Chương 54: Cô bé bán diêm…

Edit: windy

Thẳng nam có đôi khi không ngốc nghếch như trên mạng chiếu.

Hề Thời nhìn Giang Hành Triệt lại nhắm mắt lại, lặng im, sau đó hất tay anh ra, xoay người tiếp tục ngồi vào ghế sofa. Động tác của cô chậm chạp, giống như bà cụ 80 tuổi.

Giang Hành Triệt nhìn Hề Thời ngồi co rút thành một cục trên ghế sofa, không nói cái gì, xoay người rời đi. Hề Thời nhận thấy Giang Hành Triệt mở cửa, trong lòng mạnh mẽ mắng một câu, tính muốn đuổi trợ lý.

Chỉ là không nghĩ tới mười phút sau anh lại trở lại, lần này trong tay cầm theo một hộp thuốc giảm đau.

Giang Hành Triệt rót chén nước, đưa thuốc giảm đau cho Hề Thời: “Uống thuốc đi.”

Hề Thời do dự.

Giang Hành Triệt: “Hỏi bác sĩ rồi, có thể uống.”

Hề Thời lấy thuốc uống vào, thuốc giảm đau cũng không có hiệu quả ngay, sau khi cô uống xong vẫn về lại chỗ cũ, đột nhiên nhớ tới hồi học sơ trung, cô cũng đến ngày, làm bẩn áo khoác đồng phục của Giang Hành Triệt.

Cô sợ tới mức muốn chết, biết Giang Hành Triệt ưa sạch sẽ bao nhiêu, vốn cho rằng sẽ trực tiếp bị đày vào lãnh cung ghẻ lạnh cả đời, không nghĩ tới anh lại như biết rõ, chỉ nhàn nhạt nói một tiếng “Không có việc gì”.

Hề Thời nhắm chặt mắt.

Giang Hành Triệt nhìn Hề Thời co thành cục nhỏ trên ghế sofa.

Không khí cực kì an tĩnh, giống như còn sót lại mùi của đường đỏ trà gừng.

Giang Hành Triệt chậm rãi, thử thăm dò, cẩn thận , vươn tay ra.

Hề Thời từ từ nhắm chặt hai mắt, cảm nhận được mình bị nhẹ nhàng nhấc lên, chậm rãi tiến vào một vòng ôm ấm áp.

Hề Thời hơi hơi cử động, anh lập tức cho rằng cô đang kháng cực, dừng động tác lại, không dám động nữa.

Chẳng qua cô chỉ động một phát liền thôi, người trong lòng cực kì an tĩnh, tiếng hít thở nhàn nhạt.

Hề Thời cảm nhận được hơi thở cùng nhiệt độ của Giang Hành Triệt.

Cô đột nhiên cảm thấy mệt, cả người đều mệt. Không biết là bởi vì đau đớn mang lại cảm giác mệt mỏi, hay là bởi vì cái khác, khi đối mặt với anh.

Cô phát hiện cả người đều có cảm giác vô lực. Không có sức nói chuyện, cãi nhau, đánh nhau với anh.

Hề Thời không nói tiếng nào, chỉ điều chỉnh tư thế thoải mái, để cho mình không mệt.

Giang Hành Triệt thấy Hề Thời an tính, tay nâng lên lại chậm rãi rơi xuống, một tay anh để xuống bụng dưới cô, cách một tầng quần áo, nhẹ nhàng xoa.

Lưng cô dán lên ngực anh, thỉnh thoảng lại hừ một tiếng vì đau, lại động vật nhỏ đang mệt mỏi.

Giang Hành Triệt nhìn mặt Hề Thời.

Cô không trang điểm, làn da nhẵn nhụi trắng nõn, lông mi thon dài, vừa rồi trắng bệch giờ đã có chút máu.

Ánh mắt anh rơi lên đôi môi Hề Thời, sau đó nói với chính mình không sao cả, chỉ là đóng phim mà thôi.

Không biết là vì tác dụng của thuốc, hay là vì bàn tay mát sa ở bụng dưới, Hề Thời cảm thấy thoải mái không ít, vui vẻ chỉ muốn đi ngủ.

Giang Hành Triệt vẫn giữ nguyên tư thế, không nhúc nhích, cũng nhận ra Hề Thời buồn ngủ. Trong lòng anh đột nhiên có một suy nghĩ, để Hề Thời ngủ như vậy, ngủ cả đêm, hoặc nói là ngủ cả đời.

Mí trên mí dưới của Hề Thời không ngừng đánh nhau, nếu không có chút lý trí, thì chắc cô cứ như thế ngủ rồi.

Cũng không biết qua bao lâu, Hề Thời ra sức động đậy cho mình tỉnh, cảm nhận bụng dưới không đau nữa, thẳng người dậy.

Cô cúi đầu, nhìn tay anh vẫn che trên bụng mình như cũ, sau đó từ trong lòng anh rời ra.

Hề Thời đối mặt với Giang Hành Triệt, nhìn quần áo bị nhăn vì mình: “Cảm ơn.”

Giang Hành Triệt không hề động, đối với ánh mắt Hề Thời, giống như có chút cô đơn, lại như cảm thấy vừa rồi cô ở trong lòng anh rất an tâm.

Hề Thời phát hiện Giang Hành Triệt không có vẻ muốn đi, vì thế bắt đầu ra lệnh đuổi khách: “Sao anh còn chưa đi.”

Giang Hành Triệt nhìn Hề Thời, vừa rồi còn yếu ớt rên hừ hừ trong lòng anh, giờ tốt lên, liền trở lên tuyệt tình rồi.

Hề Thời thấy anh không nói lời nào cũng không động đậy, vì thế đá đá chân anh: “Này.”

Giang Hành Triệt cuối cùng cũng mở miệng: “Hề Thời.”

Hề Thời: “Hử?”

Giang Hành Triệt nghĩ tới vừa rồi, khóe môi gợi lên nụ cười có chút chua sót: “Tiếp nhận anh, cũng không khó, đúng không?”

Hề Thời sửng sốt một phen.

***

Một tuần sau, Hề Thời hoàn thành tất cả cảnh diễn của mình ở , liền hơ khô thẻ tre.

Các nhân vật chính vẫn tiếp tục quay, buổi tối đạo diễn cùng mấy nhà sản xuất làm một bữa mừng Hề Thời hơ khô thẻ tre.

Mấy ngày này hợp tác không tồi, Hề Thời trừ lớp học diễn xuất ra, đây là lần đầu tiên tiếp xúc với biểu diễn, cực kì cảm ơn đạo diễn cùng mấy diễn viên đóng chung với cô, Diệp Sâm mang theo cô đi một vòng kính rượu mọi người.

Buổi mừng Hề Thời hơ khô thẻ tre không khí rất sinh động, bộ phim đã tiến vào giao đoạn giữa phim, áp lực lớn khiến mọi người mệt mỏi, vì thế tất cả mọi người liền đem buổi mừng hơ khô thẻ tre này trở thành một lần thả lỏng khó có được, chỉ chốc lát sau, mặt đạo diễn cũng đã bắt đầu đỏ lên, giơ bình rượu rồi giơ tay, ai thua người đấy uống.

Tửu lượng Hề Thời cũng tạm, kính rượu một vòng đã bắt đầu ngất đi, về sau lại uống thêm hai chén, Diệp Sâm đi vệ sinh một cái, trở về Hề Thời cũng đã nằm úp trên bàn chỉ biết cười ngây ngô.

Bên kia đạo diễn vẫn đang giơ bình rượu hào hùng đọc diễn văn: “Bộ phim này của chúng ta, nấc, muốn IP có IP, muốn lưu lượng có lưu lượng, hiện tại thị trường xem cái gì, không phải xem cái này sao?”

“Đại lưu lượng, tới, uống một chén.” Đạo diễn say khướt nâng chén với Hứa Dịch Phàm.

Hứa Dịch Phàm còn tỉnh táo, nhưng không thích cách gọi “Đại lưu lượng”, biểu cảm có chút xấu hổ, nhưng chỉ cười đáp rượu với đạo diễn.

Đạo diễn uống với Hứa Dịch Phàm xong, miệng lầm bầm, lại tia qua một vòng người trên bàn, thấy Hề Thời đang nằm sấp trên bàn, sau đó vỗ vỗ bàn: “Hề Thời!”

“Ưm?” Hề Thời lập tức bị dọa từ trên bàn bắn thẳng dậy, mắt say lờ đờ tìm xem ai gọi cô.

Đạo diễn ợ hơi rượu một cái: “Tôi mẹ nó từ đâu thật không nghĩ sẽ mời cô.”

Hề Thời phản ứng chậm, biểu cảm lại vẫn tỉnh tỉnh, Diệp Sâm ở bên cạnh đã nhíu mày.

Đạo diễn: “Xuất đạo từ show tuyển chọn, một ngày có tiếng có miếng cũng không lên nổi, làm sao diễn được.”

“Nhưng mà trung ảnh muốn nhét cô vào, tôi cũng không nỡ chối từ.”

“Về sau vừa vào trận, phát hiện, chậc, thật đúng là tốt!”

Diệp Sâm nghe ra đạo diễn đang trước chê sau khen Hề Thời.

Hứa Dịch Phàm đưa mắt nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Hề Thời, không nhịn được nở nụ cười.

Đạo diễn nói đến kích động bắt đầu vỗ ngực: “Cô gái nhỏ ở làng giải trí không dễ dàng, gặp tôi là cô có vận khí tốt, mấy kẻ nói cô đi bồi ngủ, đều là vớ vẩn, một kẻ cũng không tốt.”

Diệp Sâm nghe xong rất vui mừng, âm thầm chọc chọc Hề Thời: “Nói cảm ơn đạo diễn.”

Hề Thời không nghe rõ anh ta nói gì, chỉ cảm thấy trước mắt choáng váng không thấy rõ, chỉ nói theo: “Cảm ơn đạo diễn.”

Bữa mừng hơ khô thẻ tre mãi đến khuya mới kết thúc, không ít người đều được trợ lý đỡ ra ngoài, Diệp Sâm nắm lấy bả vai Hề Thời, kéo người ra ngoài.

Hề Thời chân dưới đá chân kia, đột nhiên tỉnh lại, miệng lầm bầm nói.

Bây giờ là ca làm của Hồ Tiểu Dương, anh ta chờ ở sảnh khách sạn, nhìn thấy Diệp Sâm cùng Hề Thời xuất hiện, lập tức tới đỡ.

Hề Thời đột nhiên nhảy dựng lên đá chân: “Bay, tôi, tôi muốn bay.”

“Ôi ôi.” Diệp Sâm đỡ lấy Hề Thời mới không để cô bị ngã, đỡ một đường đã bắt đầu thấy mệt, trực tiếp đem Hề Thời giao cho Hồ Tiểu Dương dáng người cao lớn: “Đỡ không được, cõng đi.”

“Được.” Hồ Tiểu Dương lập tức cúi người, Diệp Sâm giúp đỡ đem Hề Thời đứng không vững đưa lên lưng anh ta.

Hề Thời vừa leo lên lưng Hồ Tiểu Dương, Hồ Tiểu Dương còn chưa kịp đứng lên, không xa, một người mặc toàn đồ đen liền vội vàng chạy đến.

Giang Hành Triệt vừa đến.

Anh vừa tới liền muốn đổi công việc cho Hồ Tiểu Dương, đem Hề Thời say khướt trên lưng Hồ Tiểu Dương kéo ra: “Để tôi.”

Thời gian thay ca của hai trợ lý là buổi sáng ngày mai, Hồ Tiểu Dương không nghĩ tới Giang Hành Triệt lại đến sớm như vậy, lại vừa tới liền muốn nhận việc.

Hồ Tiểu Dương trước cũng đã làm trợ lý cho nghệ sĩ khác, cảm thấy Giang Hành Triệt là đồng nghiệp hợp tác tốt nhất, làm nhiều ít nói, động một tí liền tới sớm thay ca cho anh ta, lại chưa bao giờ so đo.

Hôm nay Giang Hành Triệt vừa đến, trong lòng Hồ Tiểu Dương cảm động sao mình lại gặp được đồng nghiệp thần tiên này, nghĩ hôm nay cũng sẽ giúp đồng nghiệp thần tiên một chút, không thể để người ta chiếm tiện nghi, việc vất cả đều để cho người ta làm được, vì thế tiếp tục cầm lấy tay Hề Thời hướng lên trên lưng anh ta: “Không không không, anh nghỉ ngơi đi, tôi cõng được. Không sao, tôi một chút cũng không mệt.”

Hồ Tiểu Dương: “Cứ để anh làm việc cho, sao không biết ngại được.”

Giang Hành Triệt: “…”

Anh tiếp tục giữ chặt cánh tay Hề Thời: “Không sao, để tôi.”

Diệp Sâm đối mặt với cảnh này trước mắt chỉ hít vào, cuối cùng lắc đầu, đỡ Hề Thời lên trên lưng Giang Hành Triệt: “Không sao đâu Tiểu Dương, để cho Giang… Tiểu Giang cõng đi.”

Người đại diện đã lên tiếng, Hồ Tiểu Dương mới thôi, gãi đầu cười với Giang Hành Triệt: “Cảm ơn.”

Giang Hành Triệt ước lượng Hề Thời trên lưng, nghe thấy mùi rượu trên người cô, nhìn về phía Diệp Sâm.

Diệp Sâm giải thích: “Tiệc hơ khô thẻ tre, không uống mấy chén liền gục rồi.”

“Được rồi.” Giang Hành Triệt gật gật đầu, “Về khách sạn thôi.”

Xe bảo mẫu chờ ở phía xa, ba người về khách sạn, nửa đêm gió lạnh thổi qua, Hề Thời đang ghé vào vai Giang Hành Triệt ngủ gật đột nhiên thức dậy.

Hề Thời ngẩng đầu nhìn xung quanh, biểu cảm mờ mịt.

Diệp Sâm hỏi cô: “Có khó chịu không? Trở về nghỉ ngơi cho tốt.”

Vừa nghe đến trở về, Hề Thời không biết sao đột nhiên lại phấn khởi lên, vùng vẫy trên người Giang Hành Triệt: “Tôi không về, không về.”

Giang Hành Triệt vội vàng giữ chân Hề Thời, Diệp Sâm đỡ phía sau Hề Thời: “Đã trễ thế này không về nghỉ ngơi cô còn muốn làm gì? Đừng có lộn xộn.”

Hề Thời nhìn trời: “Sao thật sáng, tôi, tôi muốn ngắm sao.”

Diệp Sâm: “Về khách sạn, ra cửa sổ xem.”

Hề Thời: “Tôi không muốn, tôi muốn đi bán diêm, tôi muốn đi tìm mẹ hu hu hu hu hu hu.”

Cô đột nhiên ngửa mặt lên trời khóc: “Tôi là cô bé bán diêm, tôi muốn đi bán diêm hu hu hu hu…”

Diệp Sâm: “…”

Hồ Tiểu Dương: “…”

Nữ minh tinh làng giải trí đều làm không biết mệt để thành công chúa trốn ở Disney, không nghĩ tới người này uống rượu vào, một lòng nhớ tới cô bé bán diêm.

Diệp Sâm thấy Hề Thời khóc thật, đành phải bắt đầu như dỗ trẻ con: “Ngày mai, ngày mai bán tiếp có được không? Bây giờ tối rồi, không ai mua diêm.”

Hề Thời ở trên lưng Giang Hành Triệt không chịu lên xe: “Tôi không muốn, tôi muốn đi bán diêm, tôi thật đáng thương, không ai mua diêm của tôi, không ai hu hu hu hu hu”

Diệp Sâm: “…”

Hồ Tiểu Dương mở cửa xe, thoáng đề nghị: “Nếu không, trực tiếp nhét vào đi?”

Ánh mắt Giang Hành Triệt cùng Diệp Sâm đồng thời nhìn anh ta.

Hồ Tiểu Dương ý thức được hình như mình nói sai gì rồi, khẩn trương ngậm miệng.

Giang Hành Triệt quay đầu nhìn hai mắt Hề Thời đẫm nước mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn, khẽ khẽ thở dài: “Tôi đưa cô ấy đi mua.”

Hồ Tiểu Dương: “Tôi cũng đi!”

Diệp Sâm có thâm ý nhìn chằm chằm Giang Hành Triệt, sau đó lại nhìn Hề Thời trên lưng anh, sau cùng đột nhiên giữ chặt Hồ Tiểu Dương: “Chúng ra không đi nữa.”

Hồ Tiểu Dương có chút hồ đồ, nhìn Hề Thời trên lưng Giang Hành Triệt đòi mua diêm: “Vì sao.”

Cửa hàng trên đường cơ bản đã đóng cửa, Giang Hành Triệt hỏi mấy cửa hàng tiện lợi 24 giờ, chỉ tiếc tới thời này rồi, trong cửa hàng tiện lợi cũng không bán diêm nữa.

Anh từ trong cửa hàng nhìn ra, Hề Thời ngồi chồm hổm ở góc tường, nước mắt ròng ròng, một tay lấy mu bàn tay lau nước mắt: “Không có diêm, diêm của tôi không thấy nữa, diêm của tôi không còn nữa hu hu hu hu hu.”

“Sao cũng không có, mẹ cũng không có…”

Giang Hành Triệt nháy mắt đột nhiên cực kì đau lòng, tiếp tục cõng Hề Thời lên, kiên định an ủi: “Còn, nhất định còn.”

Sau cùng anh mua được diêm ở một quán tạp hóa nhỏ.

Chủ quán là hai vợ chồng già, vốn đã đóng cửa, nghe Giang Hành Triệt gõ cửa mãi mới mở.

Ông bà không biết thanh niên muộn như vậy tới mua diêm làm gì, lại nhìn thoáng quá cô gái sau lưng anh, vẫn bật đèn đi lấy cho.

Giang Hành Triệt mua được diêm, nói một câu “Cảm ơn”, lấy hết tiền mặt trong túi ra trả.

Giang Hành Triệt mua diêm xong, tìm một bậc thềm cho Hề Thời ngồi lên, sau đó nhét diêm vào trong tay cô: “Tìm được rồi, của em ở trong này.”

Hề Thời ngồi ở trên bậc thềm, cầm diêm nước mắt lưng tròng: “Hu hu hu hu, diêm của tôi.”

Cô nhìn đường phố không một bóng người, tiếng rao rất nhỏ vang lên: “Có ai mua diêm không, có ai mua diêm của tôi không. Một đồng một cây.”

Giang Hành Triệt đứng ở trước mặt Giang Hành Triệt, cười khổ: “Anh mua.”

Hề Thời ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn anh: “Anh biết không, bọn họ nói, đốt diêm lên, là có thể thấy mẹ.”

Giang Hành Triệt: “Thật vậy chăng?”

Anh lấy tay gạt sợi tóc trên gò má cô ra sau tai: “Em thử xem.”

Hề Thời mở hộp diêm ra, rút một cây, chỉ là cô say quá tay chân không minh mẫn, thử nhiều lần, vẫn không quẹt lên được.

Hề Thời lại khóc: “Tôi quẹt không cháy.”

Giang Hành Triệt lấy diêm trong tay Hề Thời: “Để anh.”

“Xoẹt” một tiếng, đầu diêm liền bùng lửa lên ánh sáng le lói.

Hề Thời lập tức an tĩnh rồi.

Đầu diêm mạnh mẽ cháy, ngọn lửa yếu ớt lại nhỏ bé, lại vừa vặn chiếu sáng không gian nhỏ giữa hai người, không khí ấm áp tỏa ra.

Giang Hành Triệt nhìn trên mặt Hề Thời vẫn còn nước mắt, ánh mắt chớp cũng không chớp nhìn chằm chằm ngọn lửa.

Một cây diêm rất nhanh liền cháy hết, Hề Thời hoảng hốt thúc giục, Giang Hành Triệt liền đốt tiếp.

Một cây lại một cây, cô mê mẩn nhìn, anh liền không ngừng quẹt.

Giang Hành Triệt mở miệng nhẹ giọng hỏi: “Thấy chưa?”

Hề Thời chậm rãi ngẩng đầu, nhìn anh, gật gật đầu, cuối cùng cũng cười: “Ừm.”

Giang Hành Triệt cười, lại quẹt một cây.

Hộp diêm mua về cứ lần lượt quẹt hết, Hề Thời cuối cùng cũng thấy mệt, liền ngáp.

Giang Hành Triệt: “Mệt rồi?”

Hề Thời cúp mí mắt gật gật đầu.

Giang Hành Triệt: “Vậy ngủ đi.”

Lần này anh không cõng nữa, trực tiếp bế Hề Thời lên, Hề Thời ôm lấy cổ anh, cằm tựa vào bả vai anh, ngủ cực kì ngoan.

“Đi thôi.” Giang Hành Triệt cực kì nhẹ giọng nói.