Chương 62

Ngày đó nhà họ Tư vô cùng náo nhiệt, đàn ông chỉ cần đã ngồi vào bàn rượu thì muốn làm họ xuống dưới cũng không dễ dàng, mấy người nhà họ Tư này tuy thân phận địa vị khác nhau thực ra cứ thấy rượu là cũng giống nhau cả, hơn nữa tự dưng có một ngày có cơ hội hiếm có như vậy để tụ tập lại một chỗ náo nhiệt một chút, đương nhiên sẽ muốn náo nhiệt cho đủ, vì vậy từ trưa họ ngồi vào bàn thì chưa từng dừng lại, uống chút rượu, nói chuyện phiếm, một bữa trưa trực tiếp ăn tới tận tiệc tối, cũng không cần đổi chỗ, mấy người phụ nữ trong nhà cũng thấy rất bất đắc dĩ.

Cũng may bàn của ông cụ kia cũng vẫn còn có người quản, ăn cơm tối xong thì liền tản đi, đồng lứa của Tư Hưng Quốc ngồi tới chín giờ hơn thì cũng về.

Người trẻ tuổi tản ra sớm hơn một chút, họ định ra ngoài chơi thêm, dù sao trong nhà cũng toàn người lớn, chơi cũng không thú vị, nhưng cuối cùng vẫn có mấy người không đi.

Sở Nghiễm Ngọc bồi tiếp họ một hồi, thấy Tư Cầu Cầu đã buồn ngủ thì mọi người chủ động ra về, sợ quấy rầy thằng bé nghỉ ngơi.

"Đã muộn thế này rồi, hay là ở lại trong nhà ngủ một đêm?" Sở Nghiễm Ngọc giữ người.

"Không được, chúng tôi còn muốn ra ngoài chơi thêm, cậu với Tư Thần có đi cùng không?"

Một người bạn tốt của Tư Thần trong đó hỏi một câu, ngay lập tức liền bị người bên cạnh vỗ cho một phát, cười mắng: "Tư Thần vẫn còn đang chờ đêm động phòng hoa chúc của người ta kia, ai thèm chơi cái trò cậu bày ra."

Mọi người đều bị chọc cười thành tiếng, người kia cũng gãi đầu cười hì hì, "Tôi chỉ nói một câu thế thôi mà."

"Đi đi, đừng khách khí..."

...

Tư Thần tiễn bạn ra khỏi cửa, khi về trên mặt lại suy tư.

"Sao vậy?" Sở Nghiễm Ngọc buồn cười hỏi.

Tư Thần do dự một chút rồi nói: "Hình như Nguyên Khải có chuyện muốn nói, có điều cuối cùng cậu ấy cũng không nói gì." Nguyên Khải mà anh nói chính là Thẩm Nguyên Khải, là bạn thân của anh, cũng là người hợp tác trước mắt của anh.

"Chưa nói có thể là cảm thấy chưa thích hợp thôi." Sở Nghiễm Ngọc lại không để ý, đại thiếu gia này cũng không phải người yếu kém gì, làm việc đều có chừng mực, không cần phải quá lo cho mấy người họ.

Tư Thần nghĩ lại cũng thấy đúng, không nói tới chuyện này nữa.

Tiệc hôm nay nhà bày ra, tối hôm đó của hai người có thể coi là đêm động phòng hoa chúc thứ ba, ngoài lần thứ nhất chính thức, thì còn có buổi tối hôm ấy họ vừa đến Bắc Kinh, và hôm nay nữa... Tư Thần một chút cũng không muốn bỏ qua, chờ vợ đặt con trai lên giường nhỏ thì đột nhiên bế Sở Nghiễm Ngọc lên.

Sở Nghiễm Ngọc cười híp mắt hỏi anh: ""Động phòng hoa chúc" này của chúng ta có phải là hơi nhiều rồi không?"

"Không nhiều." Tư Thần trực tiếp dùng nụ hôn bịt miệng y, cấp tốc đặt người lên trên giường. Cả đời này, mỗi tối đều là động phòng hoa chúc anh còn ngại không đủ, sao có thể thấy nhiều?

Có điều dù sao cũng cân nhắc tới chuyện bây giờ trong bụng Sở Nghiễm Ngọc còn có một bé con, động tác của Tư Thần vẫn rất dịu dàng, có điều sự dịu dàng này quả thực quá dằn vặt, trên trán Sở Nghiễm Ngọc đã chảy đầy mồ hôi, nhiều lần trực tiếp cắn lên vai anh, cái cảm giác cọ xát như không như có này, thực sự quá khổ sở...

Ngày hôm sau Sở Nghiễm Ngọc ngủ dậy hơi muộn, Tư Thần không ra ngoài, vẫn luôn trông coi bên cạnh y, chờ y tỉnh rồi mới nhanh chân chạy xuống tầng bưng bữa sáng về cho y.

"Trong nhà có chuyện gì không?" Sở Nghiễm Ngọc có chút lười biếng, không muốn rời giường lắm, ăn thức ăn cũng đều là do Tư Thần ngồi cạnh đút cho mình.

Tư Thần đút một miếng sủi cảo cho y, đây là vằn thắn sáng sớm nay mới gói, da mỏng tươi mới, lại cho thêm một chút dầu ót, Sở Nghiễm Ngọc ăn ngon tới nheo cả mắt lại. Tư Thần thấy y ăn thỏa mãn thì lại đút thêm cho y một cái, nói: "Không có chuyện gì cả, em muốn nghỉ ngơi thì cứ nghỉ đi."

Tống Lan Phục biết trong bụng y có con nên rất dung túng cho y, còn cố tình đưa Lý Linh Hà ra ngoài cùng, để y ở nhà bám giường được quang minh chính đại, không phải thấy ngại ngùng.

Sở Nghiễm Ngọc hài lòng, ăn hết thức ăn, lại nằm về trên giường, Tư Thần có nhiều lúc không phải là người nữa rồi, cho dù tối qua động tác anh rất dịu dàng, không làm quá lâu nhưng Sở Nghiễm Ngọc dù có Thần Tiên Nhưỡng có thể bổ sung thể lực thì ai bảo trong bụng y vẫn còn một bé con chứ, sao có thể là đối thủ của người ta được.

Tư Thần thấy y nằm xuống gối, chỉ một giây sau đã ngủ thì yêu chiều hôn lên trán y, đắp một tấm chăn mỏng lên cho y, lại tăng nhiệt độ trong phòng lên cao hơn một chút. Bây giờ tiết trời càng lúc càng lạnh, thỉnh thoảng có cơn mưa thu, cảm giác âm lãnh kia có thể trực tiếp xâm nhập vào xương tủy.

Hôm nay Tống Lan Phục ra ngoài mua sắm, một nhà ba người Tư Thần dù bây giờ vẫn còn ở lại Bắc Kinh nhưng không tới nửa tháng nữa sẽ trở về Lan thành, bà nghĩ cả hai đều là người trẻ tuổi, còn là nam, bên người còn có đứa nhỏ phải chăm sóc, là một người làm mẹ, trong lòng bà lo lắng đủ mọi chuyện, hận không thể đặt cả gia đình này dưới cánh của mình mà chăm sóc, dưới cái nhìn của bà, cả hai vẫn còn là trẻ con.

Bà ra ngoài mua sắm nên không bế Tư Cầu Cầu theo, vì vậy Tư Cầu Cầu ở nhà cho hai ba ba trông, có điều trước đó bé con đã ăn sữa, lại không có ai chơi cùng nên chẳng mấy chốc lại ngủ thϊếp đi. Tư Thần ngồi bên nhìn một chút, đặt bé con lên giường lớn, để bảo bối nhỏ ngủ một hồi cạnh ba mình, cũng sẽ ấm áp hơn một chút.

Sở Nghiễm Ngọc ngủ một giấc trực tiếp ngủ thẳng tới bữa trưa, vừa mở mắt, cũng cảm nhận được có thứ gì đó đang cào cào lên mặt mình, y nhắm mắt lại đưa tay ra túm, bắt được một bàn tay nhỏ đang làm chuyện xấu.

Tư Cầu Cầu còn tưởng ba đang chơi với mình, bị túm được thì cười lên khanh khách, không khách khí vung loạn, cũng chui vào trong lòng ba mình.

Sở Nghiễm Ngọc lắc lắc bàn tay nhỏ bé mình vừa bắt được kia, cười tít hỏi: "Ai nha, vừa nãy Tiểu Cầu Cầu gọi ba dậy đó hả?"

Tư Cầu Cầu cười khì khì lăn lộn trong lòng y càng thêm chăm chỉ, cái mông nhỏ đầy thịt cũng cong lên, còn đưa một tay nhỏ kia túm lấy quần áo của y, hai cái chân nhỏ đạp lung tung liên tục, mắt thấy sắp đá phải bụng ba ba, thì có hai bàn tay một đỡ sau lưng, một đỡ phía trước, trực tiếp bế người lên.

Tư Cầu Cầu bị bế lên giữa không trung còn chưa kịp hiểu gì, cái đầu nhỏ nhìn xung quanh, không phải mình còn đang ở trong lòng ba ư?

Quần áo của Sở Nghiễm Ngọc đã bị nhóc con này làm cho xộc xệch, y ngồi dậy, cười nắm lấy cái chân nhỏ của bé con, đùa bé: "Ai nha, bắt được một cái chân nhỏ xấu xa rồi nè, mau bắt nhốt nó lại."

Tư Thần bất đắc dĩ nhìn hai cha con này, dạy bảo: "Cẩn thận con đá vào bụng em."

Sở Nghiễm Ngọc không cảm thấy mình mảnh mai đến vậy, cũng không cảm thấy bé hai trong bụi mảnh mai tới mức đó, ngay cả một chút sức lực nho nhỏ của Tiểu Cầu Cầu mà cũng không chịu nổi.

Tư Thần thật hết cách với họ, đặt Tư Cầu Cầu vào trong xe đẩy trẻ con cho bé con tự chơi, Tiểu Cầu Cầu còn đang ngóng trông muốn ba ba chơi với mình nữa, bé con lắc đầu nhìn xung quanh.

Tư Thần tiện tay nhét một con vịt con vào cái tay nhỏ của bé, vịt con này bóp khẽ một cái là sẽ kêu, Tư Cầu Cầu có vẻ rất thích mấy thứ phát ra âm thanh, vì vậy cũng đặc biệt yêu thích mấy con vịt con này, tay nhỏ nắm lấy một cái, trong phòng nhất thời tràn ngập tiếng kêu cạp cạp. Có điều họ rất cẩn thận, phòng cho Tư Cầu Cầu đang chơi bị đói, trực tiếp nhét vào miệng mình.

Anh vừa để mắt tới con trai bảo bối, vừa nói với Sở Nghiễm Ngọc đang dựa vào đầu giường uống nước: "Mợ của Thiếu Hoa muốn mời chúng ta ăn bữa cơm, em có muốn đi không?"

Sở Nghiễm Ngọc vẫn rất có hảo cảm với đôi vợ chồng này, mà cho dù không nhìn thể diện họ thì nhìn thể diện của Đổng Thiếu Hoa, thì cũng không thể chậm trễ được, "Đi chứ, lúc nào vậy?"

"Vốn muốn mời chúng ta vào buổi tối, có điều họ biết chúng ta còn phải chăm con nên đổi lại giờ vào trưa mai."

"Vậy thì trưa mai đi."

Sở Nghiễm Ngọc đã đồng ý với họ sẽ xem giúp sức khỏe, sau khi đồng ý liền thương lượng với cây hương nhỏ một hồi.

Cây hương nhỏ đương nhiên không dị nghị gì, tính của nó cũng hơi giống với rắn đen, đều là yêu tinh tu luyện trong núi sâu, bị tắc nghẽn thông tin nên tính rất đơn thuần thiện lượng, cũng rất thích giúp người làm chuyện vui.

Nghĩ tới rắn đen nhỏ, Sở Nghiễm Ngọc chợt nhớ ra một chuyện, họ mang mấy đứa kim điêu tới Bắc Kinh, chính là muốn dẫn chúng cọ xát với xã hội, thuận tiện mua một ít ngọc thạch có linh khí ở chợ Bắc Kinh về, ai ngờ đã đến Bắc Kinh lâu như vậy rồi mà bởi nhiều chuyện quá, mới chỉ đi chợ ngọc thạch một lần, cũng gần như không có thời gian dẫn chúng ra ngoài đi dạo xung quanh một chút.

"Chiều nay anh có việc gì không? Không có việc gì thì chúng mình đi chợ ngọc thạch xem một chút đi?" Nghĩ liền làm, thời gian cũng đã sắp tới ngày họ dự định về Lan thành rồi.

"Không có việc gì cả, anh đi cùng em." Tư Thần lập tức nhớ tới chuyện họ gặp phải tên đạo sĩ kia ở chợ đồ cổ Lan thành, đối phương không chỉ có ý cướp trắng trợn đồ mà họ vừa ý, lại còn hại cho Cầu Cầu phát sốt đổ bệnh, Tư Thần không yên tâm lắm.

Chợ ngọc thạch lúc trước họ đã tới một chuyến, có điều bởi Bắc Kinh bên này người nhiều, người giàu cũng đặc biệt nhiều, chờ tới khi họ đến lần nữa, thì phát hiện rất nhiều chủ tiệm đã đổi lại hàng mới, nhiều món hàng có linh khí, mấy đứa rắn đen thấy thì lập tức sáng bừng con mắt, lại bảo Sở Nghiễm Ngọc mua cho mình.

Từ sau khi biết Sở Nghiễm Ngọc, việc tu luyện của rắn đen nhỏ, chim khách nhỏ và kim điêu đều được cải thiện nhờ có những tài nguyên kia, điều này làm cho pháp lực của mấy tiểu yêu cũng tăng lên trên diện rộng, như kim điêu vốn đã rất mạnh thì tạm không nói đến, nhưng rắn đen và chim khách cũng tiến bộ rõ ràng, hình thể rắn đen theo đó lớn lên nhưng nó có thể khống chế năng lực, lúc nào cũng có thể làm cho cơ thể to nhỏ tùy ý, vệt màu đỏ trên trán kia cũng càng sáng rực rỡ quỷ dị hơn.

Chim khách nhỏ coi như là chim báo hỉ, có bản năng có thể xem lành dữ cho người ta, nếu để nó hóa thành người ra ngoài mà nói, tuyệt có thể trở thành một thầy bói vô cùng thành công, xem tướng đoán mệnh cho người ta không cần phải xem, chỉ cần liếc mắt một cái cũng có thể biết sau này mệnh của người kia thế nào.

Tuy vậy, sau khi nhìn ra Sở Nghiễm Ngọc đang mang thai, lại nói ra những lời thế này, "Đứa nhỏ này về sau cũng không phải là vật trong ao, nhưng số phận của nó hung cát thế nào thì hơi khó dò, ta không thể nói ra dễ dàng, sợ rằng có thể sẽ phá hỏng vận mệnh nguyên bản của nó."

Sở Nghiễm Ngọc thuật lại lời này, đưa mắt nhìn Tư Thần, tuy không nói gì nhưng trong lòng ít nhiều lại có chút gợn sóng. Còn nhớ trước lúc Tư Cầu Cầu được sinh ra, chim đã nói: "Mệnh đại phú đại quý, trong vận mệnh tuy có chút khúc chiết nhỏ nhưng không có tai họa gì lớn, một đời trôi chảy, sống lâu trăm tuổi."

Vận mệnh này thật tốt, quả là nguyện vọng của tất cả người làm cha mẹ, thế nhưng tại sao mệnh của con trai cả tốt như vậy, đến con nhỏ thì lại thay đổi hoàn toàn? Cùng là con do hai ba ba sinh, nhưng lại có cảm giác hơi kém hơn?

Kim điêu ít nói lúc này lại lên tiếng: "Vận mệnh là thứ rất kì quái, tốt nhất không nên khinh thường, mà có lúc một người vận vốn chưa xác định, nhưng bị "thôi mệnh", "mệnh" bị định ra rồi, sẽ không thể nào sửa lại được nữa."

Sở Nghiễm Ngọc nghĩ về lời này, cảm thấy rất có lí, bằng không chim khách nhỏ đã không nói như vậy, y nghĩ một hồi cũng tạm buông xuống. Cái gọi là con cháu tự có phúc của con cháu, đứa nhỏ bây giờ còn chưa được sinh ra, bây giờ họ đã bắt đầu lo cho số mệnh của nó, thì đúng là có phần hơi sớm.

Ngày hôm đó Sở Nghiễm Ngọc mua nhiều ngọc thạch vô cùng, gần như đã tiêu hết toàn bộ số tiền mang đi, dù đã nói không muốn bận tâm tới vận mệnh của các con quá sớm nhưng thân là cha, y vẫn có bản năng muốn chuẩn bị nhiều sự đảm bảo hơn cho tương lai của các con mình. Sở Nghiễm Ngọc sống cuộc đời hai mươi mấy năm, nói tầm thường cũng không tầm thường, nói là không tầm thường thì cũng không giống người không tầm thường, trong lòng y có quá nhiều thứ không bỏ xuống được, tạm thời cũng không quên đi dự định tu luyện. Nếu đã không có dự định tu luyện, vậy thì một ngày nào đó họ sẽ già đi, chỉ có thể che chở cho con mình nhất thời, không bảo vệ được cả đời, còn không bằng tạo quan hệ tốt với những yêu tinh có tuổi thọ rất dài như bọn kim điêu này, nhỡ về sau bọn nhỏ có chuyện gì, cũng có thể nhờ chúng trông nom một hai, không phải sao?

Buổi tối mọi người trở về, biết là Sở Nghiễm Ngọc mua nhiều ngọc thạch như vậy thì đều kinh ngạc, mấy người Tư Hưng Quốc đã sắp cho rằng y định buôn bán ngọc, liền đi tới hỏi vài câu.

"Đây là chuẩn bị cho mấy người bạn, chúng có giá trị lớn hơn giá bán nhiều, trước kia ở Lan thành và tỉnh G con cũng từng mua, có điều đã sắp dùng gần hết, đã sớm có ý định sau khi đến Bắc Kinh sẽ mua nhiều chút mang về." Sở Nghiễm Ngọc giải thích lại cho họ.

Tư Hưng Quốc vẫn tò mò không hiểu y làm ăn ra sao thì lại hỏi nhiều thêm vài câu. Ông biết con mình không phải kì tài buôn bán gì, có điều nếu đã rời khỏi bộ đôi, bước một chân vào cái nghề này, dưới cái nhìn của ông, không cần biết là làm chuyện gì, dù không làm được tốt nhất, ít nhất cũng không được phép là người kém cỏi nhất, không phải hay sao? Có điều có người con dâu này ở sau lưng chỉ dẫn, con trai ông làm ăn sao có thể kém được?

Sở Nghiễm Ngọc rất kiên trì, lại kể cho ông nghe về vài loại người và sự việc gặp phải trên thương trường, Tư Hưng Quốc nghe xong thì thở dài: "Làm công việc gì cũng đều thật không dễ dàng, lòng người khó dò, tiền tài mê hoặc, các con nhớ kĩ không được tự cao tự đại."

"Con biết rồi ba." Sở Nghiễm Ngọc gật đầu.

Trưa ngày hôm sau, Tư Thần và Sở Nghiễm Ngọc mang theo Tư Cầu Cầu tới nhà Lý Hàn Trì làm khách, đương nhiên y còn mang theo cả chậu cây hương nhỏ tới.

Đổng Thiếu Hoa cũng tới, vốn hắn còn định trực tiếp đặt phòng khách sạn có điều mợ hắn nói muốn tự mình xuống bếp làm cơm chiêu đãi họ, như vậy sẽ càng có ý nghĩa hơn, lại nói họ cũng muốn nhìn bé con kia nhà Tư Thần nên ở nhà ăn là thích hợp nhất.

Có điều ngoài Đổng Thiếu Hoa ra, còn có một người trẻ tuổi tới ngoài ý muốn, chính là Thẩm Nguyên Khải.

Người nhà họ Thẩm và họ Lý không kết giao gì, Thẩm Nguyên Khải không mời mà đến, làm cho mọi người đều ngạc nhiên, có điều người tới là khách, Lý Hàn Trì vội chạy tới mời hắn vào ngồi.

"Cậu làm sao vậy?" Đổng Thiếu Hoa không chờ hắn ngồi xuống đã trực tiếp hỏi nghi vấn của bản thân ra.

Ngay cả Tư Thần và Sở Nghiễm Ngọc đều tò mò nhìn qua.

Thẩm Nguyên Khải tới chính bởi hai người này, hếch cằm cằm chỉ chỉ hai người, cười nói: "Tôi tới đây quan sát xem Nghiễm Ngọc tới khám bệnh cho người ta thế nào."

Đổng Thiếu Hoa trong đầu vừa động, đã hiểu ngay, Tư Thần cũng vậy, chỉ đưa mắt nhìn hắn một cái nhưng không nói gì thêm.

Sở Nghiễm Ngọc cũng không biết nhà họ Thẩm đã xảy ra chuyện gì, có điều nghe Thẩm Nguyên Khải nói vậy thì y cũng không luống cuống, cười tủm tỉm nói: "Tôi xem sức khỏe cho Lý phu nhân, chủ yếu là muốn giúp mợ ấy dưỡng thai, sao, anh... cũng muốn có thai à?"

Đổng Thiếu Hoa tức khắc cười phun, nghiêng đầu đánh giá từ trên xuống dưới cái tên bạn từ thuở cởi truồng này, ánh mắt còn ái muội dừng lại trên cái bụng nhỏ của hắn, vô cùng tùy tiện thò tay muốn túm lấy quần áo hắn, xem trong bụng hắn có gì không.

Thẩm Nguyên Khải nhấc chân lên cho hắn một cái đạp, nhìn Sở Nghiễm Ngọc nói: "Đương nhiên là không phải, tôi nghe nói trước đó cậu đã chữa khỏi được bệnh cũ lâu năm cho Lý tiên sinh nên hơi tò mò."

Sở Nghiễm Ngọc nghe xong thì không dấu vết đưa mắt nhìn Tư Thần, Tư Thần bình tĩnh nhéo nhéo lòng bàn tay y, tuy hai người chưa nói gì nhưng Sở Nghiễm Ngọc ít nhiều cũng nắm chắc trong lòng, cười tủm tỉm gật đầu, "Không thành vấn đề, tới lúc đó anh có thể lại gần xem, chỉ cần Lý phu nhân và Lý tiên sinh không có ý kiến gì."

Tay nghề nấu ăn của Lý phu nhân rất tuyệt, trước đó đã thể hiện ở nông trường, có điều mợ cũng chỉ là một người phụ nữ đang mang thai, mọi người cũng không dám để mợ quá vất vả, Đổng Thiếu Hoa cố tình vào phòng bếp giúp mợ. Đừng thấy Đổng Thiếu Hoa bên ngoài là dạng ăn chơi trác táng mà nhầm, trước mặt người lớn, hắn cực kì hiếu thuận, đây có lẽ cũng là nguyên nhân mà cậu út vẫn luôn coi hắn như con mà thương yêu.

Ăn xong cơm trưa, Sở Nghiễm Ngọc mới bảo Tư Thần mang cây hương nhỏ lại đây, đặt lên mặt bàn, sau đó bảo Lý Hàn Trì và Mục Tích Đồng cùng ngồi vào đối diện mình.

Vốn cho rằng sẽ không có vấn đề gì quá lớn nhưng sau khi cây hương nhỏ cẩn thận "xem" cho họ, thì lại chầm chậm nói: "Sức khỏe của họ đã tốt rồi nhưng tuổi tác của vị nữ sĩ này đã hơi lớn, bây giờ đứa nhỏ trưởng thành cần hấp thụ dinh dưỡng trên người, làm cho dinh dưỡng của vị nữ sĩ này hơi thiếu một chút, nguyên khí của thai nhi cũng không đủ."

"Vậy có biện pháp giải quyết không?"

"Bảo Bạch Hạc đưa đan dược tới đây đi, tuổi lớn mới chỉ là một vấn đề, một vấn đề nữa là bởi cha ruột của thai nhi sức khỏe cũng vừa mới khỏe lại, thai vốn đang hơi yếu, chỉ là nếu cơ thể mẹ ăn nhiều vật bổ sung dinh dưỡng mà nói, sẽ làm thai nhi gia tăng thể trọng, nhưng cũng không thể đảm bảo là sức khỏe của thai khỏe mạnh, sức khỏe cũng sẽ không tốt, bẩm sinh nguyên khi đã không đủ, nếu giờ không giải quyết, về sau có thể sẽ có vài bệnh tật bẩm sinh." Cây hương nhỏ ăn ngay nói thẳng.

Sở Nghiễm Ngọc nghe xong thì khẽ nhíu mày, lời này của cây hương nhỏ trong hiện thực không phải là không có bằng chứng, có nhiều người có con lúc đã lớn tuổi, sức khỏe đứa bé có vẻ vừa sinh ra đã khá yếu, hoặc là nhỏ gầy hơn những đứa trẻ khác, hoặc trời sinh sợ lạnh, trời nóng cũng muốn mặc áo bông dày. Có vài đứa lại càng nghiêm trọng, mới sinh trên người đã có bệnh bẩm sinh, rõ ràng cùng một cha mẹ sinh ra, đứa nhỏ khi họ sinh hồi trẻ thì gần như bình thường không có bệnh di truyền gì, nhưng đứa được sinh ra khi tuổi lớn dần càng dễ bị di truyền các bệnh tật xấu, hoặc nên nói đó chính là những căn bệnh tiềm tàng trong gen, bởi sức khỏe yếu mà bùng nổ càng thêm rõ ràng.

Đương nhiên nói thế cũng không có nghĩa đứa trẻ được sinh ra khi họ khỏe mạnh sẽ hoàn toàn không có bệnh gì, chỉ là một bộ phận những đứa nhỏ được sinh muộn đúng là sẽ yếu hơn một chút.

Mọi người nghe không thấy đối thoại giữa y và cây hương nhỏ trong ý thức, thấy y nhíu mày thì tim cũng theo đó vọt lên tận họng.

Đổng Thiếu Hoa không nhịn được lại giục: "Rốt cuộc là làm sao, cậu mau nói đi chứ!"

Sở Nghiễm Ngọc nhíu mày nhìn mọi người một lát, khẽ thở dài một hơi, truyền lại lời mà cây hương nhỏ đã nói cho mình, không sai một lời nào.

Y còn chưa dứt lời mọi người đều ngây ngẩn, niềm vui sướиɠ trong một khắc kia biết mình có con đã biến mất sạch sẽ, Mục Tích Đồng đỏ bừng vành mắt, không có người mẹ nào có thể chịu nổi việc con mình còn chưa sinh ra đã bị tuyên án không phải là một đứa trẻ khỏe mạnh hoặc lành lặn.

Huống chi, đứa nhỏ này họ đã mong chờ lâu như vậy, hóa ra đều là tuyệt vọng...

Cho người ta hy vọng rồi lại làm người ta tuyệt vọng mới là tàn nhẫn nhất.

Đổng Thiếu Hoa cũng đỏ mắt, nhìn chằm chằm Sở Nghiễm Ngọc, hắn còn chưa kịp nói thì Sở Nghiễm Ngọc đã mau chóng trấn an mọi người: "Mọi người cũng đừng quá lo, con đã có cách giải quyết, chờ con về sẽ liên hệ với Bạch tiên sinh đưa thuốc tới đây, có thể giải quyết được vấn đề trước mắt này, đứa nhỏ sẽ không sao đâu, cứ yên tâm đi."

Thực ra y cũng có thể không nói ra sự thật cho mọi người, có điều nghĩ tới chuyện đó là con ruột của họ, nói cho họ, để họ có thể chuẩn bị tâm lí cùng nhau, về sau Mục Tích Đồng làm mẹ đối đãi với đứa nhỏ cùng sẽ càng cẩn thận hơn, mang thai là một quá trình rất dài, dựa vào việc giấu giếm nhất thời thì sẽ khó giải quyết được toàn bộ vấn đề, còn phải dựa vào sự cẩn thận của cả hai vợ chồng để bảo vệ đứa con.

Lý Hàn Trì cuối cùng cũng thoát ra khỏi được sự đả kích, vội nói: "Tiểu Sở nếu có khó khăn gì thì cứ nói cho cậu mợ biết, dù phải trả cái giá lớn cũng được, cậu mợ chỉ là muốn có một đứa con..."

Lời cuối cùng này nói xong hắn lại đau khổ, vận mệnh luôn thích trêu ngươi như vậy, cho dù từ nhỏ hắn được sinh ra trong một gia đình phú quý thì khi vận mệnh nghiền ép qua, hắn cũng phải chịu nỗi đau thống khổ như ai. Thực ra nếu nghĩ chuyện này chỉ xảy ra trên bản thân thì hắn cảm thấy mình hoàn toàn có thể chịu được, nhưng con của họ là vô tội mà, vì sao lại đối xử tàn nhẫn như vậy với một đứa trẻ còn chưa được sinh ra?

Sở Nghiễm Ngọc bây giờ cũng đã làm cha, hơn nữa trong bụng còn đang có một đứa, hiểu rõ cảm xúc của hắn, lúc đó mới chỉ nghe chim khách nói vận mệnh đứa thứ hai khó dò mà trong lòng y đã thấy không thoải mái rồi, huống chi là người trời sinh đã có khuyết thiếu trên cơ thể thì lại là vấn đề càng tàn khốc hơn.

"Yên tâm đi, thuốc của Bạch tiên sinh cho, hai người cũng đã uống rồi, sẽ không sao đâu." Sở Nghiễm Ngọc động viên.

Lý Hàn Trì nghĩ tới vị Bạch tiên sinh thần bí kia, lại nghĩ tới cơ thể đã khôi phục khỏe mạnh của mình thì trong lòng cũng dễ chịu đi ít nhiều.

Sở Nghiễm Ngọc an ủi Mục Tích Đồng vài câu, sợ mợ khó chịu lại ảnh hưởng tới thai nhi. Cũng may Mục Tích Đồng là một người phụ nữ kiên cường, bằng không mợ cũng không thể nào bầu bạn bên cạnh Lý Hàn Trì những tưởng đã vô vọng bao nhiêu năm như vậy.

Mợ dụi mắt một cái rồi cười nói: "Đúng vậy, Bạch tiên sinh ngay cả bệnh cũ nhiều năm như vậy của Hàn Trì còn chữa khỏi được, đương nhiên Tiểu Sở đã nói không sao thì sẽ nhất định không sao cả."

Ngay cả mợ đã nói như thế, những người khác đương nhiên dù trong lòng còn hơi lo thì cũng đều nhịn lại.

Ra khỏi nhà họ Lý đã là xế chiều, Lý Hàn Trì vốn muốn mời họ ở lại ăn cơm tối rồi về nhưng bây giờ chính hắn cũng cần thời gian sắp xếp lại tâm tình nên mấy người Sở Nghiễm Ngọc cũng không quấy rầy nữa.

Cùng họ ra về còn có Thẩm Nguyên Khải, Thẩm Nguyên Khải xem toàn bộ quá trình y xem bệnh cho vợ chồng nhà họ Lý thì trong lòng cũng đã có suy nghĩ.

Đến chỗ đỗ xe, Tư Thần quay đầu lại đưa mắt nhìn hắn một cái.

Thẩm Nguyên Khải thấy được vẻ không kiên nhẫn trong mắt Tư Thần thì cười một tiếng, nói với Sở Nghiễm Ngọc: "Không biết Nghiễm Ngọc có thời gian tới nhà tôi ngồi một chút không?"

Sở Nghiễm Ngọc trước đó đã hiếu kì mục đích của Thẩm Nguyên Khải, y nhìn Tư Thần rồi cười hỏi: "Lẽ nào trong nhà Thẩm thiếu gia thực sự có phụ nữ có thai muốn tôi xem giúp?" Người này hôm qua còn đang bảo y là bác sĩ phụ sản đấy, y vẫn nhớ rõ ràng.

Thẩm Nguyên Khải cười một tiếng, có điều nụ cười chợt tắt đi rất nhanh, sắc mặt trở nên nghiêm túc, "Không nói đùa nữa, tôi thật sự muốn xin cậu giúp một tay." Hắn thở dài một hơi, "Ông nội tôi lần này bệnh cũng không nhẹ, trước đó sức khỏe ông vẫn rất tốt, nhưng lần này bệnh tới như núi sập... người trong nhà đã dùng nhiều cách nhưng ông vẫn không tỉnh lại được, tôi cũng chẳng còn cách nào khác..."

Bộ dáng hắn vô cùng ủ rũ, hắn và Đổng Thiếu Hòa, cả Tư Thần nữa, không cần biết bên ngoài uy phong thế nào thực ra về nhà cũng đều là trẻ con cả, cha mẹ, ông nội, chính là ngọn núi lớn chống sau lưng họ, thấy người ông nội mà mình kính trọng, thân thiết nhất nằm liệt trên giường không nhúc nhích, chỉ dựa vào các loại máy móc để duy trì sinh mạng, giống như ngọn núi lớn kia cũng đã sập xuống vậy, trong lòng vô cùng sợ hãi.

Sở Nghiễm Ngọc không biết chuyện nhà họ Thẩm, liền đưa mắt nhìn Tư Thần.

Tư Thần đưa tay nắm chặt tay y, nói với Thẩm Nguyên Khải: "Hôm nay muộn rồi, trẻ con không thích hợp ở bên ngoài, ngày mai chúng tôi sẽ tới nhà cậu xem thế nào."

Thẩm Nguyên Khải nghe được câu trả lời khẳng định thì lập tức cảm kích nhìn về phía anh, "Tôi biết rồi, ngày mai chờ hai người tới."

Tư Thần hơi gật đầu, lúc này mới kéo Sở Nghiễm Ngọc lên xe.

"Ông Thẩm làm sao vậy?" Sở Nghiễm Ngọc ngồi vào chỗ ngồi phía sau, thuần thục lấy một cái chăn len qua đắp lên Tư Cầu Cầu đang ngủ say, lúc nãy y thấy dáng vẻ kia của Thẩm Nguyên Khải, thật giống như trời sắp sụp, còn thật không dám tưởng tượng rằng đây chính là thiếu gia hăng hái lúc mới bắt đầu quen biết kia.

Tư Thần kể lại chuyện của cô út Thẩm Nguyên Khải kia cho y nghe, Sở Nghiễm Ngọc nghe xong cũng chỉ biết im lặng, người phụ nữ này rõ ràng biết ông cụ đã lớn tuổi mà vẫn cứ chọc tức cha mình như thế, cũng không biết mình sẽ làm cho cha mình tức chết, với chút gia sản này của cô ta, cô ta có thể tiêu xài được tới lúc nào? Những anh chị em khác trong nhà có thể buông tha cho cô ta sao? Đầu óc để đâu rồi?

"Nghiễm Ngọc." Tư Thần lái xe, mắt vẫn nhìn đường phía trước nhưng lại đột nhiên nghiêm túc gọi y một tiếng.

"Sao?""

"Nếu như, nếu như em có cách, thì hãy xem cho ông Thẩm một chút, họ tuy cũng đã lui xuống giống như ông nội, nhưng nhờ có họ ở đó, nên nhiều chuyện mới có thể an ổn, nếu ông Thẩm xảy ra chuyện, nhà họ Thẩm tất sẽ loạn, thành Bắc Kinh cũng không được an bình." Tư Thần nghiêm túc nói cho y nghe. Về công về tư, bây giờ những ông lão này đều không thể xảy ra chuyện gì, huống chi nghe nói nhà họ Vưu còn có hướng đi khác, Tư Thần luôn cảm thấy sẽ có chuyện gì đó xảy ra.

Sở Nghiễm Ngọc thấy anh nói nghiêm túc tới vậy thì đương nhiên sẽ đồng ý, "Em sẽ cố hết sức."

Tư Thần biết bản lĩnh của y, cũng không nói gì thêm.

Sau khi về nhà, Tư Thần báo lại chuyện này cho ông nội biết.

Ông cụ Tư nghe xong thì đặc biệt gọi Sở Nghiễm Ngọc tới, biết người cháu dâu này có thể cứu được ông cụ nhà họ Thẩm kia thì ông rất hài lòng nhưng vẫn nói: "Đừng thấy áp lực trong lòng, làm hết sức là được rồi."

Sở Nghiễm Ngọc cười nói: "Con biết rồi, ông nội cứ yên tâm, nếu có thể con nhất định sẽ dốc toàn lực cứu ông Thẩm, nếu không thể, con cũng sẽ nói thật." Y cũng không phải người liều chết cũng phải giữ lấy thể diện.

Ông Tư gật đầu, vỗ vai y.

Sáng hôm sau, Thẩm Nguyên Khải tới chỗ Tư Thần từ sớm, người trong nhà đều biết Sở Nghiễm Ngọc sẽ xem bệnh cho ông cụ Thẩm, thấy hắn tới đây sớm như vậy cũng không bất ngờ, còn bảo hắn ngồi chờ.

Sở Nghiễm Ngọc rời giường có chút chậm, biết Thẩm Nguyên Khải đã tới thì mau chóng xuống tầng, Tư Thần đuổi sau lưng nói: "Ăn sáng trước đã rồi lại nói, đừng để ý tới cậu ta." Bây giờ với anh mà nói, không có gì quan trọng được bằng vợ con mình.

Thẩm Nguyên Khải cũng thực cạn lời, người bạn thân này của hắn, quả chính là ví dụ điển hình cho câu trọng sắc khinh bạn.

Bởi phải tới nhà họ Thẩm, còn là xem sức khỏe cho ông cụ bị bệnh nặng nên hai ba ba định không mang Tư Cầu Cầu tới. Tống Lan Phục đồng ý sẽ chăm sóc cho Tư Cầu Cầu, Lý Linh Hà cũng giúp, bảo họ đừng lo.

Chờ Sở Nghiễm Ngọc cuối cùng cũng ăn xong bữa sáng, Thẩm Nguyên Khải rốt cuộc cũng không chịu nổi nữa, đứng dậy nói: "Đi thôi, người trong nhà đều đang đợi."

Tư Thần đưa mắt nhìn hắn, lau lau tay cho vợ, lại ôm lấy chậu cây kia rồi mới nắm tay vợ đi ra ngoài.

Thẩm Nguyên Khải cũng ở bên cạnh, thấy Tư Thần cầm chậu cây trong tay thì không nhịn được phải hỏi: "Hôm qua tôi đã muốn hỏi rồi, tại sao hai người đi đâu cũng mang theo thứ này vậy?"

Sở Nghiễm Ngọc cười tủm tỉm đáp: "Trong chậu cây này có thứ có công hiệu đặc thù, anh không hiểu đâu."

Thẩm Nguyên Khải: "..." Thôi, nếu đã là cao nhân thì chắc chắn có vài thủ đoạn mà người ta không hiểu nổi, người phàm như hắn không cần hỏi nữa.

Người nhà họ Thẩm rất đông, ông Thẩm có mấy người con trai con gái, cháu trai cháu gái phía dưới lại càng nhiều, nhưng ngoài con gái út này ra thì những người khác đều có cái đầu bình thường, cũng có rất nhiều người có tiền đồ, như là cha của Thẩm Nguyên Khải. Lần này bởi đột nhiên ông cụ xảy ra chuyện, mọi người đều lo con gái út của ông sẽ tiếp tục làm ra chuyện gì đó nên đều buông công việc trong tay xuống chạy về nhà.

Thế hệ người trẻ tuổi của Thẩm Nguyên Khải này cũng không khác Tư Thần lắm, họ cũng không tin vào "cao nhân" chỉ xuất hiện trong tiểu thuyết này, có điều thế hệ cha của Thẩm Nguyên Khải sống tới bây giờ địa vị cũng đã tương đối cao, cũng từng tiếp xúc với vài chuyện thần dị, chỉ là nghe nói người vợ mà Tư Thần cưới về có bản lĩnh như thế thì ông hơi kinh ngạc, dù sao y vẫn còn trẻ như vậy. Thế nhưng Thẩm Nguyên Khải đã tận mắt thấy y xem bệnh cho vợ chồng Lý Hàn Trì, hai vợ chồng kia đúng là được y chữa khỏi bệnh nặng, trong lòng họ cũng tin tưởng ba phần, dù sao bình thường Thẩm Nguyên Khải vẫn rất đáng tin cậy, Tư Thần cũng không phải là người không thể dựa vào.

Ông cụ Thẩm cũng không được đưa vào bệnh viện, nhà họ Thẩm có phòng bệnh chuyên môn, thiết bị cũng không hề kém bệnh viện bình thường. Thẩm Nguyên Khải đi vào cửa sau, nói với cha mình một tiếng liền trực tiếp đưa y tới chỗ phòng bệnh.

Người trong nhà còn có vài người không thể hoàn toàn tin vào một thầy lang không có bằng cấp xem bệnh cho ông cụ, có điều có cha của Thẩm Nguyên Khải ở đó, cũng không ai dám nói gì. Còn cô út của Thẩm Nguyên Khải kia cũng đã bị khống chế, không thể nhảy ra quấy rối được.

Mọi người đi vào phòng bệnh của ông cụ Thẩm, Sở Nghiễm Ngọc bảo Tư Thần đặt cây hương nhỏ lên bàn trước giường bệnh, để cây hương nhỏ xem cho ông cụ một chút.

Cây hương nhỏ nhanh chóng kiểm tra cho ông cụ một lần, nói ra kết luận của mình với Sở Nghiễm Ngọc: "Người này không phải là bị bệnh."

"Sao?" Sở Nghiễm Ngọc ngẩn ra.

Cây hương nhỏ lo âu nói: "Ông ấy bị trúng độc, mà gọi là độc thì cũng không đúng, chính là ăn phải đan dược có chứa pháp lực, loại đan dược này trong có chứa dược liệu độc, bởi luyện chế thành đan dược nên còn mang theo pháp lực, máy móc bình thường không thể nào loại trừ hơn nữa còn bởi pháp lực mạnh nên người bình thường thậm chí còn không thể nào tra ra được nguyên nhân ông ấy hôn mê bất tỉnh, cũng giống như loại độc tố trong cơ thể vị Lý tiên sinh hôm qua kia."

Sở Nghiễm Ngọc nghĩ rất nhanh, cô út Thẩm Khải kia bởi người nhà họ Vưu nên mới chống đối ông cụ Thẩm, nhà họ Vưu có vẻ cũng có liên quan tới đạo sĩ họ đã gặp, mà Mục Tích Đồng cũng từng nói đã thấy có đạo sĩ ra vào nhà họ Lý...

Đầu mũi tên đều đã chỉ về, mọi chuyện có vô số mối quan hệ với nhà họ Vưu, muốn nói ông cụ Thẩm bị hôn mê bất tỉnh lại không liên quan tới nhà họ Vưu thì trẻ con ba tuổi cũng sẽ không tin nổi!

Thế nhưng nhà họ Vưu này có vẻ rất khó đối phó, ít nhất thì y và Tư Thần không đối phó lại được, thế nên những lời này y không thể tùy tiện nói lung tung...

Tư Thần thấy sắc mặt y khó coi, lo lắng hỏi: "Sao vậy?"

Thẩm Nguyên Khải rốt cuộc cũng cảm nhận được cảm thụ của đám người Đổng Thiếu Hoa hôm qua, thực sự là muốn bay cả tim ra ngoài l*иg ngực, "Rốt cuộc là làm sao vậy? Cậu đã phát hiện ra được gì rồi?"

Lúc này cha của Thẩm Nguyên Khải cũng đi vào, ông không hề mở miệng mà ánh mắt đặt trên người Sở Nghiễm Ngọc lại mang theo áp lực.

Tư Thần không chút tiếng động chắn trước mặt Sở Nghiễm Ngọc, lạnh lùng đưa mắt nhìn ông một cái.

Cha Thẩm thấy anh hiểu lầm thì ho nhẹ một tiếng, cố gắng thả nhẹ giọng, hỏi: "Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra rồi? Tiểu Sở con nói đi, đừng câu nệ."

Sở Nghiễm Ngọc thực ra cũng không sợ ông, y chỉ lo chuyện này có nên được nói ra từ miệng mình hay không thôi, nói tới mức nào, nói ra có ai tin hay không.

Trong lòng y nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng đành bảo: "Ông cụ bị trúng độc." Y nghĩ một chút lại bổ sung thêm một câu, "Có thể để con gặp cô út của Nguyên Khải một lần được không? Con cảm thấy có thể cô ấy cũng có chút vấn đề."

Ánh mắt của cha Thẩm ngưng trọng, trong đầu ông lập tức liên tưởng tới rất nhiều chuyện, có điều cuối cùng ông cũng không nói gì, gật đầu đáp: "Đương nhiên là được, chỉ là độc của cha ta, con có giải được không?" Người trong nhà đã mời tới bác sĩ giỏi nhất, với thiết bị chữa bệnh tốt nhất mà còn không tra ra được nguyên nhân hôn mê là bởi trúng độc, vậy mà người trẻ tuổi này lại nhìn ra, có thể nói y hẳn là có chút bản lĩnh.

Sở Nghiễm Ngọc cũng không dám đảm đương nhiều việc, mà hết sức cẩn thận đáp lại: "Con cần về nghiên cứu một chút mới biết được."