Editor: Nam Cung Tử Uyển"Được được, tôi ngay lập tức sẽ qua đó....." Thanh âm của Giản Mạt bởi vì đột nhiên vui mừng mà trở nên run rẩy, cô tắt điện thoại liền muốn bắt xe, nhưng đột nhiên phát hiện, chính mình vẫn còn trong phạm vi của khu biệt thự, ở đây căn bản không thể bắt taxi.
Giản Mạt âm thầm mắng Cố Bắc Thần vài câu, chỉ có thể nhanh chân hướng về mà đi...... Bởi vì trong lòng đang lo lắng, bước chân của cô rõ ràng nhanh hơn. Tuy nhiên bởi vì quá nhanh, phía dưới thân truyền đến cảm giác đau đớn.
"Di di......"
Có tiếng còi xe truyền tới, theo phản xạ Giản Mạt nghiêng đầu nhìn lại, liền nhìn thấy một chiếc Ferrari màu xám bạc dừng ở bên cạnh.
Cửa xe hạ xuống, có thanh âm lạnh lùng truyền tới, "Lên xe!"
Giản Mạt không muốn lên xe của Sở Tử Tiêu, nếu bây giờ tiến lại, chắc chắn sẽ khiến cho nhau càng thêm ngột ngạt. Thế nhưng, ở bệnh viện đang còn lo lắng, cô không thể vì khó chịu của bản thân mà lại bỏ lỡ mẹ.
Nhịn một chút, đến cùng Giản Mạt cũng mở cửa lên xe.
"Phiền anh đưa tôi đến ga tàu điện ngầm gần nhất!" Sau khi Giản Mạt lên xe, thanh âm phát ra lạnh lùng, xa cách.
Sở Tử Tiêu khởi động xe, "Không phải chồng cô đưa cô đến thẩm mỹ viện hay sao? Tại sao lại đi một mình trên đường?" Thanh âm của hắn lộ ra một tia cười lạnh.
Giản Mạt nhắm chặt mắt, cũng không để ý xe đã khởi động, định tháo dây an toàn xuống xe........
Tiếng ma sát chói tai truyền tới, cổ tay của cô đột nhiên bị kéo lại, "Giản Mạt, cô điên rồi sao?!"
"Đúng vậy, tôi điên rồi......" Giản Mạt quay đầu, trong lòng ngưng khí lập tức bạo phát ra, "Tôi điên rồi mới có thể lên xe của anh, để anh tiếp tục mỉa mai tôi!"
Đáy mắt Sở Tử Tiêu có một tia ẩn nhẫn, nữ nhân này từng là người yêu của hắn, nhưng bây giờ cô lại kết hôn với cậu của hắn, hắn biết lúc chia tay, cô cũng rất đau lòng.
Nhưng Cố Bắc Thần là ai chứ? Hắn ta đối với người khác cũng chỉ là chơi đùa, nữ nhân đối với hắn ta cũng chỉ dùng để phát tiết........Thế nhưng, nữ nhân này lại kết hôn với Cố Bắc Thần!
"Tô đưa cô đến ga tàu điện ngầm." Sở Tử Tiêu cắn răng nói, buông lòng cổ tay Giản Mạt, thấy cô không còn có ý định xuống xe, hắn mới khởi động xe.
Cho phép là bởi vì hai người đều có tâm sự, ai cũng không chú ý đến có một chiếc Spyker đã chạy qua....... Ở nơi hai chiếc xe chạy sát cạnh nhau, ánh mắt của Cố Bắc Thần xuyên qua cửa kính, rơi trên người của Giản Mạt.
Đưa Giản Mạt đến ga tàu điện ngầm, Sở Tử Tiêu nhịn không được liền mở miệng nói, "Mạt Mạt, chúng ta có thể tìm thời gian tốt cũng nhau nói chuyện một chút hay không?"
"Không có gì để nói." Giản Mạt lạnh lùng nói, "Nói đến mọi chuyện chúng ta đều đã nói xong rồi."
"Mạt Mạt......" Sở Tử Tiêu bất đắc dĩ, đáy mắt giống như bị thương cực kỳ bi ai, "Trước kia là anh không đúng, anh không nên đối với em như vậy." Khẽ cắn răng, "Thế nhưng, em cũng không nên nói với anh những thông tin sai lệch như vậy, không phải sao?"
Giản Mạt âm thầm hít khí, "Xin lỗi, tôi có chút việc gấp........" Nói xong, cả người cô đã ra khỏi xe, vội vã đi vào ga tàu điện ngầm.
Ga tàu điện ngầm chạy đến bệnh viện Nhã Thư, Giản Mạt vội vàng chạy vào phòng làm việc của bác sĩ Vương.
"Bác sĩ Vương, có thật là đã có người quyên tặng một quả tim thích hợp hay không?" Trái tim Giản Mạt bởi vì hỏi vấn đề này mà có chút thay đổi, mặc dù ở trong điện thoại đã nghe được, nhưng cô vẫn muốn xác định lại lần nữa.
Bác sĩ Vương đưa cho Giản Mạt một tập tài liệu, "Đối phương bởi vì nhiễm trùng đường tiểu, thời gian còn lại không nhiều......" Bác sĩ Vương ngừng lại một chút, sau đó nói, "Đối phương đồng ý sau khi chết sẽ quyên tặng trái tim. Tôi cũng đã xem xét, trái tim của đối phương rất khớp với tim của mẹ cô, tỉ lệ lên đến bảy phần mười.....Rất khó để có được tỷ lệ như vậy."
Giản Mạt nghe thấy, trong mắt có bức thiết cùng hưng phấn lật xem tài liệu......... Thế nhưng sau khi lật đến trang cuối cùng, cả người cô sững sờ tại chỗ.
Bác sĩ Vương thở dài một tiếng, "Người quyên tặng đó trong nhà còn có người già với đứa nhỏ....... Vì lẽ đó, cô ấy yêu cầu có thù lao chi phí là một trăm năm mươi vạn. Cộng với số tiền trong quá trình phẫu thuật cấy ghép nữa, chi phí không hề nhỏ, sợ rằng nếu tính trước thì cũng phải đến hai trăm vạn!"
Chi phí như vậy, căn bản người bình thường không thể trả nổi....... Huống chi, bình thường Giản Mạt còn phải chi trả tiền viện phí của mẹ cô cũng không phải dễ dàng gì rồi.
Giản Mạt nắm chặt tập tài liệu trong tay, nhìn vào yêu cầu của người quyên tặng, cô cắn răng nói, "Bác sĩ Vương, phiền anh thay mặt tôi càm ơn người hiến tặng này....... Phần văn kiện này, tôi ký!"
"Tiểu Giản....." Sắc mặt bác sĩ Vương ngưng trọng nhìn Giản Mạt, "Cô hãy nghĩ cho kỹ......Chi phí này không hề nhỏ. Chủ yếu chính là.......trong lúc phẫu thuật cũng có thể gặp nguy hiểm đến tính mạng. Hơn nữa, mặc dù trái tim ấy ăn khớp đến bảy phần mười, thế nhưng, sau khi phẫu thuật xong không có nguy hiểm cũng không xác định được có thể xảy ra biến chứng hay không!"
"Tôi hiểu......" Giản Mạt không tự nhiên nâng khoé miệng, ngẩng đầu lên, "Bác sĩ Vương, nhưng tôi có thể làm thế nào đây?" Cô khẽ nâng khoé miệng, "Không có trái tim thích hợp sẽ không có biện pháp nào khác, nhưng bây giờ đã có.......Tôi làm sao có thể nhìn mẹ mình tiếp tục nằm như vậy! Hơn nữa, tôi chưa bao giờ nghĩ người này sẽ miễn phí mà không nhận được cái gì...... Người khác nguyện ý hiến tặng cho tôi, muốn thù lao cũng không có gì là sai."
Bác sĩ Vương đau lòng nhìn cô gái nhỏ trước mắt chỉ mới 23 tuổi, nặng nề thở dài một tiếng, "Về chuyện này, tôi sẽ nói với bệnh viện giảm bớt chi phí."
"Cảm ơn anh, bác sĩ Vương!" Giản Mạt cảm khích nâng khoé miệng, sau đó nắm lấy bút, ở văn kiện ký lấy ô đồng ý trao đổi.
Sau khi ra khỏi phòng làm việc của bác sĩ, Giản Mạt trầm mặc đi đến phòng bệnh...... Đúng lúc thấy ý ta đang ở đó, cô liền hỏi tình huống hiện nay như thế nào, biết được tất cả đều bình an, cô mới càm kích nói cảm ơn.
Trong bệnh viện, người phục vụ ở đây có quen biết rất thích Giản Mạt, trong mắt tất cả mọi người, cô là một người lương thiện kiên cường....... Chỉ tiếc rằng, trên thế giới này, đối đãi với người lương thiện, đều có một chút hà khắc.
"Mẹ, chờ sau khi mẹ làm xong phẫu thuật, chúng ta mua một căn nhà nhỏ ở cùng nhau, có được không?" Giản Mạt nắm lấy tay của Tô Mặc, "Mẹ không biết đâu, con đã lâu không có ở trong lòng mẹ nói chuyện cùng nhau rồi, cũng đã lâu không được ăn thức ăn do mẹ nấu nữa."
Giản Mạt đang nói, đột nhiên mũi hơi chua chát......Bởi vì chuyện ngày hôm qua, tất cả oan ức lập tức vọt lên.
Cô cố chịu đựng để nước mắt không rơi xuống, khoé miệng hơi cong, "Mẹ, mẹ nhất định sẽ khá hơn, bây giờ chỉ còn lại hai chúng ta....... Mẹ sẽ không nhẫn tâm bỏ lại con, đúng hay không?"
Giản Mạt nắm lấy tay của Tô Mặc để lên trên má, cô nỗ lực cười để nước mắt chính mình không được rơi xuống........Thế nhưng, lòng chua xót, đau đớn, nước mắt cứ như vậy không không chế được rơi xuống.
Buổi đêm hai năm về trước, đến nay vân khiến đáy lòng của cô ê ẩm đau....... Bị chính anh trai của mình hạ dược sau đó đem lên giường của một nam nhân xa lạ, tâm tình lúc đó của cô là gì?
Đêm đó, mất đi thứ quý giá nhất của một nữ nhân thì sao? Mất đi lời hứa hẹn với Sở Tử Tiêu đã là gì........ Thế nhưng, lúc đói cha cô mất, mẹ lại hôn mê bất tỉnh.
Dường như, vào thời khắc đấy, cả thế giới giống như muốn vùi dập cô....... Thậm chí, nam nhân chiếm hưu lần đầu tiên của cô là ai, cô cũng không biết?
Không để ý sao?
Nhưng có thể làm thế nào.........
Kết hôn với Cố Bắc Thần không chỉ vì tiền, mà còn bởi vì ép chính mình không có đường quay đầu....... Thế nhưng, bây giờ Sở Tử Tiêu đã trở về, cô mới biết, cô không chỉ bức điên chính mình, mà còn là bức điên hắn!
Đứng ở trên bậc thang của bệnh viện, Giản Mạt thong thả ngẩng đầu lên nhìn trời....... Một mảnh mờ mịt, cũng giống như cuộc đời của cô, không nhìn thấy ánh sáng.
Tiêu Cảnh cầm đơn thuốc trong tay, xa xa nhìn bóng lưng của Giản Mạt, hơi nhíu mày, không khỏi lập tức nói: "Giản tiểu thư tại sao lại ở bệnh viện?"