Chương 60

Edit: windy

Hề Thời cảm thấy lời này có chút buồn nôn cô không chịu nổi, kéo người ra chút: “Em từ chối.”

“Anh có biết công việc trợ lý của em hiện tại nổi tiếng thế nào không, anh có biết lần đầu có bao nhiêu người gửi hồ sơ không? Đây là việc anh có thể tùy tùy tiện tiện làm hả?”

“Em nói cho anh biết, làm trợ lý nghệ sĩ quan trọng nhất là cái gì không, anh khẳng định không biết đâu, năng lực đương nhiên rất quan trọng, nhưng quan trọng nhất vẫn là đạo đức, đạo đức anh biết chứ, trợ lý là tuyệt đối không có ý đồ gì với nghệ sĩ người ta bộ dáng xinh đẹp cũng không được, cho nên riêng điểm nay anh không đủ tư cách, anh đã quên lần trước mấy người đó chửi thế nào à nếu không để em giúp anh nếm lại một lần, đừng tưởng rằng fan em nói anh hai ba câu hay mà anh bắt đầu phiêu…”

Hề Thời bắt đầu mở miệng nói không ngừng, Giang Hành Triệt cũng không biết có thật sự nghe không, mắt không chớp nhìn chằm chằm cô.

Hề Thời rốt cục cảm nhận được ánh mắt anh, từ từ dừng lại.

***

Giang Hành Triệt tới thăm ban hai ngày cuối cùng cũng đi, Hề Thời cho rằng anh đến xem qua là được, cô cứ làm việc của mình, không nghĩ tới ngày hôm sau, Giang Hành Triệt vừa chuẩn tới đón cô tan tầm, xem bộ dáng là vừa xong việc liền chạy tới nơi này.

Diệp Sâm nhìn hai người gặp nhau vẻ mặt hưng phấn, trời biết cảm giác muốn làm CP tới cỡ thật sự cảm giác có bao nhiêu vui vẻ đâu.

Cả đêm, Hề Thời ngồi trên ghế sofa nghiên cứu và luyện tập kịch bản của mình, trên đùi Giang Hành Triệt đặt máy tính, xử lý chút công việc chưa xong.

Hề Thời đem trang kịch bản lật đi lật lại vài lần, sau cùng ngẩng đầu, như suy nghĩ cái gì.

Gần đây tổ kịch coi như quay phim thuận lợi, cô cảm giác bản thân mỗi ngày đều học được không ít điều, mấy ngày quay phim gần đây, đều là về Hàn Tri cùng anh trai nhà bên nảy sinh tình cảm trong trường học, tuy không phải phim thần tượng, nhưng đạo diễn nói đối với cảnh tình cảm yêu cầu sẽ cao hơn, nhất là cảm giác giữa hai thiếu niên, cảm xúc nhất định phải vào đúng chỗ mới được, cho nên lúc ở studio vẫn để cho diễn viên nhớ lại lúc trước đi học yêu đương có cảm giác gì, đem cảm xúc đó ra.

Hề Thời chỉ biết cảm giác năm đó thích một người là gì, nhưng bảo cô nhớ lại cảm giác yêu đương, thật đúng là không có.

Cô nhíu nhíu mày suy tư, sau cùng quay đầu, ánh mắt phóng tới trên người Giang Hành Triệt.

Giang Hành Triệt từ máy tính ngẩng đầu: “Làm sao vậy?”

Hề Thời nhìn thoáng qua máy tính của anh, hỏi: “Anh bận không?”

Giang Hành Triệt: “Không vội, có chuyện gì?”

Hề Thời mấp máy môi, sau đó chớp mắt: “Anh có thể đi dạo cùng em không.”

“Đi dạo?” Giang Hành Triệt không biết vì sao đột nhiên Hề Thời muốn ra ngoài, nhưng vẫn lập tức đáp ứng, gập máy tính lại, “Được.”

Hề Thời: "Ha ha."

Trời đã tối, tầm tám chính giờ, Hề Thời mặc một bộ váy hoa nhí ra cửa.

Thị trấn nhỏ không lớn, thanh niên cơ bản đều đã đến nơi khác làm việc, cho nên tổ phim quay ở trong này cũng không gây chú ý mấy, lại thêm tổ phim giữ bí mật tốt lắm, chụp ảnh gì cũng rất ít.

Hề Thời dẫn Giang Hành Triệt thẳng đến khu trường trung học trên thị trấn, ban ngày phân lớn cảnh trường học đều quay ở trong này.

Lúc vào cửa, Hề Thời sợ không cho tiến vào, còn đưa cho bảo vệ một tấm thẻ học sinh.

Tấm thẻ này là đạo cụ quay phim, lúc Hề Thời đưa cho bảo vệ vẫn có chút khẩn trương sợ bị phát hiện là giả, kết quả bảo vệ căn bản không xem thật, chỉ nhìn trong tay cô cầm thẻ học sinh, sau đó ánh mắt đánh giá cô cùng Giang Hành Triệt, ánh mắt dừng lại trên người Giang Hành Triệt.

Hề Thời lập tức khẩn trương, dù sao cô vừa rời trường học không lâu, lấy thẻ học sinh ra có thế vẫn giống, nhưng Giang Hành Triệt, mặc dù cách ăn mặc thoải mái, nhưng dù sao là đàn ông 27 28 tuổi, diện mạo thì thôi, chỉ là khí chất, cũng không tới mức học trung học.

Trái tim Hề Thời thấp thỏm.

Bảo vệ hỏi Giang Hành Triệt: “Anh ở đâu? Thẻ học sinh đâu?”

“A cái kia,” Hề Thời đang muốn mở miệng giải thích Giang Hành Triệt quên cầm thẻ theo, anh lại từ từ mở miệng, “Tôi là giáo viên mới tới, ngại quá quên không mang thẻ theo.”

“Thầy giáo sao.” Bảo vệ lập tức gật gật đầu, lại ghi vào phiếu đăng kí.

Giang Hành Triệt đăng kí xong, hai người cùng nhau vào trường học.

Giang Hành Triệt phát hiện Hề Thời nhìn mình, cúi đầu, hỏi: “Làm sao vậy?”

Hề Thời “Hừ” một tiếng, quay đầu, ra vẻ cực kì khinh thường anh giả vờ làm giáo viên.

Giang Hành Triệt đánh giá một lượt trường học, hiện tại là buổi tối, trong trường cực kì an tĩnh, chỉ có đèn ở khu giáo viên là sáng, học sinh đều đang tự học ở bên trong.

Nội tâm Hề Thời khinh bỉ Giang Hành Triệt xong, cuối cùng cũng trở về mục đích ra cửa hôm nay.

Cô vào trường học, chủ yếu là muốn tìm cảm giác yêu đương mỗi ngày đạo diện đều cường điệu nhắc tới, kì thật hợp tác với Hàn Duệ tìm được trạng thái tốt nhất, nhưng dù sao cũng muộn, cũng ngại làm phiền người ta, cho nên mới kéo Giang Hành Triệt đi, làm công cụ.

Giang Hành Triệt: “Hiện tại đi đâu.”

Hề Thời quay ở trường học không ít cảnh, đã rất quen cuộc nơi này: “Đến khuôn viên đi.”

Giang Hành Triệt giữ chặt tay Hề Thời.

Buổi tối ở khuôn viên không có ai, gió đêm mát mẻ, ban ngày học sinh nói cười rất ầm ĩ hiện tại lại vô cùng an tĩnh, cẩn thận nghe ngóng, giống như nghe được tiếng giáo viên đang giải đề.

Hề Thời trong nháy mắt, cảm giác bản thân trở về trước kia.

Cô không có hành động gì, nhưng Giang Hành Triệt hành động, anh kéo tay cô, cùng cô câu được câu không nói chuyện phiến.

Trong trường học trồng rất nhiều hoa quế, mỗi khi gió thổi qua, hương quế xông vào mũi.

Hề Thời nhắm mắt lại, nói cho bản thân nhớ kỹ cảm giác này.

Giang Hành Triệt dừng lại, nhìn gương mặt nhỏ nhắn trắng nõn của cô.

Hề Thời mở mắt, nhìn Giang Hành Triệt, ánh mắt nhu hòa, thậm chí là kiểu thiếu niên trong sáng.

Hề Thời cảm thấy hai má hơi hơi nóng lên, cúi thấp đầu hơn.

Giang Hành Triệt giơ tay, xoa xoa má phải cô, sau đó cúi đầu, gần gần tiến sát.

Không khí rất yên tĩnh, giống như có thể nghe được tiếng tim đập, Hề Thời chậm rãi nhắm mắt, cảm nhận được hơi thở của Giang Hành Triệt.

Hề Thời an tĩnh chờ, đôi tay buông xuống đã bắt đầu khẩn trương nắm chặt lại.

Càng ngày càng gần, lông mi Hề Thời khẽ run, cô còn khẩn trương hơn cả vừa rồi bị bảo vệ tra hỏi, chỉ tiếc sau một chớp mắt, đột nhiên, trước mắt Hề Thời có một mảng sáng.

Sao lại thế này?

Cô không khỏi cau mày, sau đó ánh mắt nheo theo một đường nhỏ, đi về phía ánh sáng.

Giang Hành Triệt cũng phản ứng như cô, cũng nhìn về phía ánh sáng kia.

Hề Thời nghe được phía đối diện có mấy người, tay cầm đèn pin, đều đang chiếu về phía bọn họ.

Hề Thời lờ mờ một hồi, sau đó nghe được người đối diện hô với bọn họ: “Lớp nào? Đứng lại!"

Vì thế trong đầu Hề Thời lúc ấy chỉ hiện lên một suy nghĩ ―― chạy!

Không cần suy nghĩ, cô như phản xạ có điều kiện, kéo tay Giang Hành Triệt bỏ chạy.

Vừa chạy vừa nghe người phía sau hô: "Đứng lại! Không được chạy!"

Hề Thời nghe được, lập tức cầm tay Giang Hành Triệt chạy nhanh hơn.

Cô chạy không kịp thở, người phía sau đuổi cũng không kịp thở, buổi tối tầm nhìn lại không tốt, Hề Thời chạy chạy, liền chạy tới ngõ cụt.

Hề Thời ngẩng đầu nhìn tường vây cao cao trước mặt, bắt lấy cánh tay Giang Hành Triệt: “Hu hu hu hu anh mau dẫn em trèo tường đi.”

Giang Hành Triệt bất ngờ không kịp phòng bị đã bị Hề Thời lôi kéo chạy hơn nửa trường học, hiện tại rốt cục cũng dừng lại, anh nhìn vẻ mặt khẩn trương của cô, cuối cùng cũng có cơ hội nói chuyện.

Giang Hành Triệt: “Em chạy cái gì?”

Hề Thời: “Hử?”

Hai người nói chuyện, người phía sau đã đuổi tới, đèn pin đồng thời chiếu vào mặt hai người.

Người dẫn đầu hung dữ nói: “Tóm được còn dám chạy, chủ nhiệm lớp là ai! Sáng mai phê bình trước mặt toàn thể trường!"

Hề Thời đành phải đưa tay che lại ánh sáng trên mặt mình, liếc mắt nhìn Giang Hành Triệt một cái, sau đó mới đột nhiên phản ứng kịp.

Cô không phải học sinh nơi này… Cô chạy làm gì…

Hề Thời đối với giáo viên chủ nhiệm hung dữ muốn đem bọn họ đi phê bình mà nói.

“...”

Giang Hành Triệt che ánh đèn pin đi, sau đó kéo tay Hề Thời sang một bên.

Giang Hành Triệt hít vào một hơi, giải thích: “Ngại quá, chúng tôi không phải học sinh nơi này.”

Hề Thời ôm cánh tay Giang Hành Triệt ra sức gật đầu: “Ừ! Chúng tôi chỉ muốn vào đi dạo mà thôi.”

Giáo viên chủ nhiệm nghi ngờ, đánh mắt với mấy thấy cô phía sau, sau đó quay đầu nhìn thẻ học sinh đeo trên cổ Hề Thời, lập tức lại hung dữ lại: “Lừa ai chứ? Có phải tôi dễ lừa lắm không!"

“Còn bảo không phải học sinh ở đây! Có tin tôi liền đuổi học các em không!"

"Lập tức gọi điện thoại gọi phụ huynh tới cho tôi!"

Hề khi đó: "... ... ..."

Giang Hành Triệt: "... ... ..."

Hề Thời đành phải cười làm lành hai tiếng, đi đến người gần nhất, để cho chủ nhiệm thấy rõ mặt cô: “Chắc thầy biết em chứ, gần đây không phải có tổ phim đang quay phim trong trường sao? Em đóng vai nữ chính, em là Hề Thời, đêm nay chủ yếu là muốn đến trường tìm cảm giác cho buổi quay phim ngày mai.”

“Còn,” Hề Thời chỉ chỉ về phía Giang Hành Triệt, “Thầy xem anh ấy cũng không giống học sinh mà.”

“Quỷ biết lỡ học lại nhiều năm, không thi đậu đại học còn ở đây yêu sớm,” Giáo viên chủ nhiệm: “Đừng nói mấy cái vớ vẩn này với tôi! Đi! Theo tôi về văn phòng!"

Hề khi đó: T-T

Một giờ sau.

Trong văn phòng trường trung học của thị trấn.

Diệp Sâm cùng giáo viên chủ nhiệm kích động nắm tay nhau: “Hiểu lầm hiểu lầm, thật ngại quá.”

Giang Hành Triệt cùng Hề Thời ngồi trên ghế sofa, mặt không chút thay đổi.

Diệp Sâm cùng giáo viên chủ nhiệm bắt tay xong, nhìn Giang Hành Triệt ngồi trên sofa một cái, không nhịn được hít vào một hơi.

Người từ tiểu học đã bắt đầu lấy học bổng bị coi thành học sinh yêu sớm bị tóm được còn bị dạy bảo tại chỗ, tâm tình sẽ thế nào.

Lúc rời đi, giáo viên chủ nhiệm xin chụp chung với Hề Thời. Vốn muốn chụp chung cùng Giang Hành Triệt, cảm thấy đẹp trai như vậy khẳng định cũng là minh tinh, kết quả bị ánh mắt của Giang Hành Triệt dọa cho quay về.

Hề Thời cùng Giang Hành Triệt từ phòng làm việc đi ra, phát hiện ở hành lang có rất nhiều học sinh, giống như đều đang nhìn về phía bọn họ.

Hề Thời sửng sốt một phen.

Giáo viên chủ nhiệm đi theo, học sinh thấy chủ nhiệm đến, lập tức như chim tìm tổ chui về phòng học của mình.

Hề Thời nhớ tới mấy học sinh này, đứng lại, mở miệng: “Em… Có dự cảm không tốt.”

Diệp Sâm thở dài một hơi, biết tin bát quái trong đám học sinh truyền đi rất nhanh: “Tự cầu phúc đi.”

Hề Thời quay đầu nhìn thoáng qua Giang Hành Triệt.

Ngày hôm sau, chưa tới sáu giờ Hề Thời liền rời giường, trực tiếp lấy điện thoại dưới gối ra, bắt đầu xem từng trang mạng một.

Sau đó cô liền nhìn thấy mỗi trang đều đang nhao nhao bát quái một chủ đề:

Có nữ minh tinh ở trường chúng tôi yêu sớm bị tóm được.