Editor: Nam Cung Tử Uyển
Tử Tiêu nói như vậy, Đường Dục còn có thể nói cái gì? Huống chi, quan hệ cũng đã nhiều năm, Tử Tiêu đối với Giản Mạt có tâm tư gì, hắn là người nhìn thấy rõ ràng nhất.
“Chú vừa mới gọi điện thoại đến.” Đường Dục thở dài một tiếng sau đó nói, “Có hỏi mình thăm chuyện cậu và Giản Mạt.....”
Sở Tử Tiêu không lên tiếng.
“Chú ấy nói....” Thanh âm của Đường Dục có chút do dự, nhưng vẫn nói, “Giản Mạt gần đây rất cần thành tích, hình như biểu hiện của cô ấy sẽ liên qua đến UCL!”
Sở Tử Tiêu ngước mắt nhìn Đường Dục, sau đó nhìn một chút mới nói, “Cậu về báo cho chú Đường một tiếng, đồng ý.....Nhưng có điều kiện, tất cả khía cạnh của Giản Mạt đều phải theo dõi.”
Đường Dục nhẹ thở dài, “Nhày hôm nay xảy ra chuyện như vậy, sợ rằng Giản Mạt sẽ không đồng ý.”
“Mình chỉ muốn giúp nhưng xem ra không thể rồi.” Thanh âm Sở Tử Tiêu lạnh nhạt, để túi đá chườm xuống, sau đó đứng dạy, “Mình đến Lạc Đại, có chuyện gì thì gọi điện cho mình.”
Đường Dục nhìn bóng lưng lạnh lùng của Sở Tử Tiêu, ngoại trừ than thở cũng không có gì khác.......Từng là một nam nhân ôn hoà, luôn luôn nhàn nhạt ý cười, vậy mà lại bị Giản Mạt vùi dập trở thành một con người lạnh lùng như vậy!
Giản Mạt xoa con mắt, cũng không rõ tại sao sau đó ngủ thϊếp đi....Đến khi cô tỉnh lại thì đã hơn 4 giờ chiều.
Vộ vàng đứng dậy, sau khi mở di dộng liền đi vào xem tủ lạnh có cái gì có thể nấu món ăn hay không.....Quả nhiên, không hề có nguyên liệu để nấu ăn.
Giản Mạt cố gắng không tiếp tục suy nghĩ sự việc lúc trưa, cần tiền cũng di động định đi siêu thị mua một chút đồ.....Nếu như tốc độ đủ nhanh, sẽ kịp đến khi Cố Bắc Thần trở về ăn cơm.
Giản Mạt mới ra ngoài, liền nhớ đến xe của mình vẫn đang để ở ngoài văn phòng của Sở Tử Tiêu.....Mà ở Lam Trạch Viên rất khó để bắt xe.
Giản Mạt đau khổ dồn ép, Tiêu Cảnh cùng nhân viên nhà ăn đột nhiên quên mất một vấn đề, cô ra khỏi cửa không có nghĩ lại đυ.ng phải tiểu nữ nhi của Cố Bắc Thần trước Lam Trạch Viên, là con của một thương nhân........Hình như tên là Lạc Hiểu Đồng?!
“Tin tức ngày hôm nay liên quan đến một nữ nhân có phải là cô hay không?” Lạc Hiểu Đồng không còn bộ dạng non nớt nữa mà trên khuôn mặt cô ta tràn đầy lửa giận.
Giản Mạt đầu tiên là sững sờ, có chút phản ứng không kịp.......Sau đó liền thấy Lạc Hiểu Đồng lấy trong túi ra một tờ báo sau đó ném lên người cô.
Cô không ý thức được rốt cuộc có chuyện gì liền nghi hoặc liếc nhìn.....Lại là ảnh Cố Bắc Thần ôm cô lên xe, cũng may mặt cô đã trốn trong xe, chỉ có thể nhìn thấy nửa người dưới của cô.
Lạc Hiểu Đồng nhìn quần áo của Giản Mạt, “Hừ, bộ đồ này giống y đúc với người trong hình, chắc chắn chính là cô!” Cô ta oán hận nói, “Cha tôi nói, nhà này là của Bắc Thần, nói, cô và anh ấy rốt cuộc có quan hệ gì?”Bắc Thần? Gọi cũng thật thân thiết......Giản Mạt mở to con mắt, “Cô nói thử xem?”
Cô hỏi lại như vậy càng làm cho Lạc Hiểu Đồng tức chết, “Cô thật không biết xấu hổ, cô không biết Bắc Thần đã có vợ rồi hay sao? Còn có thể làʍ t̠ìиɦ nhân của anh ấy!”
Giản Mạt cười nhạo một tiếng, “Lẽ nào cô không muốn?”
“Tôi......” Lạc Hiểu Đồng vừa nói một chữ, vội vàng im miệng, đổi giọng nói, “Tôi yêu anh ấy, không giống cô bộ dạng thấp hèn chỉ muốn leo lên giường của anh ấy!”
“Đúng vậy, tôi chính là con người thấp hèn, cô quản được tôi sao?” Giản Mạt cảm thấy nha đầu này thực sự đầu óc bị cháy hỏng rồi, “Cũng phải nói, hắn chí ít yêu tôi mới lên giường, còn cô, hắn yêu cô sao?” Nàng chế giễu hừ lạnh.
“Tôi tin, tôi yêu anh ấy......Sớm muộn có một ngày anh ấy cũng yêu tôi.” Lạc Hiểu Đồng trừng mắt nói.
Giản Mạt có chút dở khóc dở cười, cười khinh bỉ một tiếng, sau đó cao ngạo nói, “Yêu?Cố Bắc Thần yêu thích cùng tôi lên giường, sau đó hưng phấn đến nỗi không thể chờ liền chết trên người của tôi!” Đang nói, cô khinh bỉ nhìn thân thể chưa phát dục xong của tiểu nha đầu, “Nhưng cô chắc chắn hắn ta sẽ liếc nhìn cô một chút sao?”
Lạc Hiểu Đồng kinh ngạc nhìn Giản Mạt, cô ta không nghĩ Giản Mạt lại lớn mật như vậy ở bên ngoài chạm trán với cô ta, “Cô, cô không biết xấu hổ!”
“Đúng là tôi không biết xấu hổ!” Giản Mạt đảo mắt, không muốn nhìn đến người của Lạc Hiểu Đồng, “Phiền cô nhường đường, tôi đang vội!”
Lạc Hiểu Đồng bị làm cho tức giận, cắn răng nói, “Hừ, tôi sẽ phơi bày sự thật của cô!”
Trong lòng Giản Mạt đột nhiên lộp bộp, nhưng sau đó liền cười không hề có chút sợ hãi, “Được vậy thì tốt, cứ đi đi.....Tôi đang ước được như vậy đấy! Cô không biết đâu, tôi đã suy nghĩ rất nhiều cách để chuyện của tôi và Cố Bắc Thần bị phơi bày.....Nhưng đáng tiếc, hắn không đồng ý nên tôi cũng không dám. Cô đi đi, truyền tin tức này ra sau đó tôi sẽ thật sự rất cảm ơn cô đây!”
Nói xong, cô lướt qua người Lạc Hiểu Đồng rời khỏi........
Đế Hoàng tập đoàn quang tổng “......”
Lạc Hiểu Đồng nhìn Giản Mạt lạnh lùng không đứng yên không nhúc nhích, vì tức giận mà mặt đỏ hết cả lên, cuối cũng nói ra một câu, “Hèn....” Cô ta xoay người mắng, nhưng câu nói còn chưa ra khỏi miệng, thì đã bị nghẹn lại.
Giản Mạt định gọi điện thoại, nhưng cô lại nhìn thấy một thân ảnh cao to đứng trước chiếc Spyker....
“Giản Mạt?” Cố Bắc Thần hơi nhíu mày.
Thời gian giống như ngừng trôi, Cố Bắc Thần cảm thấy Giản Mạt đang thất thần đứng ở đó.
Cố Bắc Thần lạnh lùng liếc nhìn Lạc Hiểu Đồng, lập tức nói với Tiêu Cảnh: “Sau này đừng để tôi nhìn thấy chó mèo ở đây, báo phía bên bảo an đuổi cô ta ra ngoài.”
Tiêu Cảnh liếc nhìn Lạc Hiểu Đồng sau đó đáp lại một tiếng.
Lạc Hiểu Đồng mặt đột nhiên trắng bệch, “Bắc Thần, em.....”
“Cô đang nói cái gì, tên của tôi để cô tuỳ tiện kêu hay sao?” Cố Bắc Thần cười lạnh khinh bỉ, khuôn mặt lạnh lùng đầy tràn âm trầm, hắn ngắt điện thoại.......
Giản Mạt nhún nhún vai, tiến lại phía hắn, cố ý giống như một tình nhân bị bao nuôi, vòng tay qua cổ Cố Bắc Thần, “Thần thiếu, người ta đang muốn đi mua đồ về làm cơm cho anh ăn đây.......Bây giờ anh đã trở về, có thể cùng đi với người ta hay không?”
Cố Bắc Thần nhìn đáy mắt giảo hoạt của Giản Mạt, khác biệt với bộ dạng bi thương lúc trưa, mặc dù thiếu mấy phần chân thật nhưng vẫn khá linh động, “Được!” Hắn sủng nịnh nhưng vẫn lãnh đạm nói một chữ, “Làm sao có thể từ chối đây!” sau đó liền dẫn cô cùng nhau lên xe.
Tiêu Cảnh không biết khi chiếc Spyker kêu ngạo biến mất trước mặt Lạc Hiểu Đồng sẽ phát sinh chuyện gì, nhưng chưa đầy hai phút, cô ta đã bị đội bảo an do Cố Bắc Thần gọi tới lôi ra ngoài....
Trên đường đi siêu thị, Tiêu Cảnh lái xe, theo kính chiếu hậu liếc nhìn hai người ngồi phía sau, khoé miệng xuất hiện ý cười.
Hắn ta tại sao cảm thấy hai ngày gần đây Thần thiếu rất siêng trở về Lam Trạch Viên? Thậm chí, hình như tính tình có thay đổi một chút!
“Có thật là không sợ sự việc bị phơi bày?” Ánh mắt thâm thuý của Cố Bắc Thần nhìn Giản Mạt.
Giản Mạt cười hết sức giả tạo, “Cái đó nếu nữ sinh kia không phải đến gây chuyện, em cũng sẽ không khoe khoang như vậy đâu!”
Ánh mắt Cố Bắc Thần sâu hút, đột nhiên cơ thể tiến đến gần Giản Mạt, thanh âm trầm thấp ai muội ở bên tai cô hỏi, “Vừa mới lúc nãy hình như anh có nghe em nói......Sau khi trải qua hưng phấn, hận không thể chết trên người của em?”
“Đùng” một cái, Giản Mạt mặt liền đỏ bừng, “Chỉ là nói chơi thôi.....Không phải thật đâu, haha!” Ánh mắt cô vội vàng di chuyển, sau đó nói, “Anh hôm nay tại sao lại về sớm như vậy? Còn chưa đến giờ tan làm mà?”
“Hửm, cao hứng đến nỗi nói không ra lời?” Thanh âm Cố Bắc Thần giống như đang giễu cợt.
Giản Mạt khoé miệng liền co quắp, muốn nghe câu trẻ lời.
“Trở về sớm không phải cùng em đi siêu thị hay sao? Nhưng bây giờ cứ để Tiêu Cảnh đi mua!” Cố Bắc Thần áp lên người Giản Mạt, ra hiệu cho Tiêu Cảnh.
Sau khi Tiêu Cảnh xuống xe, Giản Mạt vặn vẹo bên trong xe, đây là cái không khí quỷ quyệt gì.....Ừ, có lẽ không phải quỷ quyệt mà là ái muội.
Giản Mạt nhìn ngọn lửa sáng quắc trong mắt của Cố Bắc Thần, vội vàng hướng đến của xe di chuyển một chút.
“Giản Mạt, chúng ta hình như chưa từng thử ở trong xe.....” Cố Bắc Thần nói.
Giản Mạt vội vàng nói, “Ở đây là nơi công cộng.”
“Không sao, có tấm chắn!” Cố Bắc Thần nói xong liền nhấn chắn xe, động tác giống như không thể chờ.......Che giấu việc làm xấu trong xe!
Cô mím môi, Giản Mạt âm mưu vùng vẫy, “Không được, Tiêu Cảnh rất nhanh sẽ trở về.....”
Cố Bắc Thần cười nhạo đáp ứng, nhưng tay đã tiến vào trong quần áo của cô, “Vì thế, chúng ta tốc chiến tốc thắng!” Lời vừa dứt, giống như người bắt nạt hướng về phía Giản Mạt.....Đem cô đặt ở dưới thân!
__________________________________
Chương này hơi lủng củng bởi vì tác giả viết lẫn lộn chương, dịch được như vậy đã rối hết não rồi nên có khó đọc chỗ nào thì các bạn cmt để mình giải thích nha!