Chương 265: Một đêm nguy hiểm

Edit: Cố Tư Yên

Mắt Thẩm Sơ trong nháy mắt mở to, vô thức kêu lên: "Thiếu Sâm, cẩn thận!"

Ngay khi Thẩm Sơ kêu lên, nắm đấm của người đàn ông xăm hình kia rơi vào bên mặt Mạc Thiếu Sâm.

Thẩm Sơ vội vàng đỡ lấy Mạc Thiếu Sâm, "Anh đừng đánh nữa..." Cô ta cấp thiết nói xong, sau đó định kéo hắn đi ra ngoài.

Thế nhưng, người đàn ông có hình xăm đâu chịu buông tha, "Mới như vậy đã muốn bỏ chạy?" Gã đó cười lạnh một tiếng, chỉ thấy ánh mắt gã đó trầm xuống, lập tức, bốn phương tám hướng có mấy nam nhân xúm lại.

Thẩm Sơ nhìn xung quanh, cuối cùng cắn cắn môi, sau đó nhìn Mạc Thiếu Sâm nói: "Anh buông tôi ra..."

"Không có khả năng!" Mạc Thiếu Sâm lạnh lùng mở miệng, đối với chuyện có thêm người vây quanh dường như không quan tâm.

"Để tao nhìn xem, sau lần này mày có còn dám mạnh miệng!" Người đàn ông xăm hình cười lạnh một tiếng, lập tức ra lệnh cho đồng bọn xông vào.

Trong quán bar, mọi người đều vây quanh xem náo nhiệt, trường hợp như vậy cũng không phải là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy, sẽ không có ai ngốc đi vào khuyên can...

Những chuyện như thế này, đợi một lát nữa, tự nhiên sẽ có cảnh sát.

Mọi người coi như mình chỉ là khán giả đứng xem náo nhiệt

Có điều, tất cả mọi người không quá coi trọng Mạc Thiếu Sâm, dù sao... Dù cho hắn có lợi hại, một người khó có thể chống đỡ với nhiều người như vậy.

Huống chi... Thoạt nhìn hắn cũng không thật

sự lợi hại.

"Mạc Thiếu Sâm, anh buông tay!" Thẩm Sơ lo lắng cục diện trước mắt sẽ càng trở nên hỗn loạn, "Anh muốn làm gì em mặc kệ, chuyện phiền phức của em, anh cũng không cần quản... Buông tay!"

Mạc Thiếu Sâm lạnh lùng liếc cô một cái, không buông tay...

Những tên côn đồ xúm lại, người đàn ông ra hiệu, có người đi bắt Thẩm Sơ, có người dùng nắm đấm tấn công Mạc Thiếu Sâm...

Sắc mặt Mạc Thiếu Sâm trầm lãnh, vừa đánh vừa đỡ, đem Thẩm Sơ ôm vào trong lòng...

Mọi người không nghĩ đến Mạc Thiếu Sâm chỉ dùng một tay nhưng vẫn nhanh nhẹn phản công như vậy, bọn họ liếc mắt nhìn nhau, lập tức lạnh lùng tăng nhanh thế công.

Thân thủ của Mạc Thiếu Sâm đều học từ nhỏ cùng Cố Bắc Thần đánh nhau... Nếu như lúc này không có Thẩm Sơ, mấy người này hắn căn bản không để vào mắt.

Thế nhưng, hắn không muốn Thẩm Sơ bị thương, tự nhiên cũng trở thành trói chân trói tay.

Thẩm Sơ nhìn bọn họ hỗn loạn đánh nhau, sắc mặt ngưng trọng, cô muốn Mạc Thiếu Sâm buông tay... Thế nhưng, lại sợ hãi hắn phân tâm.

Thế nhưng, hắn là luật sư a... Tại sao có thể đánh nhau ở trường hợp như vậy?

Thẩm Sơ lo lắng, đầu mày nhíu chặt lại, Mạc Thiếu Sâm tay chân đánh trả cùng với động tác phòng ngự không ngừng thay phiên nhau, sắc mặt Thẩm Sơ thì khẩn trương, còn hắn thì trầm lãnh, tạo thành hai thái cực đối lập nhau...

"Rầm—— "

"Bốp...Bốp..."

"A..."

Tiếng đánh nhau truyền đến, chiếc bàn cụng bị ném qua rơi vỡ tan tành, khiến cho đám đông xem nào nhiệt hét chói tai, thế nhưng, mọi người tranh đấu say sưa, ai cũng không có tâm tư đi để ý tới.

Đột nhiên, đáy mắt người đàn ông xăm hình trầm xuống, ngay khi vài tên thủ hạ đang vây lấy Mạc Thiếu Sâm, hắn thuận thế định kéo Thẩm Sơ ở trong lòng Mạc Thiếu Sâm...

Mạc Thiếu Sâm làm sao có thể để người đàn ông xăm hình đạt được mục đích?

Chỉ thấy hắn lách người, nhẹ nhàng di chuyển, đã tránh được tay của người đàn ông xăm hình... Chỉ là, lại không có cách nào tránh được bọn thủ hạ của tên đàn ông xăm hình tập kích.

"Rầm" một tiếng truyền đến, Mạc Thiếu Sâm đau đớn, không khống chế được bật ra tiếng kêu "A", hắn chỉ cảm thấy sau lưng như bị thanh chuỳ đập phải.

"Thiếu Sâm..." Thẩm Sơ sắc mặt trong nháy mắt trắng bệch.

Ánh mắt Mạc Thiếu Sâm cũng trở nên lạnh lẽo tựa như phát ra từ trong địa ngục, chỉ cần đúng cơ là có thể xé nát người khác.

Chậm rãi nghiêng đầu, Mạc Thiếu Sâm lạnh lùng liếc nhìn một đám người kia, ánh mắt rét lạnh khiến người ta phải hoảng sợ.

"Mẹ nó..." Một tên đàn em trong đám người đó tức tối phun ra mấy lời thô thiển, "Lão tử hôm nay liều mạng với mày..." Nói xong, người đó đã vung tay đấm vào mặt Mạc Thiếu Sâm...

Ngay khi tay của tên đàn em hướng về phía Mạc Thiếu Sâm, hắn đã giơ tay lên, đem nắm đấm của tên kia bọc trong lòng bàn tay...

Tên đàn em trợn mắt, muốn tránh thoát, lại phát hiện căn bản tránh không thoát được.

Mạc Thiếu Sâm trên mặt đã toàn là hơi thở nguy hiểm khát máu, một khắc kia, rơi vào trong mắt Thẩm Sơ, tràn đầy hoảng sợ... Hắn như vậy, là cô chưa từng gặp quá.

"Đều lên hết cho tao..." Người đàn ông xăm hình đột nhiên mở miệng, "Hôm nay tao không đem được người đàn bà này đi, con mẹ nó tao làm con của mày!"

Hắn dứt lời, ra lệnh cho mấy tên đàn em lập tức liền muốn tiến lên...

"Mấy người làm gì đó?"

Đột nhiên, có tiếng nói rống còn to hơn...

"Đều dừng tay lại hết cho tôi!"

"Cảnh sát tới..."

Không biết là ai hô lên, mấy tên côn đồ nhao nhao nhìn lại...

Sắc mặt Thẩm Sơ cũng trong nháy mắt trắng bệch, cô hạ giọng cắn răng nói: "Mạc Thiếu Sâm, anh mau buông tay! Anh có phải điên rồi hay không... Buông tay a!" Cô nói, sắc mặt cũng trở nên càng ngày càng gấp gáp, thỉnh thoảng nhìn về phía cảnh sát đang đi tới, lại nhìn Mạc Thiếu Sâm.

Một luật sư ở quán bar đánh nhau bị mang đến cục cảnh sát... Thẩm Sơ quả thực không dám tưởng tượng hậu quả sẽ như thế nào.

Thế nhưng, hiển nhiên... Cô lo lắng cũng vô ích.

Bao gồm cô ở bên trong... Tất cả mọi người đều bị mang đi.



Ở tại biệt thự.

Phương Hi Lam bưng một bát canh cuối cùng tiến đến bàn ăn, "Thần thiếu, Giản tiểu thư, mọi người từ từ dùng bữa..." Nói xong, dì Lam nhìn về phía Giản Kiệt, "Có cái gì không hợp khẩu vị, nói cho a di biết nhé!"

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Giản Kiệt tràn ra tươi cười nói: "Rất ngon ạ... So với mammy làm còn ngon hơn!"

"..." Giản Mạt vừa nghe xong, lập tức bất mãn nhìn về phía Giản Kiệt!

Hắn muốn lấy lòng người khác, làm sao còn kéo cô xuống để đệm lưng?

Mỗi lần ở trước mặt người khác tỏ vẻ dễ thương, đứa con trai này của cô da mặt cũng quá dày...

Phương Hi Lam lập tức cười, sau đó nhìn về phía Giản Mạt, "Con trai cưng của tiểu thư thật ngoan!" Dì Lam cười nói xong, lại chào hỏi hai câu sau đó rời đi..

Lần trước Thần thiếu mang người phụ nữ này đến, dì Lam liền biết quan hệ không phải là ít, hoá ra là đã sinh đứa nhỏ cho Thần thiếu!

Giản Kiệt nhìn thấy Phương Hi Lam đã rời đi, mới bất mãn nhìn Giản Mạt nói: "Mammy, mẹ vừa trừng con như vậy thật không lễ phép... Sẽ khiến cho người khác cảm thấy mẹ rất keo kiệt, được không?"

"..." Giản Mạt nhe răng nhếch miệng nói, "Mẹ làm không ngon, có bản lĩnh chính con tự đi làm mà ăn... Sau này phòng bếp giao cho con."

Giản Kiệt bình thản nhún nhún vai, "Nếu như con cái gì cũng làm được, thì cần mammy làm gì?"

"..." Giản Mạt lại lần nữa không nói nên lời, cô thực sự hận không thể cầm đôi đũa trong tay cạy đầu đứa con trai này ra, nhìn xem bên trong rốt cuộc chứa cái gì?

Kiếp trước cô nợ tên nhóc này sao?

Cho nên kiếp này mới có đứa con trai này đến hành hạ cô!

Cố Bắc Thần kéo khóe miệng khẽ nhếch lên cười... Hắn cứ như vậy nhìn Giản Mạt cùng Giản Kiệt tranh cãi, lập tức cảm thấy, cuộc sống như thế mới khởi đầu.

"Dady chưa rõ." Giản Kiệt đột nhiên nhìn về phía Cố Bắc Thần, khuôn mặt nhỏ nhắn chăm chú hỏi, "Ba biết nấu ăn không?"

"..." Cái này, đổi lại khiến Cố Bắc Thần không thể chống đỡ.

Giản Mạt cười tươi, sau đó hé miệng nói: "Tất nhiên, đặc biệt ngon! Cuối tuần để hắn làm cho con ăn..."

"Thực sự sao?" Giản Kiệt có chút hoài nghi nhìn về phía Giản Mạt, thế nhưng, bởi vì thằng bé thực sự rất muốn baba làm cơm, hắn vô ý thức tin, không nhìn tới đáy mắt giảo hoạt của Giản Mạt.

Giản Mạt âm thầm thu lại biểu cảm, sau đó nghiêm túc gật gật đầu, "Thực sự... Mẹ đã từng nếm thử qua, mùi vị kia đến tận bây giờ mẹ rất khó quên!"

Nhìn đáy mắt Giản Kiệt tràn ra sự mong chờ gấp gáp, Giản Mạt đáy lòng đã cười đến nội thương.

Cố Bắc Thần thì có chút dở khóc dở cười... Con trai có bản lĩnh phá hoại chuyện tốt của cha mẹ hoàn toàn là do di truyền!

Đang nghĩ ngợi, di động Cố Bắc Thần đúng lúc vang lên.

Hắn cầm lên, thấy là số xa lạ, không khỏi hơi nhíu mày, nhận máy, "Ai vậy?"