Công ty của Tư Thần tuy rằng rất có tiền đồ nhưng thành lập chưa được bao lâu, cũng không phải là những công ty lớn có chỗ đứng, có bệ đỡ vững chãi, chất lượng của nhân viên trong công ty cũng không đồng đều, họ đi sau lưng hai người, cách vài bước chân, không nhịn được thấp giọng bàn tán.
Sở Nghiễm Ngọc đã làm đại thiếu gia nhà họ Sở hơn hai mươi năm, đột nhiên lại bị tra ra không phải là huyết mạch của nhà họ Sở, còn bị coi như con gái mà gả cho ông chủ của một công ty nhỏ, cũng quá là xui xẻo rồi, lại nói đây đúng là một chậu máu chó to, có điều mọi người thích nhất là những chuyện máu chó như vậy, bởi vậy họ không nhịn được mà buôn dưa lê không dứt miệng.
Giọng của họ cũng không lớn, chỉ là tiếng bàn luận rất nhỏ, nhưng tiếc rằng hai người đi trước cũng không phải là người bình thường, Sở Nghiễm Ngọc bây giờ rất nhạy cảm đối với mọi thứ xung quanh, thính giác cũng tốt hơn trước kia nhiều, có điều cậu đã dìm rất nhiều chuyện từ một tháng trước xuống đáy lòng, trên mặt cũng không tỏ vẻ gì cả. Thính giác của Tư Thần lại càng mạnh hơn, mặt anh trở nên vô cùng khó coi, cau mày quay đầu lại nhìn đám người đang buôn hết sức say sưa kia.
Các nhân viên cảm nhận được tầm mắt của anh, lập tức câm mồm, trong lòng lúc này cảm thấy vô cùng thấp thỏm bất an.
Tư Thần nhìn họ một lúc, giọng lạnh nhạt nói: "Nếu sau này các người còn thảo luận những chuyện này, thì không cần phải đi làm nữa đâu."
Các nhân viên nhìn nhau, sắc mặt đều khó coi, nhưng không dám lên tiếng.
Tư Thần sầm mặt quay đầu lại, áy náy nói với Sở Nghiễm Ngọc: "Nghiễm Ngọc, em đừng giận, về rồi anh nhất định sẽ cấm hết người trong công ty không được thảo luận về những chuyện này."
Sở Nghiễm Ngọc cười nói: "Họ nói cũng chỉ là sự thật thôi, anh có thể cấm hết toàn bộ người trong công ty không thảo luận nữa, nhưng có thể cấm được tất cả mọi người không bàn tán nữa sao?"
Tư Thần bị câu hỏi của cậu làm cho á khẩu không trả lời lại được, sắc mặt Sở Nghiễm Ngọc rất bình tĩnh, tựa như đang nói với anh về một chuyện không liên quan gì tới mình nhưng Tư Thần lại cảm thấy rất khó chịu. Anh đã từng một lòng nghĩ tới người này, hy vọng cậu có thể một đời bình an, vĩnh viễn làm một đại thiếu gia cao cao tại thượng, cho dù trong lòng anh không phải là không nghĩ tới chuyện bắt người này lại tới bên mình, nhưng bây giờ cuối cùng khi đã có được người này, anh lại không thể nào xoa dịu được nỗi đau trong lòng đối phương, chuyện này đối với anh mà nói, không thể nghi ngờ chính là một đả kích to lớn, làm cho anh đột nhiên cảm thấy thật sự hoài nghi nhân sinh của bản thân.
Sở Nghiễm Ngọc lại thờ ơ vỗ vai anh, cười nói: "Đi thôi, đừng chậm trễ thời gian đàm phán."
Tư Thần trầm mặc gật đầu, khoác vai cậu cùng lên xe.
Đến công ty đối phương, Tư Thần theo đối phương lên tầng, Sở Nghiễm Ngọc nói: "Tôi không lên, đợi anh ở dưới này."
Tư Thần khựng lại một chút, Sở Nghiễm Ngọc đã từng nhân danh tập đoàn họ Sở bàn chuyện làm ăn với đối phương, bây giờ lại đi cùng một công ty khác để đoạt lại mối làm ăn, không lên thì tốt hơn, bằng không lại làm người thầm cười chê cậu trong lòng.
"Vậy em có chuyện gì thì cứ gọi điện cho anh nhé, chờ anh bàn xong sẽ xuống ngay." Tư Thần lưu luyến không rời, cúi người hôn lên môi cậu một cái.
Sở Nghiễm Ngọc phất tay đuổi người đi, cầm l*иg thú cưng kia tới, muốn xem xem cún con sau khi ăn trái cây đèn l*иg hình trái tim kia rồi có biến hóa gì không.
Cún con gầy yếu vẫn đang nằm bẹp ra trong l*иg, cảm nhận được l*иg bị cầm lên liền lập tức ngẩng đầu nhìn lên, trầm thấp kêu một tiếng với Sở Nghiễm Ngọc.
Cũng không biết có phải là do ảo giác của Sở Nghiễm Ngọc hay không, mà cậu luôn cảm thấy cún con có vẻ đã có sức sống hơn nhiều so với lúc mua về từ cửa hàng thú cưng, nhìn một lúc cậu lại không nhịn được tự giễu bản thân, đúng là đã nghĩ nhiều quá rồi. Giơ tay vuốt ve cún con một chút, cún con lập tức ngẩng đầu liếʍ ngón tay cậu một cái, lại kêu một tiếng.
Sở Nghiễm Ngọc đợi một mình trong xe rất lâu, có vẻ buổi đàm phán này tiến hành không được thuận lợi, đã qua giờ tan tầm vẫn không thấy mọi người xuống, mãi tới tận lúc trời đã hơi tối, mấy người Tư Thần mới đi ra khỏi công ty.
Có điều cùng ra còn có cả Sở Hạo và một đám người gã mang theo, Sở Nghiễm Ngọc nhíu mày.
Sở Hạo hết sức kiêu căng và hung hăng, rất không hợp tính với Tư Thần, hai bên đều bốc mùi thuốc súng nồng nặc. Tư Thần thực ra rất khinh thường Sở Hạo, nguyên nhân chính đương nhiên là vì Sở Nghiễm Ngọc, ngoài ra còn là bởi kẻ này năng lực rõ ràng là không đủ, khi làm việc lại kiêu căng, đã vi phạm nguyên tắc xử sự của anh.
Tư Thần rất nhanh đã quay lại trong xe, thấy Sở Nghiễm Ngọc vẫn còn đang nhìn theo đám người Sở Hạo, liền không nhịn được bảo cậu: "Đừng nhìn nữa, làm ô uế mắt em."
Sở Nghiễm Ngọc thu ánh mắt lại, cũng đang nghĩ tới chuyện này, cậu sờ sờ cằm, hỏi: "Sao hai người lại đυ.ng nhau? Đối phương có động tĩnh gì không?"
Tư Thần cau mày, sắc mặt khó coi, lắc đầu đáp: "Tên Sở Hạo này quá tự cao tự đại rồi, rõ ràng trước kia em đã bàn xong chuyện giá cả, khi kí hợp đồng gã lại giở quẻ, muốn hạ thấp giá mua, ông chủ Trịnh suýt chút nữa đã bị gã làm cho tức điên, đúng lúc chúng ta tới, lại bảo anh ta sẽ liên hệ với bệnh viện tim tốt nhất bên nước ngoài, ông chủ Trịnh cũng gần như đã muốn trở mặt với Sở Hạo luôn, chỉ là lão cáo già Sở Gia Đức này quá giả dối, có lẽ nhân viên của Sở Hạo đã khẩn cấp nói lại chuyện cho ông ta, nên Sở Gia Đức tự mình gọi điện cho ông chủ Trịnh, cũng nói sẽ liên hệ với bệnh viện cho con trai anh ta, thế lực của nhà họ Sở hùng hậu, giao thiệp rộng, ông chủ Trịnh cũng do dự, cuối cùng cả hai bên đều không chưa kí được hợp đồng." Chuyện này cũng thực sự quá lên xuống kịch tính.
Sở Hạo làm vậy Sở Nghiễm Ngọc không hề bất ngờ, dù sao chuyện này cũng có thể coi là do một tay cậu dàn xếp nên, có điều lão cáo già Sở Gia Đức đúng là không vừa, chuyện tới một bước này rồi, sẽ xét tới điều kiện bên nào tìm được bệnh viện tốt hơn nhanh hơn.
"Thôi, em đừng nghĩ nữa, anh sẽ nghĩ cách." Tư Thần không nỡ để Sở Nghiễm Ngọc phải nhọc lòng, nắm tay cậu đặt lên bên môi hôn một cái.
Sở Nghiễm Ngọc cười nhìn anh: "Cái tay này tôi vừa mới sờ cún con, mùi thế nào?"
Tư Thần nhìn thẳng vào cậu, tình thoại nói ra không chút áp lực, "Nghiễm Ngọc có thế nào cũng thơm hết."
Sở Nghiễm Ngọc bị anh chọc cười, quay đầu lại, lại thấy Sở Hạo cách đó không xa dùng vẻ mặt như gặp phải quỷ nhìn về phía cậu, cậu nhìn thấy gã, gã thấy cậu nhìn sang, Sở Hạo đã bị dọa sợ tới mức suýt chút đã ngã xuống đất, vội quay người chạy lên xe của mình, nhanh chóng lái xe đi, như bị quỷ đuổi theo sau lưng vậy.
Tư Thần thực ra lại không hiểu nổi tại sao lần nào Sở Hạo nhìn thấy Sở Nghiễm Ngọc đều trưng ra vẻ mặt này, lần trước trong phòng khách nhà họ Sở cũng vậy, có điều anh cũng không hỏi nhiều.
"Về nhé?" Tư Thần bất động thanh sắc ôm lấy vai cậu, gần như là ôm cả người vào trong lòng.
Sở Nghiễm Ngọc đang muốn lười biếng, liền điều chỉnh lại tư thế ngay, dựa lên người anh, nhắm mắt dưỡng thần.
...
Sau khi Sở Hạo về, Sở Gia Đức đè nén sự tức giận trong lòng, nói gã hai câu, trong ngoài lời nói đều trách gã tự mình quyết định.
Sở Hạo vừa mới trở lại nhà họ Sở, còn chưa nắm được thực quyền gì, thật sự không dám mở mồm ra cãi Sở Gia Đức, nhưng miệng gã chưa nói, trong lòng đã hận Sở Nghiễm Ngọc và Tư Thần thấu xương, đều là do hai tên hỗn tạp này quấy nhiễu chuyện tốt, bằng không sao gã có thể bị mất mặt như bây giờ!
Sở Gia Đức nói tới nói lui, nhưng vẫn rất coi trọng con trai mình, liền an ủi gã vài câu, rồi mới lên tiếng: "Bây giờ con đã nhận vụ làm ăn này rồi, nhất định phải làm cho đến nơi đến chốn, hơn nữa còn phải làm cho thật tốt, vậy đi, sau này con làm mọi chuyện theo lời ba bảo, đừng làm mấy việc vô nghĩa nữa."
Một lòng Sở Hạo còn đang muốn phát huy hùng tài, đột nhiên muốn ép giá thấp xuống chính là để người ta thấy được gã còn mạnh hơn cả Sở Nghiễm Ngọc, đương nhiên không muốn bị người ta khoa tay múa chân sai bảo, nhưng gã vừa làm sai chuyện, đành phải đồng ý.
Sở Gia Đức nghĩ một lúc lại cảm thấy không đúng, hỏi: "Chuyện này là ai mách nước cho con?"
Chuyện lão nói chính là chuyện Sở Hạo tự mình quyết định mọi chuyện, Sở Hạo đương nhiên nghe hiểu, do dự một chút, hơi bất đắc dĩ nói ra một cái tên.
Là nhân viên của gã, nhưng cũng vốn chính là nhân viên trước đây của Sở Nghiễm Ngọc, Sở Gia Đức hơi híp mắt lại, nói: "Đuổi nó đi, sau này đừng tùy tiện tin lời kẻ khác nữa."
Lúc này Sở Hạo mới cảm thấy chuyện này không đúng, gã đúng là đã bị Sở Nghiễm Ngọc lừa vào tròng rồi! Gã mau chóng gọi điện đuổi người, trong lòng càng thêm oán hận Sở Nghiễm Ngọc!
...
Sở Nghiễm Ngọc ngồi trên ghế salon, nhìn cún con đang đi tới đi lui trên sàn nhà, thỉnh thoảng còn chạy chạy hai bước, trong lòng cảm thấy rất khó tin. Con cún con gầy yếu này hôm qua ngay cả bước đi cũng gần như không thể nhúc nhích nổi, hôm nay đã có thể chạy được rồi?
Cún con không hiểu gì cả, nhưng lại hiểu ai mới là chủ nhân của nó, hiểu ai là người đã làm cho toàn bộ sự khó chịu của nó tan biến mất, chơi vui vẻ trong phòng khách hai vòng xong liền chạy về bên cạnh Sở Nghiễm Ngọc, dụi dụi cái đầu nhỏ vào chân cậu, trông rất khỏe mạnh.
"Xem ra trái cây kia rất hữu dụng." Sở Nghiễm Ngọc nhìn nó lẩm bẩm một câu, cúi người xoa đầu nó, nghĩ một lúc lại cầm thêm một trái cây nữa đặt tới trước mặt nó, "Đã ăn rồi, vậy lại cho mày ăn thêm một quả nữa đi, dù sao cũng là một cái mạng, cuộc đời người không được bao nhiêu năm, cuộc đời mày lại càng ngắn ngủi hơn, sống cho thật vui vẻ đi!"
Cún con vui vẻ cọ cọ cậu, cúi đầu ngậm trái cây vào miệng, cũng hiểu không nên lãng phí thứ tốt.
Sở Nghiễm Ngọc lại vuốt ve nó thêm hai lần, miệng cong lên một nụ cười nhẹ, "Nhóc này cũng thật thông minh, sau này gọi mày là Tiểu Thông Minh đi, cơ mà mày đừng dán vào người tao mãi, tao không thích chó."
Miệng cậu nói không thích, nhưng lại vuốt bộ lông mềm mại trên lưng cún con một lúc, đôi mắt cũng hơi cong cong lên.
Cậu đang nói chuyện với cún con, quản gia lại đi tới thông báo: "Thiếu gia Nghiễm Ngọc, bên ngoài có người tự xưng là nhân viên của cậu, tôi có nên để cậu ta vào nhà không?" Tư Thần đã dặn trước, sợ mấy người nhà họ Sở kia tới quấy rầy cậu, nên tất cả những người nào tới tìm cậu, đều phải đi hỏi cậu trước mới được vào nhà.
Ông còn chưa nói tới tên người kia, Sở Nghiễm Ngọc đã biết là ai, "Cho anh ta vào đi, làm phiền chú Tần rồi."
Chú Tần gật đầu, tự mình đi ra cửa lớn ngoài vườn hoa đón người vào.
Người tới vẫn còn đang mặc âu phục trên người, có phần nghiêm túc thận trọng, Sở Nghiễm Ngọc ngẩng đầu nhìn hắn một cái, cười nói: "Anh vất vả rồi, sau này anh vẫn muốn đi theo tôi? Tiếc là bây giờ tôi không có thứ gì cả, không thể nào cho anh được một tiền đồ tốt hơn."
"Sở tổng nói quá lời rồi, trước đây khi tôi khó khăn nhất, ngài đã trợ giúp tôi, tôi đã nói nhất định sẽ báo đáp ngài, tuyệt không nuốt lời." Đối phương nói chuyện vẫn nghiêm túc quy củ như vậy, đúng là một người cứng nhắc nhưng hiểu lý lẽ.
Người này tên La Phong, tuổi lớn hơn Sở Nghiễm Ngọc, khi Sở Nghiễm Ngọc biết hắn, công ty của hắn đang phá sản phải đóng cửa, vợ chưa cưới cuốn gói bỏ đi, mẹ còn đang bị bệnh nặng ngay cả tiền khám bệnh cũng không có, hoàn cảnh rất tuyệt vọng, Sở Nghiễm Ngọc lúc ấy chẳng hề thiếu tiền, lại thưởng thức tài năng của hắn, liền ra tay giúp đỡ hắn một phen, La Phong là một người có lương tâm, cũng là người biết lý lẽ, cũng có lẽ là bởi tính cách này của hắn nên mới làm cho công ty bị phá sản, có điều dù hắn không hợp làm ông chủ nhưng lại hợp làm một nhân viên, ít nhất là thật sự rất trung thành với Sở Nghiễm Ngọc, chức vị ở công ty thuộc tập đoàn họ Sở đang lớn như vậy, nói bỏ là bỏ, dù thế nào vẫn muốn tiếp tục đi theo Sở Nghiễm Ngọc.
Sở Nghiễm Ngọc nghĩ một lát, trên tay cậu đúng lúc cũng đang thiếu nhân thủ đứng ra thay mặt cho mình, cậu liền gật đầu nói: "Vậy thì được rồi, sau này anh đi theo tôi cũng được, tạm thời cứ tới công ty Tư Thần trước đi, giải quyết xong chuyện trước mắt rồi lại nói tới chuyện khác."
La Phong đồng ý ngay tắp lự.
Tư Thần làm việc ở công ty, nhận được điện thoại của Sở Nghiễm Ngọc, cảm thấy kinh hỉ vô cùng, nghe nói cậu muốn để một người tới đây làm việc, đương nhiên là đồng ý ngay, "Có cần anh sắp xếp một chức vị cho cậu ta trong công ty anh không?"
"Để sau này rồi lại nói đi." Sở Nghiễm Ngọc cũng không vội.
Tư Thần cũng không muốn nói về một người đàn ông khác với cậu quá lâu, cầm điện thoại nói: "Nghiễm Ngọc đã ăn cơm chưa? Anh vẫn chưa ăn, muốn về ăn cơm cùng em."
Sở Nghiễm Ngọc nghe vậy liền cười, không chịu chút thiệt thòi nào, đáp: "Tôi ăn rồi, anh đây là muốn tôi tới chỗ anh? Rõ ràng muốn tôi ngồi nhìn anh ăn đây mà."
"Vậy em tới chỗ anh đi, vất vả cho em rồi Nghiễm Ngọc." Tư Thần rất nghe lời, nghe cậu nói vậy liền đổi giọng ngay.