Chương 35
Edit: windy
Ông nội Đại Hải vừa nghe muốn hát
, thậm chí còn cố ý chạy vào trong cầm ra một cây đàn accorderon đeo ở trên người.
Camera cũng tận lực đem màn ảnh dành cho sáu người nhóm Lưu quang.
Sáu đại ác nhân hôm nay đã biến thành sáu người tốt, hát bài hát yêu nước, cảnh tượng kia…
Mấy người không hẹn mà cùng đem tầm mắt hướng về phía Icy.
Icy cúi đầu trầm mặc một phen, sau đó nhìn về phía cây đàn trong lòng ông nội Đại Hải, nhàn nhạt phun ra một chữ: “Hát.”
Trong nhà ăn tiếng hát yêu nước vang lên.
Vì thế những fan nghe tin nhóm Lưu quang làm khách của thân ái nhà ăn chạy vào, nhìn thấy cảnh tượng như này.
Mấy rapper ở trên sân khấu không để ai vào mắt, hôm nay không chỉ mặt như học sinh tiểu học đi diễn văn nghệ, lại còn cùng ông nội đàn accordeon, vẻ mặt nghiêm túc bộ dáng đoan trang, đang cùng nhau hát một bài hát mà người dân cả nước nghe nhiều đến thuộc lòng, .
Cảnh tượng này cho mặc cho ai cũng thấy, thậm chí với những người biết bộ dáng trước kia của nhóm Lưu quang như thế nào, cũng phải thốt lên một tiếng tuyệt.
[Đem sáu đại ác nhân, biến thành sáu người yêu nước!]
[Tôi mẹ nó cười ói ra ha ha ha ha ha ha ha]
[Ai nói rapper chúng tôi chỉ có thể hát rap, thấy chúng tôi còn có thể hát quốc ca không!]
[Hề Thời: Mối thù lớn được báo.jpg] [Ha ha ha ha ha ha ha mọi người còn nhớ trước đó hội ác nhân ép Hề Thời thế nào không, hiện giờ lại trái ngược rồi!]
…
Rất nhanh, “Nhóm Lưu quang con cháu nhà cách mạng” “Mối thù lớn của Hề Thời được báo” cùng nhau tiến lên hot search, video sáu người nhóm Lưu quang ở trong thân ái nhà ăn hát cho các ông bà nghe, vì các ông bà biến thành những thanh niên ngoan ngoãn vừa buồn cười vừa cảm động được đăng lên, mới phát sóng ngày đầu tiên liền hấp dẫn không ít người xem, khiến cho người ta phát hiện còn có một tiết mục ấm áp đáng yêu như vậy.
Ở hiện trường, Hề Thời cảm thấy nhóm Lưu quang lên hot search cũng cực kì bình thường, không lên mới là có vấn đề, chỉ là không nghĩ tới mình cũng lên hot search, lại còn thêm tag “Mối thù lớn được báo” ở phía sau.
Hề Thời: “… …”
Cô nhìn thấy nụ cười trên mặt tổng đạo diễn tiết mục đến cỡ không nhìn thấy rồi.
Sau khi trận đấu kết thúc thông cáo nhóm Lưu quang bận rộng như vậy, mà cả nhóm có thể đồng ý tới chủ yếu là bởi vì biết Hề Thời tham gia, tổ tiết mục nghĩ rằng chỉ cần mời bọn họ tới tuyên truyền thì hiệu quả cũng đã lớn rồi, không nghĩ tới mấy rapper hát một bài mà đã hot rồi, thêm mối thù lớn được báo của Hề Thời lại như dệt hoa trên gấm, hiệu quả tuyên truyền đã vượt qua mong đợi của tổ tiết mục rồi.
Trong nhà ăn, mọi người hát xong, nhóm Lưu quang lần nữa trở về bàn của mình, ông bà bắt đầu mang thức ăn lên.
Hai bà nội có chút hay quên, trí nhớ không tốt, bưng một món ăn đi tới đi lui trong nhà ăn, liền không nhớ nổi đồ ăn phải lên bàn kia là gì.
Tất cả mọi người kiên nhẫn chờ, không ai thúc giục hay oán giận, vừa ấm áp lại cảm động.
***
Khúc mắc giữa Trần gia và Giang gia cũng không phải dễ dàng nói giải quyết là có thể giải quyết, dù sao hai nhà cũng có quan hệ hơn một thế hệ, chiễn hữu vào sinh ra tử.
Lần này Bác Hằng rút cổ phần về là chủ ý của một mình Giang Hành Triệt, mấy trưởng bối của Giang gia nghe xong đều tức giận, nhưng Giang Hành Triệt tỏ thái độ kiên quyết, mấy trưởng bối không nghe theo anh liền không chiếm được gì, mới hoảng hốt phát hiện anh ở trước mắt bọn họ đã không còn là tiểu tử mới ra đời kia nữa, mấy năm nay một mình đảm đương mọi việc, đã từng bước trở thành trung tâm của Bác Hằng và Giang gia.
Đêm nay Giang Hành Triệt không tăng ca, mà xuất hiện ở hội sở mang tính chất kinh doanh thương vụ tại trung tâm thương vụ, bên trong toàn tiếng bước chân, những bức họa trên tường đều từ danh gia từ trong ngoài nước.
Tề Chu cùng thư kí nói chuyện một phen, sau đó bước nhanh tiến lên, thì thầm bên tai Giang Hành Triệt vài câu.
Là về Trần gia, Trần gia đột nhiên bị rút cổ phần liền loạn lên, còn chuyện Giả Mỹ Lan với lái xe cũng bất chấp, đã sai người tới xin không chỉ một lần rồi.
Tề Chu biết Giang Hành Triệt rất kiên quyết, sau khi không có Hề Thời lại càng không muốn dính dáng tới Trần gia nữa, nói với anh là đều bị từ chối hết.
Giang Hành Triệt “Ừm” một tiếng.
Anh vào đây là vì có một cuộc xã giao, lần trước Kiều Phàm đàm phán ở Bác Hằng không tệ, lần này lại cố ý hẹn đến nơi này.
Lúc phục vụ mở cửa phòng ra, Kiều Phàm đã ngồi chờ ở trong rồi.
Hai người hàn huyên hai câu, Giang Hành Triệt gọi trà.
Trong hội sở đương nhiên không có phòng họp nghiêm túc như ở Bác Hằng, Kiều Phàm thấy Giang Hành Triệt gọi trà, cười trêu chọc chẳng lẽ Giang tổng tự lái xe.
Hai người cũng đã quen từ lâu, tuy quan hệ không tính là thân thiết lắm nhưng vẫn có giao tình, Giang Hành Triệt cũng không quá so đo những việc này, cười cười.
Người ngồi ở bên cạnh Kiều Phàm là em họ của anh ta, tên Kiều Hàng, cùng trang lứa với Giang Hành Triệt và Kiều Phàm, gần đây cũng đi theo vào công ty nhà làm việc, lần này Kiều Phàm gọi đi cùng nói chuyện làm ăn với Giang Hành Triệt, chỗ hẹn là anh ta đặt.
Người này ăn nói khéo léo, cởi mở, ngồi xuống không bao lâu đã bắt đầu mời chơi bài.
Giang Hành Triệt chơi hai lần đều thắng, Kiều Hàng khen ngợi lợi hại, trên mặt Giang Hành Triệt cũng không có biểu cảm mấy.
Vừa lúc trà bưng lên.
Phục vụ bưng đồ tiến vào, còn có mấy cô gái đi theo vào.
Kiều Phàm vừa thấy mấy cô gái kia, lập tức cả kinh nhìn Kiều Hàng một cái.
Kiều Hàng nhún vai, ý bảo không có chuyện gì đáng ngại, chuyện này rất bình thường.
Kiều Phàm khẽ nhíu mày, lại quay sang quan sát biểu tình của Giang Hành Triệt.
Giang Hành Triệt này, trước kia vẫn có một cô gái tên Hề Thời theo sát một tấc cũng không rời, trong vòng này cũng không có tin tình cảm gì, rất nhiều người thậm chí đều đã tiện hận đời này Giang Hành Triệt sẽ dính tới người phụ nữ kia rồi.
Chỉ là hiện tại, đáy lòng Kiều Phàm liền nổi lên tò mò.
Giang Hành Triệt cùng Hề Thời chia tay, còn chủ động từ hôn, đàn ông tinh lực dồi dào, không có lý do gì vẫn như trước đây được.
Kiều Phàm đánh giá mấy cô gái kia một cái, liếc mắt một cái liền chọn một cô gái ở giữa.
Phong cách thanh thuần, cách ăn mặc đều giống học sinh đại học, ánh mắt vẫn không dám nhìn lung tung vẫn luôn cúi đầu, ngón tay nắm chặt đai áo, bộ dáng vừa thấy đã thương.
Kiểu khí chất này, khiến cho người ta nghĩ đến Hề Thời vẫn luôn theo sau Giang Hành Triệt trước kia.
Cô gái kia cũng nhận thấy có người đang nhìn mình, ngẩng mắt nhìn, đối diện với ánh mắt của Kiều Phàm.
Mấy cô gái khác đều đã đến ngồi cạnh Kiều Phàm và Kiều Hàng, cô gái kia cũng muốn lại ngồi, lại bị ánh mắt của Kiều Phàm ý bảo, ngồi vào bên kia đi.
Bên kia…
Người đàn ông ngồi ở trên ghế sofa, từ lúc đi vào ánh mắt cũng không nhìn về phía bọn họ lần nào, ngón tay thon dài câu được câu không bắt đầu chơi hai cây bài.
Với khí chất và thái độ của Kiều Phàm, vị này chắc hẳn là trung tâm của hôm nay.
Người đàn ông tướng mạo anh tuấn.
Hai cô gái khác đã thân mật ôm lấy cánh tay Kiều Hàng, còn đang cúi đầu trêu đùa.
Bên này, cô gái bị Kiều Phàm nhìn cắn cắn môi dưới, tới ngồi xuống.
Tề Chu ở phía sau nhìn thấy chợt chau mày.
Cô gái vừa ngồi xuống cũng cảm giác được áp lực rất mạnh, giật giật ngón tay, cứ thế không dám đυ.ng chạm gì.
Kiều Hàng châm điếu thuốc: “Thất thần làm gì, tự giới thiệu với Giang tổng đi.”
Mặt cô gái đột nhiên đỏ, nhỏ giọng nói: “Tôi là Tiểu Ngôn.”
Giang Hành Triệt quay đầu, nhàn nhạt liếc nhìn cô gái tên Tiểu Ngôn một cái.
Tiểu Ngôn ngập ngừng, nhìn ánh mắt vừa có khát khao, lại có sợ hãi.
Tiểu Ngôn cảm thấy người đàn ông này không hề hung dữ như trong tưởng tượng của cô.
Nghe thấy tiếng trêu đùa của mấy chị em phía đối diện, cô ngầm nắm nắm tay, sau đó lại buông tay ra, tăng thêm can đảm, đi nắm lấy cánh tay anh: “Giang tổng.”
Cô vừa nghe Kiều Hàng vừa rồi gọi anh như vậy.
Anh giống như cũng không bài xích.
Đáy lòng Tiểu Ngôn thầm thở nhẹ một hơi, đang muốn ngồi gần hơn chút, liền nghe thấy tiếng người bên cạnh bình tĩnh nói.
“Bỏ tay.”
Giọng nói không lớn, nhưng tất cả không khí như đều an tĩnh lại.
Nụ cười của Kiều Hàng cứng ở trên mặt, tiếng trêu chọc mấy người kia cũng không còn.
Tiểu Ngôn đột nhiên luống cuống, cô cũng không biết bản thân làm sao, nghe thấy tiếng “Cút”, đầu óc như không khống chế được, thậm chí cô còn ôm chặt cánh tay anh hơn, lắp ba lắp bắp hô: “Giang, Giang tổng.”
Giang Hành Triệt cảm nhận được tiếp xúc trên cánh tay mình, hít một hơi thật sâu, như bình tĩnh trước sóng gió.
Vẫn là Kiều Phàm phản ứng nhanh, lập tức đứng lên, trực tiếp bắt lấy cánh tay Tiểu Ngôn kéo đến bên cạnh, giao cho trợ lý để đưa đi, còn mấy cô gái vẫn đang trêu đùa với Kiều Hàng, cũng bị đưa đi.
Các cô gái đều đi rồi, Kiều Phàm hung hăng trừng mắt nhìn Kiều Hàng một cái, sau đó cười chịu tội với Giang Hành Triệt, những thứ này đều do Kiều Hàng làm ra, xú tiểu tử không hiểu chuyện.
Giang Hành Triệt hơi ghét bỏ cởϊ áσ khoác bị chạm qua.
Về sau ba người cũng không chơi bài, trực tiếp nói đến chính sự, cũng không biết có phải do chuyện đêm nay không, Kiều Phàm cảm giác rõ ràng thái độ giải quyết của Giang Hành Triệt đều là nói một không hai, tình cảm bạn bè cũng không dùng được, anh ta mài mồm cũng không chiếm được gì.
Sau cùng, Giang Hành Triệt đi trước, Kiều Phàm đưa Giang Hành Triệt đi xong, đập vào ót Kiều Hàng một cái.
Kiều Hàng tự biết đuối lý, ôm gáy hỏi: “Có phải Giang Hành Triệt không thích Hình Nhi kia?” Hình Nhi chính là cô gái tên Tiểu Ngôn hôm nay.
Kiều Phàm nhìn bóng lưng của Giang Hành Triệt, nhớ tới phản ứng lúc anh nghe được tin Hề Thời là thiên kim giả, lại nhớ tới mấy ngày nay trên hot search Hề Thời xen lẫn giữa đám rapper, lần đầu tiên, nghi ngờ quan hệ giữa Giang Hành Triệt cùng với Trần Hề Thời.
Anh ta nhìn Kiều Hàng một cái, vẻ mặt đăm chiêu: “Lần tới em có thể đưa một nữ rapper đến thử xem.”
***
Vì để đi làm thuận tiện, bình thường Giang Hành Triệt đều thuê nhà ở trung tâm thành phố.
Áo khoác đã bị ném, nhưng anh vẫn mẫn cảm ngửi thấy mùi nước hoa của phụ nữ trên người mình.
Việc đầu tiên sau khi Giang Hành Triệt về nhà là tắm.
Anh tắm rửa xong từ phòng tắm đi ra.
Phòng trọ rất lớn, ban đêm im ắng, âm thanh gì cũng không có.
Giang Hành Triệt lấy ra một chai Whisky từ trong tủ rượu ra, ngồi ở trước bàn rượu tự rót đầy cho chính mình.
Men rượu cũng không thể làm thần kinh anh mất cảm giác, anh biết trong đầu mình tất cả đều là hình ảnh của Hề Thời.
Từ lần gặp mặt đầu tiên, mỗi một phút mổi một giây, đột nhiên đều vô cùng rõ ràng.
Anh quay đầu, nhìn thấy Hề Thời vẫn đứng ở nơi đó, bây giờ, anh liều mạng chạy về phía của cô.
Anh hưng phấn mà ôm lấy cô, lại chụp hụt, bóng dáng của cô đã biến mất.
Giang Hành Triệt giật mình tỉnh lại.
Anh tựa vào sàn bàn, ly rượu trong tay đã vơi đi một nửa.
Ngoài cửa sổ ánh sáng le lói, mặt trời vừa mới lộ ra.
Giang Hành Triệt cầm điện thoại lên, một lần lại một lần gọi đi.
Giọng nữ nhẹ nhàng nhắc nhắc dãy số anh gọi không chuyển tiếp được.
Giang Hành Triệt để điện thoại xuống, như nghĩ tới gì đó, lại dùng máy riêng trong nhà gọi đi.
…
Bởi vì đang quay tiết mục, Hề Thời dậy rất sớm.
Tiếng điện thoại vang lên.
Cô thuận tay bấm nghe.
Giọng người đàn ông khàn khàn, nhưng lại nhớ rất kỹ: “Thật xin lỗi, em tha thứ cho anh đi.”
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chương