tôi sẽ thu lại chìa khoá nhưng tôi vẫn phải
nhắc nhở cô một hồi, buổi tối phải khóa trái cửa phòng, bởi vì tôi không chắc lúc nào sẽ nổi lên thú tính."
"Tôi cũng nói cho anh biết một bí mật là buổi tối tôi ngủ sẽ không khóa trái cửa. Cánh cửa kia mãi mãi là phòng dành cho những người quân tử mà không phải dùng cho những kẻ tiểu nhân đâu."
"Cô đừng quá đáng, nói như vậy ngay cả cơ hội làm kẻ tiểu nhân cũng làm không được sao?"
Quý Tiểu Đông tạm thời bỏ qua tâm tình nặng nề trong lòng mình mấy ngày qua, cô để lộ ra vẻ mặt đắc ý nói: "Này chính nhân quân tử, hiện tại tôi nên nhắc nhở anh là phải cẩn thận vì tôi sẽ tìm anh hiến thân hoặc là đòi hỏi chuyện tình cảm đó."
"Chà chà, thật là đáng sợ. Xem ra tôi đã dẫn một con sói mẹ vào nhà rồi."
"Được rồi, anh đi làm việc của mình đi, tôi đi thu dọn đồ đạc một lát."
"Ừ, tối nay tôi còn phải đến quán bar diễn, giờ tôi sẽ đi ngủ một chút. Sau khi thức dậy thì chúng ta sẽ cùng nhau ăn cơm."
"Tuân lệnh một trăm phần trăm, phục tùng vô điều kiện."
Buổi tối, hai người cũng cùng nhau ăn cơm tối, sau đó Quý Tiểu Đông cũng đi theo Hà Trùng đến nơi quán bar anh biểu diễn.
Tốt nghiệp đại học đã nhiều năm, Hà Trùng bây giờ không còn những biểu hiện dương dương tự đắc như xưa nữa, cũng sẽ không nói ra những lời mang tính thương mại hóa mà có nhiều lúc anh chỉ yên tĩnh uống rượu và biểu diễn mà thôi. Còn một điểm duy nhất không giống chính là trước đây người xem dưới đài sẽ tặng hoa biểu thị cổ vũ hoặc là ái mộ anh, còn hiện tại nhiều nhất cũng tặng anh một ly rượu nhạt. Anh cũng theo phép uống ực một cái cạn sạch, sau đó trả ly cho khách và tiếp tục hát. Trái ngược với việc tặng hoa khiến người ta cảm giác chán ghét thì Quý Tiểu Đông dường như cảm thấy ly rượu kia biểu hiện sự vui vẻ thoải mái thậm chí là có cảm giác ấm áp.
Quý Tiểu Đông nhớ lại lúc trước cô phải tốn ba trăm nguyên mới được xem Hà Trùng hát một bài mà hiện tại, cái giá đó đã lên đến năm trăm nguyên. Những khách VIP phải tốn một nghìn nguyên thậm chí mấy ngàn nguyên để được nghe Hà Trùng hát một bài. Quý Tiểu Đông không ngừng líu lưỡi thầm nghĩ giá này không phải quá đắt rồi chứ?
Cứ như vậy, hai người bắt đầu bình an vô sự "ở chung".
Sáng ngày thứ ba, Quý Tiểu Đông cũng sớm mua đồ ăn sáng về, lại ngồi trong phòng khách vừa xem truyền hình vừa ăn. Đúng lúc ấy, Hà Trùng cũng đã dậy.
"Chào học trưởng."
"Chào buổi sáng."
Vừa dứt lời, Hà Trùng đang muốn đi vào toilet để rửa mặt thì anh nghiêng đầu một mặt kỳ quái nhìn Quý Tiểu Đông hỏi: "Vừa nãy cô gọi tôi là gì?"
"Không, tôi chỉ đang bắt chuyện với anh mà thôi."
"Không đúng, không đúng, vừa nãy cô gọi tôi là học trưởng. Nói mau, chuyện như thế nào?"
Thấy bí mật của mình sắp không giữ được, Quý Tiểu Đông suy nghĩ một chút mình cũng nên thẳng thắn với anh. Cô thả ly sữa đậu nành trên tay xuống nhàn nhạt nói: "Năm phút sau tôi sẽ giải thích cho anh nghe. Còn bây giờ, trước tiên anh đi rửa mặt thôi."
"Tốt lắm, tôi thích nhất là nghe kể chuyện. Cô chờ tôi một lúc, tôi chưa ra thì cô cũng không được đi đâu."
Gần năm phút sau, một chàng thanh niên gần ba mươi tuổi có dáng vẻ như đứa trẻ ba tuổi ngồi yên lặng trên ghế salon chờ nghe kể chuyện.
"Báo cáo: Lỗ tai của tôi đã chuẩn bị sẵn sàng, cô có thể bắt đầu kể rồi. Tôi bảo đảm sẽ nghe không sót bất kì chữ nào."
"Hà Trùng, anh đúng là chưa trưởng thành, đã nhiều năm như vậy mà không một chút thay đổi."
Lúc này Hà Trùng thật sự bị dọa, anh cố ý lui về phía sau khoảng mấy centimet, tỉ mỉ nhìn kỹ Quý Tiểu Đông. Sau khi xác định cô bé này chính là người mình mới quen có vài ngày thôi, lại nghi ngờ hỏi: "Cô —— làm sao biết tên tôi? À, đúng rồi, ở trong quán rượu có người kêu tên tôi. Không đúng, bọn họ đều gọi tôi là Tiểu Hà, làm sao cô biết tôi tên Hà Trùng?"
"Bởi vì anh vốn có tên là Hà Trùng, lúc tôi quen anh thì anh đã được người ta gọi là Hà Trùng. Vậy xin hỏi tôi không gọi anh là Hà Trùng thì còn có thể gọi là gì"
"Ngừng, ngừng, cô đừng khiến tôi hoang mang, hãy mau giải thích rốt cuộc cô là ai, vì sao lại biết tên tôi."
"Tôi là Quý Tiểu Đông, là sinh viên trường đại học XX."
"Không ngờ cô lại là bạn học với tôi. A, không, phải nói là học muội của tôi."
Quý Tiểu Đông lộ ra vẻ mặt baby kinh điển, cố ý trả lời: "Vẫn nhỏ hơn anh."
"Vậy sao cô không nói sớm?"
"Tại sao tôi phải nói sớm?"
"Nếu cô nói sớm thì có thể tôi sẽ chiêu đãi cô một bữa nha. Cô có biết không? Ở cái thành phố này, hai năm nay tôi còn chưa từng gặp qua người quen đấy, cô là người đầu tiên."
"Người quen? Anh cũng biết tôi không muốn gặp người quen. Lại nói, như bây giờ không phải rất tốt sao?"
Hà Trùng xoa chiếc cằm sạch sẽ của mình, một lúc sau lại thật nhanh bỏ tay xuống, tiếp theo lại duỗi một đầu ngón tay ra nhẹ nhàng lung lay nói: "Không đúng sao, lúc trước cô không nói mà hiện tại lại thẳng thắn với tôi khẳng định là có mục đích. Nói mau, không được nói dối."
"Vốn là tôi không muốn nói nhưng có điều lúc nãy ai biết anh lại tỉnh táo như thế, lại phát hiện lời tôi nói sai."
"Mau nói vào điểm chính."
"Biết vì sao tôi lại dễ dàng theo anh cùng về đây ở không?
Đó cũng bởi vì tôi biết anh, hiểu rõ con người anh. Nếu như anh thật sự chỉ là một người xa lạ thì tôi cũng không to gan như thế. Mà tôi đi về cùng anh cũng chỉ muốn càng thêm hiểu anh. Biết đâu sau khi tốt nghiệp, anh lại trở thành con người xấu xa thì lúc đó tôi phải làm sao? Vì lẽ đó tôi mới quyết định trước tiên âm thầm quan sát hành vi của anh, ngộ nhỡ anh có mưu đồ gây rối thì tôi cũng sẽ rời đi không chút nào tiếc nuối."
Sau khi nghe xong, Hà Trùng vừa bực mình vừa buồn cười, anh vỗ trán mình một hồi, cố ý kêu thảm thiết nói: "Ôi, trời ơi! Không ngờ bên cạnh mình lại giấu một nữ gián điệp. Hơn nữa, tôi không ngại nói thật cho cô biết, trong lòng tôi vừa bắt đầu nảy sinh vài ý niệm tà ác mà chưa có cơ hội thực hiện. Lúc này vừa hay cô lại bại lộ thân phận của mình, đây không phải muốn đem những ý nghĩ tà ác kia bóp chết từ trong nôi sao?"
"Anh có vậy sao? Đầu óc thông minh cơ trí như anh sẽ có thể chứa những ý nghĩ tà ác kia sao?"
"Hiện tại là không có nhưng nếu như cô không nói ra rằng cô chính là học muội của tôi thì mấy ngày sau chắc sẽ có chuyện xảy ra."
"Vậy tôi cho anh một ly sữa đậu nành, nhanh tẩy não đi thôi."
Quý Tiểu Đông nói xong cũng đẩy ly sữa đậu nành tới trước mặt Hà Trùng, nhìn thấy đối phương vẫn với khuôn mặt lạnh như tương, tựa như đang nuối tiếc vì những ý nghĩ kia chưa kịp thực hiện được. Cô cố ý nhấc lên lông mày, ra hiệu cho Hà Trùng nhanh chóng cầm ly sữa cô đưa.
Hà Trùng làm vẻ mặt không cam lòng tiếp nhận ly sữa đậu nành, sau khi uống một hớp lại vẫn chưa từ bỏ ý định hỏi: "Cô đúng là học sinh tốt nghiệp đại học XX? Vậy cô phải biết trường học có mấy cửa lớn chứ?"
Quý Tiểu Đông trợn tròn mắt. Đó là động tác đã lâu cô chưa từng làm nhưng giờ ở trước mặt Hà Trùng, cô cũng không cần giả bộ làm ra dáng vẻ thục nữ, cũng không cần giả trang thành thục, cô hoàn toàn có thể làm một tiểu học muội đáng yêu trong mắt anh.
Vừa nghĩ tới thân phận của mình còn đang bị hoài nghi, Quý Tiểu Đông chỉ kiên nhẫn trả lời câu hỏi của Hà Trùng, nói ra trường học có mấy cái cửa lớn cùng mấy căng tin, ngành nào có nhiều sinh viên nhất, thậm chí đài kéo cờ trong trường học có mấy bậc thang. Mấy phút sau, thân phận của cô rốt cục đã được Hà Trùng chấp nhận.
Thân là người xa lạ mà thời điểm này Quý Tiểu Đông lại được an toàn, như vậy cũng chứng tỏ hiện tại cô đã được thăng cấp từ làm học muội trở thành chủ nhân trong phòng mình rồi. Tuy việc lớn, cô không có quyền quyết định nhưng nếu là chuyện nhỏ thì cô tuyệt đối có quyền lên tiếng. Lại nói, trước lúc cô đến đây, nhà này giống như chưa từng ai ở chung với anh.
Tình cờ, Quý Tiểu Đông nhớ đến người đàn ông mình yêu tha thiết Hoàng Phủ Chính nhưng cũng chỉ là nhớ mà thôi. Cô phát hiện, cảm giác người mình yêu lại không yêu mình thật đau đớn, cũng không dễ dàng vượt qua như vậy. Đã từng chung sống nhàn nhã vui vẻ với anh, đối với cô thời gian đó là khoảng thời gian cô vui vẻ nhất, hạnh phúc nhất, thoải mái nhất, nhàn nhã nhất.
Hết chương 163.