Chương 10: Số phận không thể thay đổi

Xin lưu ý: Không copy, không ăn cắp bản quyền bằng mọi hình thức.

___________________________________________________________________

Convert+ Beta: Mã Mã

Editor: Moon

Chương 10: Số phận không thể thay đổi

Lạc Tiểu Phàm đứng ở trước cửa, đầu cúi rất thấp, mái tóc dài rũ xuống che đi biểu cảm của cô.

Nhưng mà khóe miệng hiện ra tia máu đỏ tươi, vô cùng chói mắt.

Cánh tay cô vô lực buông thong xuống hai bên, giống như hoàn toàn không còn sức lực, trên người vẫn khoắc chiếc áo long mỏng manh.

Thật sự rất sợ hãi, sợ hãi, theo đáy lòng hiện lên, sắc mặt Mặc Ngâm Phong trở nên trắng bệch.

Hắn bước đến trước mặt cô, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm cô giống như cho rằng giây tiếp theo cô sẽ đột nhiên biến mất.

Sự oán hận bản thân mình bốc lên cao.

Mặc Ngâm Phong đột nhiên ôm chầm lấy cô, giữ chặt lấy cô như muốn hòa cô vào mình làm một thể. Hắn rất sợ.

Có điều, người phụ nữ trong ngực giống như một đám mây bong mềm mại, mặc kệ hắn ôm chặt, thậm chí hắn có thể cảm thấy cánh tay mình ôm lâu có chút đau, nhưng người phụ nữ trong ngực không chút phản ứng.

Dường như cô đã quá mệt mỏi, tê liệt trong ngực hắn, mặc hắn an bài, giống như một cái xác không hồn.

Cô đều đã nghe thấy hết, hắn đã dấu bí mật đó hết mười mấy năm qua, không muốn để cho cô biết, vĩnh viễn cũng không muốn để cô biết.

Hắn thực sự không muốn biến cô thành như vậy, thực sự không muốn.

Làm sao bây giờ, hiện tại phải nói cái gì đó? Thế nhưng phải nói cài gì đây?

Bộ dáng hiện tại của cô khiến người khác cảm thấy sợ hãi, giống như rơi vào một hố đen, càng ngày càng lớn.

Hắn thực sự muốn giải thích với cô, thế nhưng lời nói muốn thoát ra hắn lại không thể nói ra được điều gì.

“A, ha ha” Cô ngửa đầu nhẹ nhàng nở nụ cười, cô mềm mại trong vòng tay hắn, yếu đuối bất lực, bọn họ gần như vậy, thận trí cô không cần tự chống đỡ thân thể mình.

Nụ cườ giống như mùa xuân, ánh mắt cô giống như ánh trăng, miệng lại chảy ra máu, đôi mắt trong suốt trở nên rất sinh động, long lánh, kỳ dị.

Mặc Ngâm Phong nhìn nụ cười của cô giống như ngàn vạn mũi tên bắn vào trái tim hắn, bị đâm đến máu chảy đầm đìa. Hắn có một dự cảm xấu và sợ hãi, nụ cười này của cô so với cắt vào cổ tay lần trước còn lạnh lùng hơn, tuyệt vọng hơn, thậm chí mang theo tính trẻ con, nhưng lại nghe thanh âm giống như ma quỷ la hét.

Hắn không tự giác buông cánh tay ra, Người phụ nữ trong l*иg ngực mất đi điểm tựa quỳ rạp xuống đất.

Không biết từ khi nào, Lan Thanh Nhã đã chạy đến cửa, nhìn thân thể Lạc Tiểu Phàm trên mặt đất, đáy mắt hiện lên tia đau lòng.

Loại tuyệt vọng này bà cũng đã từng trải qua, người trước mắt giống như bà lúc trẻ.

Nhưng mà, ít ra con bé so với bà may mắn hơn, ít nhất, con bé và Mặc Ngâm Phong cũng được xem là thanh mai trúc mã.

Bà cho rằng, bọn họ sẽ không bất hạnh giống bà.

Nhưng, tất cả đều là số mệnh.

Bà là người bị nguyền rủa, đến ngay cả bọn nhỏ cũng không thể có được hạnh phúc sao?

Chẳng lẽ bà thực sự đã sai rồi. Đến cuối cùng bọn họ sẽ không hạnh phúc.

Bà đã tận mắt chứng kiến sự trưởng thành của hai đứa trẻ.