Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hào Môn Thiên Kim Giả Xuất Đạo - Nữ Phụ Bạch Liên Hoa Này Tôi Không Làm Nữa

Chương 3: Ngày thứ ba chưa xuất đạo

« Chương TrướcChương Tiếp »
Công ty Ngu Hạ, trong văn phòng.

Không tham gia, Hề Thời lại một lần nữa bởi vì bao ăn ở, đáp ứng với Diệp Sâm tham gia chương trình khác.

Hiện tại trước mặt cô bày ra một bản giới thiệu vắn tắt chương trình <Đây là rapper>.

Đây là chương trình hoàn toàn mới, trước kia cũng chưa có ai làm qua, cho nên tìm không ra chương trình tương tự để tham khảo.

Hề Thời nhìn Diệp Sâm hồi lâu miệng nói vắn tắt chương trình <Đây là rapper>, sau cùng ánh mắt rơi vào mấy chữ “Chương trình tuyển chọn thanh niên nói hát tiếng trung>.

Xem giới thiệu vắn tắt coi như chính quy.

Hề Thời từ trong bản giới thiệu ngẩng đầu, hiện tại điều hiểu rõ nhất, đại khái chính là chương trình này muốn so tài rap, cách nói khác của hát.

Diệp Sâm lúc trước bảo cô đi

kĩ năng cần thi là hát, nhảy, rap, mà trên hồ sơ chương trình này xem nội dung thì vẫn đơn giản hơn nhiều, chỉ cần thi rap.

Đây có phải chứng minh trận đấu sẽ càng thoải mái hơn không?

Hề Thời nhìn Diệp Sâm: “Cho nên hiện tại tôi chỉ cần học rap tốt là được sao?”

Diệp Sâm với Hề Thời không biết gì, gật gật đầu: “Đúng.”

Không cần học hát nhảy, Hề Thời đạt được câu trả lời của Diệp Sâm, bộ dáng xem ra vẫn rất cao hứng.

Diệp Sâm có vẻ đăm chiêu.

Khác với có bản nam để dò đường trước, mắt thường có thể thấy sẽ nổi, các công ty lớn đều tranh nhau nhét người vào bên trong, chương trình <Đây là rapper> này lúc mở ra đều im hơi lặng tiếng, đến bây giờ chỉ biết có rapper biết hiphop tham gia, người hướng dẫn cũng không có nổi tiếng như bên, giống như từ lúc phát sóng tới khi kết thúc đều không hề có chút bọt nước nào để lại.

Đến ngay cả Hề Thời khi đặt ở trong đoàn thiếu nữ chính là mặt sát chiêu, đặt ở trong chương trình rap thì, sợ là không có tác dụng gì quá lớn.

Nghĩ tới đây, Diệp Sâm lại một lần nữa thầm mắng tổ tiết mục, sau đó an ủi chính mình coi như Hề Thời đi tích lũy kinh nghiệm màn ảnh, chờ cô bị loại ngày thứ hai, anh ta nhân cơ hội tìm xem có tài nguyên nào diễn vai phụ nho nhỏ, xem có thể dùng sức nhét cô vào hay không.

Quyết định xong, Diệp Sâm ngồi vào ghế đối diện Hề Thời, mở máy tính ra: “Nào, trước hết tìm cho cô một đoạn diễn trên sân khấu, nghĩ muốn hát, không muốn rap cái gì.”

Diệp Sân hỏi cố vấn tổ tiết mục chọn một khúc biểu diễn, tuy không có quy định chính xác, nhưng đại đa số các rapper tới dự thi đều biểu diễn tác phẩm của chính mình, nhưng mà hiển nhiên, Hề Thời trước mắt với rap chỉ biết là giơ tay lên không ngừng yo yo gì đó, là không có năng lực sáng tác.

Không phải không có một số người kiếm người viết hộ, nhưng đối với Hề Thời chỉ dạo chơi một chút, không thuê là tốt nhất.

Lúc còn trẻ Diệp Sâm ở nước ngoài cũng làm thực tập sinh nhiều năm, đáng tiếc sau cùng vì bị thương mà không thể xuất đạo thành công, vì thế về nước cùng bạn bè mở công ty giải trí, tuy nói tuổi tác đã tăng lên dáng người cũng không bằng năm đó, nhưng thực lực không thua kém trước.

Trong công ty Ngu Hạ thực tập sinh trên cơ bản đều học qua khóa của Diệp Sâm dạy.

Diệp Sâm vừa nhìn thấy bộ dáng Hề Thời khi đó liền biết cô là học sinh tốt, kiểu này tuy nói thành tích không phải tốt nhất, nhưng tuyệt đối tuân thủ nội quy của trường học, đi học thật sự nghe giảng tan học cố gắng hoàn thành bài tập, đến ngay cả tính cách cũng không phải là học sinh thích gây chuyện.

Diệp Sâm cho Hề Thời nghe qua mấy rapper nữ rap, tiết tấu tương đối chậm, đoạn rap độ khó cũng thấp.

Hề Thời vừa nghe vừa theo tiết tấu tìm kiếm.

Hai người rất nhanh liền tìm ra được một đoạn rap hay.

Diệp Sâm cầm đoạn rap cổ vũ Hề Thời: “Nào, cô thử trước xem.”

Anh ta nhìn biểu tình của Hề Thời, đột nhiên cảm thấy mọi chuyện không có tuyệt đối, tuy trước kia chưa từng tiếp xúc qua rap, nhưng nói không chừng với phương diện này sẽ có thiên phú, mới mở miệng liền khiến mọi người kinh ngạc.

Hề Thời nhìn cổ vũ trong mắt Diệp Sâm, kiên định gật gật đầu: “Được.”

Diệp Sâm dùng bút đánh tiết tấu trên giấy: “Động lần đánh lần, bắt đầu.”

Hề Thời theo tiết tấu gật đầu, chờ tiết tấu, lần đầu tiên trong đời, bắt đầu rap: “A, ngày đầu tiên thất tình tôi đi xem phim, trời lại đột nhiên nổi cơn mưa, không biết giờ phút này anh ở nơi nào, tôi muốn đem trái tim tôi cho anh biết, rõ ràng trong sạch, a.”

Đọc nhấn rõ từng chữ một, tình cảm dào dạt, đầy nhịp điệu, đến ngay cả chữ “a” sau cùng, đều giống khí thế của rapper.

Cả người cô đều đã đắm chìm trong lần đầu thử rap.

Mà đối diện, cây bút trong tay Diệp Sâm, lần đầu tiên trong mấy chục năm trong nghề nghe rap rõ ràng như vậy, lạch cạch rơi trên mặt đất.

Không có tiết tấu, Hề Thời đành phải dừng lại, nhìn về phía Diệp Sâm, phát hiện anh ta há miệng, bộ dạng giống như cực kì kinh ngạc.

Hề Thời khó hiểu: “Làm sao vậy?”

Diệp Sâm không dễ dàng gì mới thu hồi cằm đã sắp rớt xuống đất của mình lại, hít sâu mấy hơi, vẫn là nhịn xuống, nắm lấy bả vai Hề Thời, đem cảm nhận hiện tại trong lòng điên cuồng nói ra…

Anh ta sai rồi, thiên phú tuyệt đối là không có.

Mà đây là nói hát, là rap không phải read! Đây là thi rap, không phải là buổi đọc, lại càng không phải là để cho cô đọc bài thi dào dạt tình cảm như thế!

Xem mặt, xem mặt, Diệp Sâm nhẫn nhịn, vừa liều mạng an ủi chính mình, nhìn tới khuôn mặt này tâm tình liền tốt lên.

Cuộc thi sắp bắt đầu rồi, dù sao cũng chỉ tham gia một vòng để lộ mặt, hiện tại đả kích lòng tự tin, cô lùi bước không đi liền phiền toái rồi.

Diệp Sâm nắm lấy lời đoạn rap, kìm nén hồi lâu, cuối cùng từ trong kẽ răng bung ra một câu, đến bản thân nghe cũng muốn phỉ nhổ chính mình: “Có thể.”

“Nghe được rồi, cô, đọc diễn cảm quá.”

“Trường cô học không phải phát thanh hả?”

Hề Thời mới thử đã được khẳng định, đột nhiên cảm thấy rap cũng không khó như thếc, lúc cười ánh mắt cong cong: “Cảm ơn.”

Diệp Sâm nghe được câu “Cảm ơn” kia, nắm chặt lời rap, ngồi ở trên ghế sofa, như mất hồn.

Dạo chơi một vòng, không sao cả, cọ màn ảnh – anh ta lại một lần nữa tự nói với mình như vậy.

***

Tại trung tâm thương vụ Lâm Lập, tòa cao ốc tập đoàn Bác Hằng đứng sừng sững ở đó.

Tầng 76 là nơi làm việc của tổng giám đốc, trong phòng hội nghị vừa mới kết thúc một loạt hội nghị, đối phương là Giang gia và Kiều gia, hai bên nói chuyện với nhau coi như rất thoải mái.

Trợ lý Tề Chu ở bên cạnh Giang Hành Triệt đi tiễn bọn họ trở về xong, phát hiện tổng giám đốc vẫn ngồi ở trên ghế làm việc phòng họp.

Mười ngón tay thon dài đan vào nhau, khuỷu tay gác lên tay vịn ghế dựa, ánh mắt nhìn chằm chằm vào bàn hội nghị, mặt hơi hơi nhăn lại, giống như đang suy nghĩ cái gì.

Anh một mực thất thần, mãi đến khi phát hiện trợ lý tiến vào, mới nhìn anh ta một cái.

Tề Chu tiện thế tiến sát tới cạnh Giang Hành Triệt, cúi người gọi một tiếng: “Giang tổng.”

Giang Hành Triệt nhớ tới vừa rồi họp xong, vừa rồi nói chuyện hợp tác với Kiều Phàm đã hàn huyên với anh ta mấy câu.

Anh với Kiều Phàm từ nhỏ đã quen nhau, giao tình cũng không tệ lắm, nhưng lúc làm việc cũng chỉ nói chuyện công việc, chỉ có lúc họp xong, khi Kiều Phàm chuẩn bị rời đi, hai người mới lấy thân phận bạn bè nói với nhau mấy câu.

Kiều Phàm mở miệng nhắc tới Hề Thời, sau đó phản ứng kịp cô gái từ nhỏ đã theo bên cạnh Giang Hành Triệt trước khi xảy ra chuyện cũng đã bị từ hôn, vì thế liền ngậm miệng.

Giang Hành Triệt không hỏi lại, chỉ là bộ dáng muốn nói lại thôi của Kiều Phàm nói cho anh biết, Trần gia, Trần Hề Thời, chắc là xảy ra chút chuyện gì rồi.

Không chỉ Kiều Phàm, mà gần đây anh ở mấy nơi cũng nghe thấy một hai câu như thế.

Bút máy trên ngón tay thon dài của Giang Hành Triệt xoay một vòng tròn tuyệt đẹp.

Anh không hề để ý tới, bởi vì biết chuyện của Trần gia, chuyện của Trần Thề Thời, đơn giản chỉ có những cái này.

Một khóc hai nháo ba thắt cổ, thật giống như Trần gia thủy chung nghĩ muốn bắt được lời đã định của hai cụ đã qua đời, đã sắp như búp bê trong từ điển của người hiện đại, người trong nhà Trần gia vĩnh viễn đều là mấy người cổ hủ mà lại diễn trò.

Sau đó không biết thế nào, Giang Hành Triệt đột nhiên nghĩ tới ngày đó, bộ dáng Trần Hề Thời bị từ hôn chạy tới tìm anh.

Đó là lần duy nhất khác với trước đây.

Anh tưởng rằng cô sẽ rơi lệ nắm lấy tay áo của anh, gắt gao không buông ra, hỏi anh một câu vì sao, hoặc là coi như không có chuyện gì ôm lấy cánh tay anh, rúc vào bên cạnh anh, thật giống như cái gì cũng chưa xảy ra.

Bởi vì anh biết, mặc dù nói từ hôn, vợ chồng Trần gia tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha cho hôn ước này, thậm chí không nhắc tới vợ chồng Trần gia, đến ngay cả Trần Hề Thời, chính cô cũng sẽ không buông tay.

Cha mẹ Trần Hề Thời qua đời sớm, từ nhỏ đã được bác trai bác gái nuôi lớn, ăn nhờ ở đậu mà lớn lên tính cách cũng nhát gan, yếu đuối, nhưng ở phương diện nào đấy thì chấp nhất tới đáng sợ.

Ví như tình cảm đối với anh.

Chỉ tiếc Trần Hề Thời cũng có lần đầu tiên anh không lường trước được, cô nhìn thấy anh, đối diện anh, sau đó lựa chọn xoay người rời đi.

Trong nháy mắt đó anh đã kinh ngạc, Trần Hề Thời lần đầu tiên mang cho anh cảm giác kinh ngạc.

Chẳng qua hiện tại xem ra, cho dù Trần gia hay Trần Hề Thời, lúc xoay người đó khí thế cũng đã dùng hết rồi.

Vì thế hiện tại lại muốn làm động tĩnh để gây sự chú ý.

Nghĩ tới đây, đáy mắt Giang Hành Triệt có một chút không kiên nhẫn, khóe môi lại hiện lên ý cười như có như không.

Khí thế của Trần Hề Thời, hóa ra cũng chỉ có như vậy.

Anh nhìn Tề Chu một cái, hỏi: “Trần gia, có gì muốn nói với tôi à?”

Tề Chu nghe Giang Hành Triệt nhắc tới Trần gia, trong nháy mắt ngây người.

Dù sao Giang Hành Triệt bận bịu, cho tới bây giờ đều không để ý tới bát quái của mấy nhà giàu có, huống hồ đã từ hôn với Trần gia rồi.

Nhưng mà nếu đã hỏi, thì đương nhiên vẫn muốn nói ra.

Tề Chu ngây người mấy giây, lập tức khôi phục lại biểu tình mọi khi, đem chuyện Trần gia mới biết được chuyện năm đó ôm nhầm đứa bé ở Viện phúc lợi, đến vợ chồng Trần thị đuổi cháu gái giả Trần Hề Thời đã nuôi dưỡng hai mươi mấy năm ra ngoài, dưới phạm vi không ảnh hưởng gì, thành thục nói ra.

Vợ chồng Trần thị cũng không nói với bên ngoài rằng không tiếp thu cháu gái giả nuôi dưỡng hai mươi năm này, chỉ nói là để cho Trần Hề Thời độc lập mà thôi, nhưng kì thật mọi người cũng đều hiểu trong lòng mà không nói thôi, Trần Hề Thời chính là bị đuổi ra ngoài, hơn nữa nghe nói một phân tiền cũng không cho, đến cả quần áo đáng giá cũng không cho mang đi.

“… Hiện tại Trần Hề Thời tiểu thư gọi là Hề Thời rồi.” Tề Chu nói xong câu cuối cùng.

Ngón tay xoay bút của Giang Hành Triệt ngừng lại, lạch cạch một tiếng, rơi xuống bàn làm việc.

Ánh mắt Tề Chu nhìn về phía cây bút máy kia.

Ý cười vừa rồi của Giang Hành Triệt biến mất: “Cậu đi xuống trước đi.”

Tề Chu gật đầu: “Vâng.”

Tề Chu cung kính rời khỏi phòng họp.

Trong phòng họp chỉ còn lại một người, trước mắt Giang Hành Triệt đột nhiên hiệ lên lần cuối đó, Hề Thời xoay người rời đi, nhìn ánh mắt anh.

Buổi chiều, Tề Chu vốn tưởng rằng Giang Hành Triệt nghe xong cũng thôi, dù sao chỉ là vị hôn thê cũ, chính anh cũng không thích, lại không nghĩ rằng không biết cố ý hay vô tình, Giang Hành Triệt nhắc tới Hề Thời.

“Có tới tìm không?” Giang Hành Triệt nhàn nhạt hỏi Tề Chu, trong giọng nói không nghe ra cảm xúc gì.

Anh hỏi Tề Chu sau khi bị đuổi ra khỏi Trần gia, Hề Thời có đến tìm anh không.

Anh tự nhận hiểu rõ Hề Thời, biết cô không có người thân, không có tiền, thậm chí đến bạn bè cũng không có mấy người.

Cho nên Hề Thời sẽ đến tìm anh.

Giang Hành Triệt cũng không biết vì sao bản thân lại chắc chắn như vậy, thật giống như Hề Thời khi cùng đường sẽ đến tìm anh, chỉ có thể tới cầu anh, cũng vĩnh viễn sẽ yêu anh như vậy.

Là như vậy.

Giang Hành Triệt cảm thấy Hề Thời gọi điện hay là tiếp cận, khả năng đều sẽ bị trợ lý hoặc bảo vệ ngăn cản.

Anh khẽ nhíu mày, nghĩ muốn nói người cấp dưới không cần quá lanh lợi.

Tề Chu nghe được câu hỏi này giương mắt, cẩn thận quan sát biểu tình của Giang Hành Triệt, phát hiện anh nhíu mày.

Sau đó anh ta vẫn cung kính cúi đầu, thành thật trả lời: “Không có.”

“Hề Thời tiểu thư, chưa từng tới tìm ngài.”
« Chương TrướcChương Tiếp »