Edit: windy
Hề Thời vừa nghe liền biết giọng nói này của ai, hơn nữa theo tiếng khàn khàn kia, nghe ra được là đã từng uống rượu rồi.
Giang Hành Triệt không phải người thích uống rượu, nhưng giọng điệu này, rõ ràng là say rượu rồi.
Cô sửng sốt một lát, buổi sáng trên người còn không đeo mic, nhìn máy quay trên đầu một cái, sau đó vào toilet không có máy quay.
“Anh uống rượu.” Hề Thời nhíu nhíu mày, cuối cùng vẫn nói ra.
Nói xong câu này, cô không đợi người bên kia đáp lời, liền cúp điện thoại.
Hề Thời cất điện thoại, hất càm cười cười với chính mình trong gương.
Bởi vì khách mời đầu tiên đến cũng nổi nhóm Lưu Quang treo trên hot search một ngày,
lọt vào tầm mắt không ít người, khiến cho người ta phát hiện ra chính là giữa một loạt chương trình thi đấu oanh tạc còn có một tiết mục ấm áp thoải mái như vậy, hơn nữa không chỉ thoải mái ấm áp mà nhóm Lưu Quang hát cũng rất hay, cho nên tập đầu tiên phát sóng, tỷ lệ người xem trực tiếp càng ngày càng nhiều.
Thực khách tới đều có cùng quan điểm là tới thân ái nhà ăn dùng cơm.
Thực khách đều là tổ tiết mục an bài, có vài thực khách bình thường, cũng có mấy minh tinh nghệ sĩ tới.
Nghe nói sau tập đầu tiên có không ít nghệ sĩ chủ động liên hệ với tổ tiết mục, muốn đến thân ái nhà ăn làm khách quý.
Hề Thời cùng các ông bà, mỗi ngày làm phục vụ sinh của nhà ăn bận đến kinh khủng, bởi vì bộ dáng xinh đẹp tính cách lại tốt, rất nhanh liền thành đoàn sủng của thân ái nhà ăn, ông bà đều coi cô như cháu gái mà đối đãi, nhất là bà nội Tiểu Hoa thích Hề Thời nhất, rảnh rỗi liền nắm tay cô không buông.
Các ông bà trong tiết mục đều có chuyện riêng, nói ví dụ như ông nội Đại Hải kì thật là một ông cụ không có con cái, mà con cái bà nội Tiểu Hoa thì đều di dân ra nước ngoài, để một mình bà ở lại trong viện dưỡng lão, mấy năm mới về thăm một lần. Các ông bà đều cực kì cô độc, quanh năm đều không có ai làm bạn, rất ít người nói chuyện với bà, cho nên mới bị khó nhận thức.
Hề Thời đối đãi với các ông bà đều là kiên nhẫn ấm áp rất biết khen ngợi, ở trên sân khấu có thể là rapper bá đạo, ở dưới sân khấu lại trở thành tiểu bạch hoa ấm áp, tính cách này hút không ít fan.
Lại một ngày, thân ái nhà ăn mở cửa buôn bán.
Hề Thời cùng bà nội Tiểu Hoa cùng nhau đứng ở cửa đón khách.
Khách mời hôm nay tổ tiết mục có nói qua trước, không có nghệ sĩ tới chỉ có thực khách bình thường, cho nên Hề Thời cảm thấy thoải mái không ít, bởi vì có nghệ sĩ tới là có nước chảy, đặc biệt ngày hôm qua, có một diễn viên gạo cội tới khiến cho cô có chút.
Phòng trực tiếp tiết mục cũng đã mở, có người báo trước trong diễn đàn, nói hôm nay không có khách mời đặc biệt nào đều là thực khách bình thường, cho nên hôm nay mọi người đều chú ý lên các ông bà cùng bốn vị nhân viên thường trú.
Chỉ chốc lát sau hai khách mời tới, Hề Thời đưa khách mời tới chỗ ngồi, bà nội Tiểu Hoa đứng ở cửa, nhìn ngó xung quanh, đón vị khách thứ ba.
Hề Thời mời khách ngồi xuống, đem nhiệm vụ châm trà tiếp nước cho ông bà nội khác, sau đó trở lại cửa tiệm tìm bà nội Tiểu Hoa.
Tình hình chung là mỗi ngày tổ tiết mục sẽ sắp xếp ba nhóm khách mời, cho nên hôm nay còn một nhóm nữa.
Cô nhìn nhóm khách cuối cùng hình như là tới một mình, bà nội Tiểu Hoa đang mở cửa.
Hề Thời mỉm cười tiếp đón: “Hoan nghênh ghé thăm nhà ăn thân ái…”
Nhưng mà sau khi nhìn thấy vị khách kia xong, Hề Thời liền thất thần tại chỗ, chữ cuối cùng cũng chưa kịp nói ra.
Thực khách đi vào xoay người đóng cửa lại, nói một tiếng cảm ơn với bà nội Tiểu Hoa.
Bộ dáng thất thần tại chỗ của Hề Thời khiến cho người xem trực tiếp không biết tại sao, đang muốn hỏi không phải khách mời hôm nay đều là khách mời bình thường không phải sao, mãi đến khi vị khách kia, bị máy quay quay tới, người xem có vẻ như đã hiểu ra.
Bảo sao Hề Thời thất thần.
Màn đạn:
[Thực khách hôm nay, hình như có chút đẹp trai chao ôi]
[Này không phải có chút, rõ ràng là triệu triệu triệu triệu triệu chút rồi]
[Tổ tiết mục tri kỷ như vậy sao, hôm nay không có minh tinh liền mời soái ca sao? Tiết mục này ta thích rồi đó hắc hắc hắc hắc hắc hắc]
Cùng là đẹp trai, chẳng qua rõ ràng khác với mấy nam idol, người đàn ông hôm nay xuất hiện cả người mặc áo gió đen thân hình thon dài, khí chất thanh quý, nhìn cực kì trẻ tuổi, nhưng cho dù mặc thế nào, khí chất thế nào đều có thể tỏa ra hương vị xuất thân là tinh anh.
[A cái chân này, cái mặt này, soái xa tính xuất đạo sao?]
[Không thể nào, khí chất vị này nhìn tổng thể cảm giác rất lợi hại 23333]
[Lầu trên, chắc không xuất đạo, chỉ cần nhìn đồng hồ và áo gió, khẳng định không phải idol nhưng có tiền]
[Tôi bắt đầu mơ mộng H văn cán bộ cấp cao thế nào thế nào rồi…]
[Xem ra rất tốt nha…]
…
Vị thực khách thứ ba hôm nay cực kì làm cho người ta kinh hỉ, màn đạn một vẻ sung sướиɠ, thế cho nên không ai chú ý đến sắc mặt cứng ngắc của Hề Thời.
Trong phòng ăn, ánh mắt hai người va vào nhau.
Hề Thời thật không ngờ Giang Hành Triệt lại đột nhiên xuất hiện ở nơi này.
Xuất hiện trong tiết mục cô tham gia, làm một người khách mời bình thường.
Nơi này không ai quen Giang Hành Triệt, cũng không có ai biết mối quan hệ của bọn họ, bên máy quay vẫn quay.
Hề Thời đánh mắt qua, cười đến cực kì cứng ngắc, nói một câu máy móc: “Hoan nghênh tới thân ái nhà ăn.”
Giang Hành Triệt vẫn nhìn cô.
Hề Thời xoay người vào nhà bếp, để cho bà nội Tiểu Hoa dẫn khách mời vào ghế ngồi.
Bà nội Tiểu Hoa cũng nhìn chằm chằm Giang Hành Triệt.
Tầm mắt Giang Hành Triệt vẫn nhìn theo Hề Thời vào bên trong, sau đó mới phát hiện bà vẫn một mực nhìn anh, vì thế cúi đầu nhẹ nhàng nở nụ cười với bà.
Hôm nay Hề Thời một mực bận bịu trong nhà bếp.
Quản lý Triệu Mẫn Thông không có việc gì làm, lại nhìn thấy Hề Thời đang xoa xoa cái chén, hỏi: “Sao hôm nay cô không ra bên ngoài hỗ trợ thế?”
Hề Thời đặt cái chén trong tay xuống, giải thích: “Em thấy trong này có vẻ bận nên tới đây.”
Dù sao chức vị của cô là trưởng ca, ở lại chỗ này đều được.
Triệu Mẫn Thông gật gật đầu, tiếp tục đi theo các ông bà chào hỏi khách khứa.
Hề Thời ở sau bếp hỗ trợ hai đầu bếp, chỉ chốc lát sau, lại nhìn thấy bà nội Tiểu Hoa mắt ngấn nước từ cửa đi vào.
Hề Thời nghi hoặc vội đi theo, vậy mà lại phát hiện bà nội Tiểu Hoa đang trốn ở trong góc phòng lau nước mắt.
Cô hoảng sợ, lập tức tiến lên hỏi: “Bà nội bà làm sao vậy?”
Phòng trực tiếp cùng đồng loạt thắc mắc:
[Sao bà nội Tiểu Hoa lại khóc?]
[Vừa rồi không xảy ra chuyện gì cả]
[Hề Thời thật hiền]
…
Hề Thời đưa giấy cho bà nội Tiểu Hoa lau nước mắt, vừa vỗ vỗ lưng bà vừa hỏi, bà nội Tiểu Hoa lau nước mắt xong, mới mở miệng: “Tư Bác không nhận bà rồi.”
Hề Thời nhướn mày: “Tư Bác?”
Cô cảm thấy “Tư Bác” chắc là tên người, nhẹ giọng hỏi: “Bà nội, Tư Bác là ai vậy?”
Bà nội Tiểu Hoa kéo Hề Thời đi tới hai bước, chỉ vào bóng lưng người đàn ông trong phòng ăn: “Tư Bác, cháu trai của bà.”
Hề Thời nhìn theo hướng tay bà nội Tiểu Hoa chỉ, nhìn thấy là Giang Hành Triệt.
Nhưng bà nội Giang Hành Triệt sớm đã qua đời rồi.
Cô nhất thời nghẹn lời, lại đành phải nhẹ nhàng nói với bà nội Tiểu Hoa: “Bà nội, có phải bà nhận nhầm không, kia không phải Tư Bác, kia là một thực khách mà.”
Mắt bà nội Tiểu Hoa rưng rưng: “Nó chính là Tư Bác, nó không nhận bà, không gọi bà là bà nội rồi.”
Hề Thời nhìn mắt bà nội.
Cô biết hoàn cảnh của mỗi ông bà, nghe nói cháu bà nội Tiểu Hoa xuất ngoại, đã nhiều năm chưa trở về, bên cạnh bà cũng không người thân, vẫn ở trong viện dưỡng lão, lại bị chứng chướng ngại nhận thức cấp độ thấp, có thể trên người Giang Hành Triệt có điểm nào rất giống với cháu trai bà, bà lại quá nhớ cháu, cho nên đem Giang Hành Triệt thành “Tư Bác” bà ngày nhớ đêm mong.
Hề Thời đột nhiên không đành lòng đi nói với bà rằng, người nhận nhầm rồi, người kia căn bản không phải cháu trai của bà.
Triệu Mẫn Thông thấy thế cũng đi tới, hỏi Hề Thời sao lại thế này.
Hề Thời trấn an bà nội Tiểu Hoa, đem tình huống giải thích cho Triệu Mẫn Thông nghe.
Triệu Mẫn Thông nghe xong gật gật đầu, có vẻ đăm chiêu.
Hề Thời cực kì đau lòng cho bà nội Tiểu Hoa, buồn rầu hỏi: “Làm sao bây giờ?”
Triệu Mẫn Thông: “Nếu không chúng ta thương lượng với vị khách kia một chút, để anh ta giả làm Tư Bác?”
Hề Thời: “Hả?’
Cô bị đề nghị này của Triệu Mẫn Thông làm cho kinh ngạc, nghĩ tới Giang Hành Triệt đang ngồi ở bên ngoài: “Em cảm thấy… khả năng không được.”
Triệu Mẫn Thông cười: “Sao không được, em quen anh ta?”
“Người ta bình thường đều sẽ giúp thôi, dỗ một bà lão, tới tiết mục này không phải là vì hô hào mọi người chú ý tới các ông bà nhiều chút sao.”
Anh ta nói trong liền đầy tự tin đi đến phía Giang Hành Triệt, Hề Thời nhìn thấy Triệu Mẫn Thông cúi đầu nói chuyện với Giang Hành Triệt.
Cô cau mày, đang chuẩn bị xoay người vào bên trong, liền thấy vẻ mặt Triệu Mẫn Thông tươi cười đi về phía cô nói: “Thành!”
Hề Thời nghe được Giang Hành Triệt vậy mà đồng ý, biểu tình hết sức phức tạp.
Triệu Mẫn Thông đi tìm bà nội Tiểu Hoa rồi.
Kế tiếp, bà nội Tiểu Hoa đã nhận “Tư Bác” rồi, lôi kéo Giang Hành Triệt đi hết nhã ăn giới thiệu đây là cháu trai của bà, tới đây thăm bà.
Mọi người vốn cảm thấy buồn cười, nhưng khi thấy bộ dáng cao hứng lôi kéo “Tư Bác” của bà nội, mũi đột nhiên chua xót.
Màn đạn:
[Bà nội Tiểu Hoa bình thường nhất định rất nhớ cháu trai của mình hu hu hu hu hu]
[Nhìn thấy tôi cũng nhớ bà nội tôi, chủ nhật này liền đi thăm bà nội tôi!]
[Anh ấy cũng thật tốt…]
[Hề Thời đâu, sao hôm nay luôn không thấy cô ấy nhỉ.]
…
Trong phòng ăn thân ái, Hề Thời thấy “cháu trai” đang ở cùng bà nội Tiểu Hoa giới thiệu các bạn của bà, chỉ an tĩnh mỉm cười, không hề tính đi qua chia sẻ niềm vui, cũng không tính gặp lại người đàn ông đột nhiên xuất hiện hôm nay.
Cô xoay người, đang chuẩn bị vào phòng bếp nhìn xem có cái gì cần giúp không, nghe thấy ở phía sau có người hô: “Tiểu Thời! Tiểu Niếp Niếp!”
Bình thường Hề Thời thân với bà nội Tiểu Hoa nhất, bà vẫn coi cô như cháu gái, bởi vì là người phía nam, có đôi khi thích gọi cô một tiếng “Niếp Niếp”.
Hề Thời đành phải xoay người.
Cô thấy bà nội Tiểu Hoa đang nắm tay Giang Hành Triệt, cao hứng đi tới phía cô.
Hề Thời hít vào một hơi, cố gắng dặn bản thân không biết người kia, thật giống như hôm nay là ngày đầu tiên quen biết nhau. Cho dù hiện tại cô rất muốn hỏi người kia tới làm cái gì?
Bà nội Tiểu Hoa hưng trí bừng bừng giới thiệu cháu trai “Tư Bác” cho cô.
Hề Thời nghe bà giới thiệu xong, hướng Giang Hành Triệt nở nụ cười: “Xin chào.”
Giang Hành Triệt nhìn cô, giơ tay về phía cô.
Hề Thời đưa tay ra, nhẹ nhàng bắt tay người kia rồi lập tức buông ra.
Vừa rồi cảnh bà nội Tiểu Hoa nắm tay Giang Hành Triệt giới thiệu cho Hề Thời làm người xem trực tiếp cực kì kích động, dù sao đây là buổi tiệc nhan cẩu (chắc là buổi tiệc mang giá trị nhan sắc giống như cẩu lương ý), song khi hai người thực sự chung khung hình xong, lại giống như không giống như suy nghĩ.
Màn đạn:
[Vì sao thấy bọn họ… cảm giác là lạ]
[Có thể là lần đầu gặp, không quen lắm]
[Hề Thời vẫn rất sợ, ở <Đây là rapper> cũng thế, nhưng chơi lâu liền tốt lên]
[Đúng là ngoại hình này thật sự quá đẹp hu hu hu hu]
[+1, tôi có thể mơ mộng một vạn bản Mary Sue khoa trương rồi]
…
Bà nội Tiểu Hoa giới thiệu “cháu trai” xong, vui cười hớn hở muốn dẫn “cháu trai” của bà đi thăm ký túc xá của nhà ăn thân ái.
Giang Hành Triệt cũng đi theo bà, anh không quen cấu tạo bên trong, lúc nghiêng người không cẩn thận đυ.ng trúng một bình rượu trên quầy bar.
Bình rượu thoáng lung lay muốn rơi.
“Cẩn thận!” Hề Thời thấy được, lập tức lanh tay lẹ mắt duỗi tay ra đỡ bình rượu.
Cô giữ được bình rượu xong, đặt vào bên trong quầy bar, sau đó trừng mắt nhìn người kia một cái, giọng điệu không hề khách khí: “Anh có thể nhìn đường một chút không?”
Người kia cúi đầu nói một tiếng “Thật ngại”.
Hề Thời cũng không để ý.
Đây chỉ là một đoạn nhạc đệm rất nhỏ, nhưng cách một màn hình, người vừa nhìn đến một màn này, lại tựa như có chút mê mang.
Vì sao Hề Thời có tiếng tính tình siêu tốt luôn cười điềm đạm đáng yêu với mọi người, vừa rồi, đã mắng người?