Chương 40

Hề Thời cười, “Tôi thích anh cách xa tôi một chút, tôi không thích anh tới tìm tôi, tôi thích chúng ta cả đời không qua lại với nhau, anh làm theo đi.”

Edit: windy

Lúc Hề Thời ý thức được trên tai mình đang đeo giá trị tám con số, chỉ cảm thấy tóc gáy cả người đều rất nhanh muốn bùng nổ .

Kiểu này nên được bảo vệ chắc chắn, người đến người đi trên thảm đỏ, hậu trường lại loạn như thế, ngộ nhỡ bị đánh rơi mất, cô phải mất nửa đời sau để kiếm tiền bồi thường mất.

Hơn nữa bộ lễ phục lần này V bài cho mượn cũng đã là miếng bánh từ trên trời rơi xuống rồi, một câu chúng tôi thích hình tượng của cô coi như hiểu được, dù sao khẩu vị giới thời trang cũng rất khác biệt, nhưng dù có ngu ngốc cỡ nào, Hề Thời cũng sẽ không tin bởi vì thích hình tượng của cô, cho mượn một cái váy liền thôi, lại còn có thể thuận tiện tặng thêm trang sức 8 con số nữa.

Phía bên kia, Diệp Sâm vừa nói cảm ơn bên thương hiệu xong, thuận tiện thay Hề Thời hỏi chuyện khuyên tai bao nhiêu tiền có thể mua không liền được bên thương hiệu trả lời rằng.

-- Lễ phục và khuyên tai đã đưa cho Hề tiểu thư, không cần trả lại.

Diệp Sâm nhìn thấy câu không cần trả lại đã thấy điên rồi, hít một hơi: “Này, này tới cùng là đang xảy ra chuyện gì?”

Anh ta chăm chú nhìn bài đăng về trang sức của Hề Thời trên Weibo, tất cả bình luận đều là “MD” “666”, với “Hề Thời được ai đưa đến đây”.

Hề Thời hít vào một hơi để mình bình tĩnh lại.

Hiện tại trong lòng cô đại khái đã có suy đoán, nhưng vẫn nói với Diệp Sâm: “Tôi cũng không biết.”

Diệp Sâm: “Có phải chúng ta bị ai đùa giỡn rồi không?”

“Người ta đùa giỡn còn đưa đồ cao cấp đưa trang sức sao? Điên rồi?”

Hề Thời nắm chặt tay, nghĩ đến suy đoán trong lòng, nhăn mày lại.

Có nhân viên công tác tới nói buổi lễ đã bắt đầu, bảo Hề Thời vào bàn.

Hai người chỉ có thể đem việc này bỏ qua một bên.

Hiện trường buổi lễ tinh quang, tiệc tối đã sắp xếp với đoàn đội nghệ sĩ trước, các nghệ sĩ tham gia trên cơ bản đều sẽ rời đi sau khi xong phần đi của mình, thời gian Hề Thời lên sân khấu là tầm giữa tiệc tối.

Sau khi cô kết thúc phần của mình, thay lễ phục và trang sức ra, thừa dịp thời gian không tính là muộn, nhờ Diệp Sâm đem lễ phục đi giặt sạch, sau đó ôm lấy trang sức 8 con số, đi tới nơi Giang Hành Triệt ở trung tâm thành phố.

Bảo vệ cổng rất nghiêm, vì độ an toàn cho các hộ gia đình.

Hề Thời gọi điện cho Giang Hành Triệt, anh nghe thấy cô đã đến dưới lầu nhà anh, trầm mặc một lúc: “Anh lập tức xuống ngay.”

Gió đêm rất lạnh, Hề Thời chỉ mặc một cái áo đen liền cổ áo, cô đem túi trang sức đeo trên cổ tay, kéo tay áo, sau đó kéo mũ áo lên, đem cằm vùi vào trong.

Giang Hành Triệt không xuất hiện ở nhà, mà là lái xe xuất hiện, anh dừng xe ở bên đường.

Lúc Hề Thời gọi cho anh chắc là còn đang ở công ty, nhận được điện thoại liền chạy tới đây luôn.

Giang Hành Triệt như không nghĩ Hề Thời sẽ chủ động gọi cho anh, càng không nghĩ Hề Thời sẽ chủ động tới tìm anh, nhìn thấy bộ dáng Hề Thời đem cằm chôn trong áo, nở nụ cười một cái.

Anh nói: “Lên xe đi, anh lái vào ga ra, chúng ta lên nhà.”

Hề Thời nhìn anh một cái.

“Không cần.” Cô nói một tiếng, sau đó đem túi trong tay đưa cho Giang Hành Triệt.

Vì không muốn thu hút người ở trên đường chú ý, trang sức 8 con số được cô bọc cực kì đơn giản.

Hề Thời: “Đây là khuyên tai, trả lại cho anh.”

“Lễ phục đem đi giặt rồi, giặt xong tôi sẽ gửi tới cho anh.”

Nghe nói xong, khóe miệng Giang Hành Triệt từ từ hạ xuống, đã hiểu Hề Thời tới tìm anh làm gì.

Anh cũng không nhận lấy: “Đồ đã tặng rồi, không có chuyện nhận lại.”

Hề Thời cong môi: “Vậy lúc anh đưa tới đã được tôi đồng ý chưa?”

Giang Hành Triệt giải thích: “Coi như tạo bất ngờ đi.”

Hề Thời bất đắc dĩ: “Giang Hành Triệt, anh rốt cuộc muốn thế nào.”

Trước tưởng rằng bên phẩm bài chủ động cho mượn, cô thật sự kinh ngạc, nhưng sau khi biết được lai lịch những thứ này, tất cả kinh ngạc đều biến thành kinh hách.

Giang Hành Triệt không nói gì.

Hề Thời đem túi lớn trực tiếp nhét vào trong lòng Giang Hành Triệt: “Mặc kệ thế nào vẫn cảm ơn anh, nhưng nếu sớm biết là anh đưa tới tôi liền không mặc cũng không đeo.”

Hiện tại cô nghĩ lại toàn bộ thứ cô mặc đi trên thảm đỏ đều là Giang Hành Triệt đưa cho, chỉ cảm thấy không chịu nổi.

Hề Thời: “Vậy thật sự không có ý nghĩa.”

Cô nói xong, vừa muốn quay người muốn đi, anh lại mở miệng.

Anh nhìn chằm chằm trang sức trong tay: “Em cảm thấy có ý gì, hoặc là nói em thích cái gì, anh đều có thể làm.”

Hề Thời dừng bước.

Giang Hành Triệt ngẩng đầu, nhìn Hề Thời.

Anh chậm rãi đưa tay, giữ chặt cổ tay Hề Thời, trong ánh mắt có chút khẩn cầu.

Hề Thời đột nhiên cảm thấy cực kì tức ngực, giống như trận mưa lớn vào mùa hạ vậy, khiến cho không thở nổi.

Cô đột nhiên nở nụ cười, hỏi lại: “Thật là tôi nói thích cái gì anh đều làm sao?”

Giang Hành Triệt như không rõ nụ cười của Hề Thời có dụng ý gì, nhưng vẫn gật đầu: “Ừm.”

“Tốt lắm” Hề Thời cười, “Tôi thích anh cách xa tôi một chút, tôi không thích anh tới tìm tôi, tôi thích chúng ta cả đời không qua lại với nhau, anh làm theo đi.”

“Hề Thời.” Anh gọi tên cô, ở trong màn đêm hỏi, “Em không thích anh, đúng không?”

Hề Thời đáp rõ ràng: “Đúng.”

Trong bóng đêm cô không thấy rõ ánh mắt của Giang Hành Triệt, chỉ nghe thấy anh hỏi: “Vậy nếu anh nói anh còn yêu em thì sao.”

Hề Thời mím môi: “Anh không yêu tôi, cũng đừng nói là còn yêu tôi.”

“Anh chỉ hưởng thụ cảm giác tôi luôn theo cạnh anh, kỳ thật anh không chấp nhận được,” cô nhún vai, “Tôi tin tưởng chỉ cần anh nguyện ý, sẽ có rất nhiều cô gái giống như tôi cứ như vậy mà theo đuổi anh, thậm chí càng theo đuổi mạnh hơn tôi.”

Giang Hành Triệt: “Không phải.”

Anh nhắm chặt mặt: “Nếu anh từng cho em cảm giác anh chưa từng yêu em, là lỗi của anh, thật xin lỗi, hiện tại em muốn thế nào, đánh anh mắng anh đều có thể.”

“Vì sao tôi phải đánh anh mắng anh, tôi cũng không phải người thích bạo lực,” Hề Thời nói, “Tôi chỉ cảm thấy nếu như trước kia anh nói yêu tôi, tôi đây lại càng không muốn tình yêu của anh.”

Cô xoay người, lên app đặt một chiếc xe.

Giang Hành Triệt nhìn đuôi xe dần biến mất, đứng im tại chỗ rất lâu.

***

Hề Thời tham gia buổi lễ tinh quang xong hôm sau trở về tiếp tục quay hình , lúc trở về các ông bà trong phòng ăn đều đang truyền nhau xem ảnh chụp thảm đỏ của cô, ai cũng khen ngợi xinh đẹp.

Hề Thời chống tay vào má nhìn ảnh của mình.

Ba khách mời thường trú khác lại nhìn ánh mắt của cô bắt đầu phân tích.

Trước kia coi Hề Thời là người mới bình thường, nhưng vị người mới này lúc tham dự thảm đỏ toàn thân mặc cao định của V bài, ý vị cực kì sâu xa.

Hề Thời nhìn mấy bình luận “nữ tinh hậu trường” “kim chủ ba ba” trên Weibo mà nhức đầu, nhờ Diệp Sâm thanh minh giúp cô, lễ phục là thật, dù sao cũng đã được bên thương hiệu xác nhận rồi, còn trang sức tám con số kia, là bên bác chủ thời thượng nhìn sai rồi, chỉ là kiểu dáng gần như vậy, chắc chắn không tới mức tiền đó.

Không đỡ nổi không đỡ nổi.

Nữ tinh nhà khác tham dự hoạt động đều đem bản thảo đeo trang sức quý bay đầy trời, hận không thể cho toàn bộ thế giới biết, chỉ có Hề Thời muốn đem món đồ đắt tiền nói thành giá thành rẻ.

Diệp Sâm đăng thanh minh xong, lễ phục cũng đã giặt xong, thoáng qua như vậy rõ ràng cũng phát giác có cái gì đó, liền hỏi: “Người theo đuổi cô là ai?”

“Hử?” Hề Thời nghe được chữ “theo đuổi” kia, biểu tình cổ quái.

“Không phải người theo đuổi cô đưa cô những thứ này sao? Cô là người nghèo khó được nhà từ thiện giúp chắc?” Diệp Sâm vuốt cằm suy nghĩ sâu xa, “Tôi cảm thấy vẫn rất có thành ý, lễ phục này trang sức này, cô thật sự cứ thể trả lại rồi hả? Một chút cũng không động lòng? Không suy xét người ta một chút sao?”

Anh ta không có ngoài ý muốn chuyện Hề Thời được người khác theo đuổi, chỉ là không nghĩ lại nhanh như vậy, hơn nữa xem quà tặng, đã không đơn thuần là đại lượng, mà là cực kì phóng khoáng.

Sự thực chứng minh sắc đẹp thật là dùng tốt.

Tấn công bằng tiền tài tuy tầm thường nhưng vĩnh viễn hữu hiệu nhất trên thế giới này, nhất là với cô gái nhỏ như Hề Thời mới xuất đạo còn chưa kiếm được bao nhiêu tiền nữa, mặc dù trang sức 8 con số thiếu mất một số, cũng rất khó không động lòng.

Hề Thời nghiêng người liếc nhìn Diệp Sâm một cái, mặt không đỏ tim không đập mạnh nói dối: “Là có người theo đuổi, 60 tuổi, hói đầu, bụng bia, 1m6, ly hôn 3 lần dưới gối có bốn đứa con, anh có động lòng không?”

Diệp Sâm: “…”

Anh ta hít một hơi, xoa xoa tay bộ dáng có vẻ cực kì khó giải quyết: “Vậy thì vẫn nên thôi, chúng ta tự mình nỗ lực vậy.”

Hề Thời sờ sờ chóp mũi.

***

đã thu được một nửa, cũng còn vài ngày cuối nữa, lúc ghi hình cũng không bận rộn như lúc bắt đầu, đã đến lúc kết thúc.

Nhà ăn thân ái tổ chức buổi dạo chơi công viên ngoại thành cho các ông bà, sau đó cũng mời mấy người bạn đến nhà ăn làm khách, làm bạn với các ông bà.

Mấy ngày này trong phòng ăn nghênh đón muôn hình muôn vẻ thực khách tới, tiết mục cũng có rất nhiều chuyện vui chuyện buồn, trong đó cảm động nhất là chuyện bà nội Tiểu Hoa nhận nhầm cháu trai, mà người khiến người ta không thể quên được, ngoại trừ nhóm Lưu quang ngày đầu tiên tới bị ép thành con người cách mạng, thì chính là chàng trai trẻ tuổi thần bí nhiều tiền vừa kiên nhẫn vừa yêu quý các ông bà còn bị Hề Thời mắng cho.

Phía dưới trang chủ của tổ tiết mục đều có fan bình luận, có người hỏi chàng trai thần bí đó tên gì muốn xuất đạo sao không trở lại thêm một tập nữa, có người hỏi tổ tiết mục không thể liên hệ được với người nhà bà nội Tiểu Hoa bên nước ngoài bảo họ về thăm bà chút sao.

Một ngày mới, mọi người dậy thật sớm nghênh đón thực khách ngày hôm nay.

Hề Thời vẫn cùng bà nội Tiểu Hoa đồng khởi đón khách, nhìn thấy vị khách đầu tiên đến là một chàng trai trẻ tuổi, mang một bộ kính mắt, vóc dáng gầy gầy cao cao, bộ dáng hào hoa phong nhã.

Hề Thời kéo cửa nhà hàng ra: "Hoan nghênh ghé thăm thân ái nhà ăn."

Bà nội Tiểu Hoa: "Hoan nghênh ghé thăm."

Nhưng mà vị khách trẻ tuổi kia lại không trực tiếp đi đến trong nhà ăn ngồi xuống, ánh mắt vẫn rơi vào trên người bà nội Tiểu Hoa đang cười nói với cậu ta hoan nghênh ghé thăm.

Bà nội Tiểu Hoa cho rằng cậu ta không biết ngồi ở đâu, lại chỉ chỉ vị trí cho cậu ta: "Ngồi bên kia đi… chàng trai."

Biểu tình trên mặt cậu ta thay đổi, đối mặt với bà của mình, kêu một tiếng: "Bà nội."

Hề Thời ở bên cạnh nghe được sửng sốt một phen, sau đó nhìn về phía tổ tiết mục.

Bà nội Tiểu Hoa cũng chợt ngẩn ra, ánh mắt mờ mịt nhìn về phía chàng trai trước mắt.

Cái mũi cậu ta đỏ lên, nghẹn ngào: "Bà nội, con là Tư Bác đây."

Trước bà nội Tiểu Hoa nhận nhầm Giang Hành Triệt thành cháu trai bàngày nhớ đêm mong, giờ phút này lúc cháu trai thật sự đứng ở trước mặt bà, bà cũng không nhận ra rồi.

Tổ tiết mục tổ đem bất ngờ tới rồi.

Hề Thời cũng vỗ tay lên.

Sau khi Tư Bác sau xuất hiện, lại xuất hiện thêm vài người nữa.

Là các con của bà nội Tiểu Hoa.

Sau khi bọn họ ở nước ngoài xem được tiết mục xong đều lục tục về nước, cũng hiểu rằng dù viện dưỡng lão tốt lại cao cấp đến mấy, cũng không thay thế được người thân làm bạn.

Hôm nay thân ái nhà ăn vì bà nội Tiểu Hoa cùng người nhà làm tiệc đoàn gia.

Chỉ là bên kia "Tư Bác" thật sự đã ở cùng bà nội Tiểu Hoa, nhưng bà nội Tiểu Hoa lại như thế nào cũng không nhận cậu ta là cháu trai, miệng vẫn nói nhớ kỹ Tư Bác không giống như cậu ta, cậu không phải Tư Bác.

"Tư Bác" thật không nghĩ bà nội từ nhỏ thương yêu mình nhất lại không nhận ra mình, cũng khóc lên.

Cục diện này cực kỳ thúc giục lệ, Hề Thời thấy mũi cũng cay cay. TruyenHD

Sau cùng, tổ tiết mục tuyên bố vị khách cuối cùng của thân ái nhà ăn hôm nay.

Người đàn ông trẻ tuổi khí chất lên sân khấu.

Hề Thời vốn đang hít hít cái mũi, mãi đến khi nhìn thấy Giang Hành Triệt xuất hiện.

Lại tới nữa. . .

Nước mắt đã kìm nén ở trong mắt người xem ở phòng trực tiếp, đang nhìn đến máy quay tổ tiết mục chiếu tới một người đi ra, cũng nhao nhao chấn kinh.

Giang Hành Triệt chào hỏi mọi người trong phòng ăn, khi đi ngang qua Hề Thời, ánh mắt hai người đối diện nhau.

Hề Thời liếc mắt.

Giang Hành Triệt gật gật đầu với cô.

Bà nội Tiểu Hoa chỉ vào Giang Hành Triệt nói kia mới là Tư Bác của tôi.

Giang Hành Triệt đi qua, ngồi xổm xuống trước mặt bà, kéo tay bà, nói với bà cái gì đó.

Hề Thời lại ra sau bếp hỗ trợ.

Đợi đến khi cô ôm một bàn đồ uống từ sau bếp xuất hiện, bà nội Tiểu Hoa đã nhận ra "Tư Bác" thật, được người nhà vây vào giữa, bộ dáng cao hứng làm mọi người rơi nước mắt.

Màn đạn:

[hu hu hu hu quá cảm động]

[bà nội Tiểu Hoa thật sự rất vui vẻ, tôi khóc rồi]

[Nam khách mời kia tới cùng là ai a, vừa rồi nghe người nhà bà nội Tiểu Hoa nói lần này bọn họ có thể về nước nhanh như vậy đều là nhờ hỗ trợ của anh ta? Này là kịch bản Mary Sue hả!]

[đẹp trai đẹp tâm, lương thiện lại giàu có, nói chuyện với bà nội đặc biệt ôn nhu lại kiên nhẫn, tôi, tôi thật sự mê rồi. . .]

[tổ tiết mục tổ đặc biệt muốn những NPC đơn giản tới thay khẩu vị của chúng ta à]

[lần trước thái độ của Hề Thời với anh ấy thật sự một lời khó nói hết,

vừa rồi anh ấy vẫn gật đầu chào hỏi Hề Thời, hu hu hu hu tính cách thật tốt quá]

. . .

Hình ảnh bà nội Tiểu Hoa được người nhà làm bạn quả thật rất cảm đông, nhưng tầm mắt của người xem, vẫn không nhịn được nhìn tới người đàn ông thần bí đầy hảo cảm kia.

Trong phòng ăn, Giang Hành Triệt nhìn thấy Hề Thời ôm một bàn đồ uống từ sau bếp đi ra.

Một bàn đầy đồ uống càng lúc càng nổi bật lên cánh tay tinh tế khỏe mạng của cô.

Hề Thời ôm đồ uống đυ.ng phải Giang Hành Triệt.

Giang Hành Triệt đưa tay ra: "Để anh bê cho."

Hề Thời nhíu nhíu mày, không để ý anh, trực tiếp nghiêng người chuẩn bị vòng qua.

Giang Hành Triệt lại ngăn cô lại: "Để anh."

Hề Thời tức giận: "Tôi có thể."

Cô tiếp tục vượt qua, Giang Hành Triệt lại trực tiếp ôm lấy đồ uống cô đang bê.

Hề Thời dùng cánh tay ôm đồ uống đẩy Giang Hành Triệt một cái: "Tôi nói tự tôi là tự tôi bê! Anh có phiền hay không?!"

Tất cả mọi người trong phòng ăn đều ở phía ngoài chúc mừng bà nội Tiểu Hoa cùng người nhà đoàn tụ, ngược lại không có ai chú ý đến bên này, nhưng trong phòng trực tiếp, một màn này người xem đều thấy kinh ngạc.

Lần trước lúc anh đến thái độ của Hề Thời đối với người ta cũng là một lời khó nói hết, trên đề tài quảng trường không ít người đều oán giận rồi, bây giờ chẳng những không sửa lại, còn trực tiếp gầm lên.

Thực khi đó trên quảng trường có người hầm hừ bấm đề tài.

# Hề Thời xúc phạm nam khách quý #