[End] Chương 359: Cùng nhau viết nên kết cục của chúng ta (5)

Chương 359: Cùng nhau viết nên kết cục của chúng ta (5 )

Edit: Lôi

Mấy ngày gần đây, họ bắt đầu bận rộn.

Mặc Ngâm Phong phải xử lý cả chồng tài liệu của công ty tích tụ bao lâu nay, hận không thể phân thân thành nhiều người để xử lý cùng một lúc.

Lạc Tiểu Phàm sau mấy ngày ở nhà nghỉ ngơi cũng chính thức bắt đầu hòa nhập vào công việc.

Cô đã từng nói, họ sẽ cùng nhau nắm tay sáng tạo nên một đế quốc châu báu của riêng mình.

Ban ngày bận rộn như vậy, buổi tối còn phải ứng phó với "nhu cầu bình thường" của người nào đó.

Cô thật sự chịu không nổi.

Bằng không, mấy ngày qua cô đã trốn đến Niếp gia rồi.

Thật ra thì, chuyện là như vậy.

Bọn họ sẽ cử hành hôn lễ.

Ông cụ nói khi bản thân còn sống nhất định phải tổ chức cho họ một lễ cưới bổ sung.

Thật ra, từ lúc cô và hắn trở về, ông đã gióng trống khua chiêng chuẩn bị rồi.

Ông cụ là một người cực kỳ thích náo nhiệt, chỉ tiếc không thể mời hết toàn bộ người trong thành phố này mà thôi.

Đây là một đám cưới muộn tận bảy năm.

Hôn lễ cử hành ở Tân Hải.

Khách tham dự ai ai cũng thảng thốt, đây có lẽ là buổi hôn lễ khó quên nhất mà họ từng gặp.

Với khung cảnh bờ biển rộng mênh mông, trời nước một màu.

Nơi đây được trang trí cực kỳ giống tòa lâu đài trong cổ tích.

Thuần một màu trắng tinh khôi.

Thậm chí ngay cả trên bờ biển cũng được trải lên một tấm thảm nhung dày màu trắng.

Chiếc áo cưới Lạc Tiểu Phàm mặc chính là chiếc váy "Duy Nhất" do phía Italy chế tác thủ công.

Từng bị Mặc Ngâm Phong xé hỏng, mà hôm nay, vừa vặn ôm lấy cơ thể Lạc Tiểu Phàm một cách hoàn hảo.

Theo Mặc Ngâm Phong nói, là hắn tự mình chăm chút từng đường kim mũi chỉ để sửa lại nó.

Giống như tình yêu của họ.

Cô những tưởng đã đánh mất cuộc sống và xa rời hắn, nhưng sau đó lại có thể quay về.

Thật ra có một số việc bây giờ nghĩ lại có lẽ là do ý trời.

Có lẽ ngay từ lần đầu họ gặp nhau đã xác định cuộc đời này sẽ dây dưa không dứt.

Mặc Ngâm Phong nắm tay cô cùng nhau bước lên bục hôn lễ.

Khoảnh khắc trao nhau nhẫn đính ước, cô khóc đến nhòe cả lớp trang điểm.

Mặc Ngâm Phong nói đây là nơi nắm trọn cả trái tim, hắn thâm tình nói: "Cuối cùng anh có thể giữ lấy trái tim em rồi."

Hạnh phúc ồ ạt tới.

Hai đứa bé trong hai bộ váy trắng tinh tay cầm lẵng hoa đứng hai bên người họ xinh xắn như thiên thần khiến cho họ càng nhận thêm nhiều lời chúc phúc từ mọi người.

Những năm tháng khó khăn trắc trở, họ giống như lời bài hát Đồng thoại, kết thúc là hạnh phúc, là vui vẻ...

Vào buổi tối, ông cụ đang rất cao hứng, lôi kéo tay cô nói: "Tiểu Phàm, sau này không phải làm việc, cứ tập trung phát triển mạnh mẽ, chuyên tâm bồi dưỡng thế hệ sau. Sau này tất cả nhờ vào con..."

Lạc Tiểu Phàm hơi đỏ mặt nhìn về phía Mặc Ngâm Phong, hắn lại dường như chẳng mảy may cảm xúc gì, cô khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Tiểu Tuyết hôm nay cũng tới, hơn nữa còn đi cùng Tư Đồ Nguyệt, tâm trạng cô ấy trông cũng không tệ lắm.

Lạc Tiểu Phàm vẫn mong cô ấy có thể có được hạnh phúc. Nhưng chuyện của mỗi người thì họ tự biết, như khi con người ta uống nước, lạnh ấm tự bản thân mình biết.

Thời điểm tiễn người khách cuối cùng ra khỏi cửa, Lạc Tiểu Phàm mệt đến mức không thể động đậy.

Ông cụ uống say, đã sớm được người làm đưa về rồi.

Đa Đa thì được Lan Thanh Nhã dỗ dành đi ngủ.

Ban ngày náo nhiệt là thế, giờ phút này bỗng trở nên yên tĩnh lạ.

Giây phút an tĩnh này mới thuộc về họ.

Lạc Tiểu Phàm tựa vào ngực Mặc Ngâm Phong, phóng tầm mắt về phía biển đêm rộng lớn cách đó không xa.

Gió biển mơn man trên mặt cô, rất thoải mái.

Giờ phút này, dường như cả đất trời chỉ còn lại hai người họ.

Mặc Ngâm Phong cởϊ áσ khoác ngoài khoác lên vai cô.

Cô vẫn chưa thay quần áo, vẫn đang mặc chiếc váy cưới trắng tinh.

Bỗng nhiên nhớ lại lần hôn lễ lúc cô mới hai mươi tuổi kia.

Lạc Tiểu Phàm ngẩng lên hỏi hắn: "Tại sao bảy năm trước anh bắt em phải mặc áo cưới có vải che mặt, em chẳng nhận ra ai là ai?"

Mặc Ngâm Phong trầm mặc một hồi, rồi nhàn nhạt nói một câu: "Chẳng qua là không muốn làm cho người khác nhìn thấy em. Em chỉ thuộc về một mình anh!"

Cô mỉm cười.

Xem đi, đây chính là ông chồng mắt sắt lạnh lùng bá đạo của cô, lạnh từ trong cốt tủy.

Nhưng mà, cô thích...

Cô nói: "A Phong, chúng ta ở đây ngắm mặt trời mọc đi."

Mặc Ngâm Phong đầy mặt hắc tuyến, còn chưa tới mười hai giờ, cô thật đúng là hăng hái quá rồi.

Đêm rất dài, có thể việc làm nhiều lắm.

Hắn cười nói: "Hay là trở về đi, chúng ta cũng nên nghe lời của ông cụ nói."

"Nói cái gì cơ?" Cô nghi ngờ.

Hắn đã ôm ngang người cô, hơi thở nong nóng phả trên mặt cô, thanh âm trầm thấp của người đàn ông vang lên trong đêm tối đầy mị hoặc: "Thì là câu... chuyên tâm bồi dưỡng đời sau..."

【Hết 】

*

【Phần đặc biệt 】

【Kỵ Sĩ】

"A Trạch, anh đang buồn sao? " Lãnh Nguyệt sanh đứng phía sau lưng anh, đưa mắt về cặp uyên ương đang tuyên thệ ở đằng xa.

Đường Trạch Hàn khẽ nhếch môi: "Có lẽ vậy, anh cũng không rõ."

Lãnh Nguyệt Sanh nhìn anh, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy đau thương.

Thế giới này có quá nhiều tiếc nuối, rất nhiều người nhất định chỉ có thể dõi theo hạnh phúc, như anh, như cô.

Mà bản thân cô có lẽ hạnh phúc hơn anh, bởi vì cô có anh bên cạnh, nhưng cũng có lẽ, bất hạnh hơn anh, cũng vì có anh bên cạnh.

Cô chỉ ở sau lưng anh nhìn anh, vĩnh viễn là tư thế như vậy, cô rơi nước mắt.

Cô khóc cũng chẳng liên quan gì, là do... .

"A Sanh, em sao vậy?" Đường Trạch Hàn bỗng nhiên quay đầu lại nhìn cô. Trông thấy cô rớt nước mắt nước, trên mặt hiện lên vẻ lo lắng.

Cô có chút luống cuống lau nước mắt, cười nói: "Do gió biển lớn quá."

Cảm giác phức tạp không thể nói ra, đây là khoảnh khắc cô đứng sau lưng anh... lần đầu tiên anh quay đầu lại nhìn cô...

【Phù Thủy 】

"Em biết không, đời này người anh hâm mộ nhất chính là em."

Cô đứng trên tảng đá ngầm ở nơi rất xa, nhìn về khu khuôn viên náo nhiệt.

Nhan sắc cô vẫn không đổi, vẫn xinh đẹp cao quý như cũ, như một đóa mẫu đơn độc lập ngạo nghễ.

Nhưng thật ra lại trông rất giống như người bệnh nặng mới khỏi, sắc mặt tái nhợt.

Sau lưng cô là người đàn ông tuấn tú, hắn khoác lớp áo mỏng lên người cô: "Nơi này gió lớn, chúng ta trở về thôi."

Cô vẫn không nhúc nhích, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn về phía ấy, cô chợt quay đầu nói với người đàn ông: "Anh đã phẫu thuật mở hộp sọ cho cô ấy?"

Người đàn ông gật đầu: "Cô ấy đã tạo ra kỳ tích."

Cô quay đầu đi, có chút tự giễu: "Đúng vậy, kỳ tích vĩnh viễn chỉ có thể do công chúa tạo ra, cô ấy chính là công chúa trong truyện cổ tích, còn em chính là mụ phù thủy vẫn luôn hãm hại cô ấy. Anh nhất định không biết năm đó em gây tổn thương cho cô ấy như thế nào đâu."

Người đàn ông cong khóe miệng, ôm cô vào lòng: "Người đời chỉ thấy tình cảm của công chúa viết ở trên mặt, không hề biết mụ phù thủy chôn thâm tình xuống tận đáy lòng."

Người đàn ông kia rốt cục cũng hướng tầm mắt nhìn về phía bóng hình mơ hồ đang đứng giữa khu khuôn viên: "Nghiên Tô, người đàn ông kia chính là người mà em thích nhất cả đời này?"

Cô quay đầu lại thản nhiên cười: "Hiện tại người em thích nhất chính là anh..."

sp: Vậy là bộ truyện dài cũng kết thúc, coi như không còn gánh nặng nữa, mọi người cũng không phải chờ đợi thúc giục, kết thúc bộ này mình (Mã) chỉ chuyên tâm viết "TruyenHD".

Tạm biệt các độc giả, hẹn các bạn vào những tác phẩm sau!