Chương 81

Edit + Beta: ALice.

"Hôm nay rất ngoan nha, xuống lầu đúng giờ." Sau khi Giang Trúc Tâm vào trong xe xong, thì Tần Phú Hữu liền hôn Giang Trúc Tâm một cái.

Dưới sự chủ động của Tần Phú Hữu, thì hai người đã dưỡng thành thói quen sau khi gặp lại, liền hôn mặt một chút. Tài xế ngồi ở ghế điều khiển cũng đã quen cặp chồng chồng này ân ái, nên ngay cả nhìn kính chiếu hậu cũng không nhìn luôn.

"Đương nhiên rồi, em còn đặt cả báo thức nữa mà." Sau khi cái mũi của Giang Trúc Tâm cọ cọ Tần Phú Hữu xong, thì cậu điều chỉnh tư thế một lần nữa, ngồi đàng hoàng xong mới ý bảo tài xế có thể lái xe.

Cậu chỉ muốn về nhà nhanh lên để gặp Tráng Tráng thôi.

"Hôm nay ở công ty có việc gì đặc biệt sao?" Tần Phú Hữu nắm tay của Giang Trúc Tâm, cũng nhão dính dính mà mười ngón đan vào nhau. Hắn hỏi Giang Trúc Tâm, muốn nghe xem trong 8 tiếng đồng hồ không gặp nhau này, cậu đã làm những việc gì.

Nếu không phải biết như vậy không tốt lắm, thì Tần Phú Hữu thậm chí còn nghĩ đến trang bị một cái video giám sát trên bàn làm việc của Giang Trúc Tâm nữa cơ. Ít nhất có thể đảm bảo việc mỗi thời mỗi khắc, khi hắn ngẩng đầu lên, liền có thể nhìn thấy Giang Trúc Tâm.

"Hôm nay trao đổi Wechat với Nam Châm đại đại, cái này có tính là việc đặc biệt không nha?" Giang Trúc Tâm cũng rất thích nói chuyện phiếm như thế với Tần Phú Hữu.

Mấy chuyện vặt trong cuộc sống này, trong mắt người khác tuy rằng rất nhàm chán. Nhưng lúc nói chuyện với Tần Phú Hữu, cậu lại giống như trẻ con ở nhà trẻ được phụ huynh tới đón vậy, có một loại mong muốn được nói hết.

Trước kia, Giang Trúc Tâm cũng cảm thấy cuộc sống của cậu mang tính lặp lại quá mạnh, không có bao nhiêu lạc thú. Từ lúc cậu được Tần Phú Hữu dẫn ra ham muốn được nói chuyện ra, thì Tần Phú Hữu thời thời khắc khắc đều muốn biết Giang Trúc Tâm đang làm gì.

Sau khi Giang Trúc Tâm làm việc xong, cũng sẽ không tự chủ được mà báo cáo với Tần Phú Hữu mình đã làm được gì.

Loại cảm giác này chính là có thứ để vướng bận, cũng có một đối tượng mà bất kể mình nói gì thì cũng sẽ được bao dung, cho nên Giang Trúc Tâm và Tần Phú Hữu có thể nói là càng ngày càng hợp phách.

"Nam Châm đại đại?" Tần Phú Hữu cảm thấy cái tên này quen tai, "Là nguyên tác giả của game mà em đang làm kia sao?"

"Đúng rồi đó!" Giang Trúc Tâm cười quơ quơ tay Tần Phú Hữu, "Y nói rất thưởng thức tranh của em, hy vọng về sau có thể hợp tác."

"Bảo bối nhà anh giỏi quá đi mất!" Tần Phú Hữu mang theo ý khen thưởng mà hôn lên mặt của Giang Trúc Tâm một cái thật mạnh. Giang Trúc Tâm cảm thấy ngứa, cười hì hì tránh ra chỗ khác.

Trong lúc chơi đùa hết sức với Giang Trúc Tâm, thì Tần Phú Hữu cũng ôm lấy Giang Trúc Tâm nhìn ra ngoài cửa sổ yên lặng nghĩ: Bảo bối được thưởng thức nha......

Tần Phú Hữu thật hy vọng mình có thể bỏ Giang Trúc Tâm vào trong túi, như vậy thì Giang Trúc Tâm sẽ không bị người khác mơ ước nữa. Nhưng mà nhìn Giang Trúc Tâm cười ngây ngô ngờ nghệch ở trong lòng ngực của mình, thì Tần Phú Hữu lại nhịn không được mà nghĩ, thật ra như vậy cũng tốt.

So với nắm chặt Giang Trúc Tâm ở trong tay, thì hắn càng hy vọng Giang Trúc Tâm mỗi ngày đều có thể vui vẻ như vậy.

Chỉ cần Giang Trúc Tâm vui vẻ, thì hắn mới có thể cảm thấy vui sướиɠ, như vậy thì gia đình mới có ý nghĩa được.

Nhưng nói vậy thì Giang Trúc Tâm căn bản sẽ không nghĩ rằng, người khác sẽ thích cậu đâu. Lúc Giang Trúc Tâm mẫn cảm thì sẽ thật mẫn cảm, nhưng chỉ cần trước khi cậu không nghĩ thông suốt, thì cậu đều là tên trì độn đệ nhất vũ trụ.

Chỉ hy vọng Giang Trúc Tâm đặt nhiều tâm tư hơn cho gia đình, không cần nhìn đám hoa dại cỏ dại yêu diễm đồ đê tiện ở ngoài kia.

Tần Phú Hữu sầu chứ, người yêu nhà mình vừa ưu tú vừa đẹp trai, tính cách còn cực kì được người thích nữa, thì bên ngoài người mơ ước cậu chắc chắn không ít. Cho dù việc gì cũng chưa xảy ra, thậm chí ngay cả tỏ tình Giang Trúc Tâm cũng chưa từng nhận được lần nào, nhưng Tần Phú Hữu vẫn không hiểu sao mà lo lắng quá.

Truyện chỉ được đăng tại truyenhdt.com phuthuytuyet07 và Wordpress ALice's House.

Bất kì nhân tố nào ảnh hưởng đến sự hài hòa gia đình của hắn, thì Tần Phú Hữu đều sẽ cực kì cảnh giác. Hắn thật đúng là không có cách nào thật sự ung dung giống như bề ngoài biểu hiện như vậy.

Nhưng trong lòng Tần Phú Hữu nghĩ những việc này, thì Giang Trúc Tâm cũng không phát hiện. Rốt cuộc thì Tần Phú Hữu chôn bất an thật sự sâu, cộng thêm Giang Trúc Tâm lại có một loại tín nhiệm mù quáng với Tần Phú Hữu nữa, cho nên lúc Giang Trúc Tâm đầu óc đơn giản thì tuyệt đối sẽ không nghĩ phức tạp gì cả.

Cuộc sống chính là phải ít miên man suy nghĩ một chút, thì mới có thể trải qua vui vui vẻ vẻ mà.

"Tráng Tráng, ba ba và daddy đã về rồi nè, con có ngoan hay không nha?" Sau khi Giang Trúc Tâm về đến nhà xong, thì việc đầu tiên chính là tìm Tráng Tráng.

Ba ba và daddy là xưng hô để thuận tiện phân biệt cậu và Tần Phú Hữu. Bọn họ thương lượng một chút, liền quyết định sau này sẽ để Tráng Tráng gọi cậu là ba ba, gọi Tần Phú Hữu là daddy, như vậy là có thể phân rõ rồi.

Giang Trúc Tâm ôm Tráng Tráng từ trên tay bảo mẫu lên. Tráng Tráng cũng không sợ người lạ, hơn nữa trên người Giang Trúc Tâm có hương vị mà Tráng Tráng rất thích.

Cho nên lúc tiếp nhận, Giang Trúc Tâm liền nhìn thấy Tráng Tráng mở to mắt to mà nhìn cậu không ngừng, giống như cứ nhìn chằm chằm Giang Trúc Tâm như vậy, là có thể ở trên mặt Giang Trúc Tâm nhìn ra một đóa hoa.

Tần Phú Hữu cũng tiến lên hôn hôn Tráng Tráng, vì thế ánh mắt Tráng Tráng liền rời khỏi mặt Giang Trúc Tâm, quay đầu nhìn Tần Phú Hữu giống y như vậy.

Mỗi một hành động mới của Tráng Tráng, đều khiến hai vị ba ba mới này cực kì kích động.

"Có phải Tráng Tráng cảm thấy daddy rất tuấn tú hay không?" Tần Phú Hữu lại nhịn không được mà hôn lên mặt Tráng Tráng. Làn da hiện tại của Tráng Tráng vừa trơn vừa mềm, bởi vì chậm rãi nẩy nở, cho nên bây giờ bé thật sự càng ngày càng đáng yêu rồi.

"Sao Tráng Tráng không nhìn ba ba nè?" Một bàn tay của Giang Trúc Tâm đẩy ra cái tay đang sờ mặt Tráng Tráng của Tần Phú Hữu, bởi vì Tráng Tráng bị Tần Phú Hữu dời đi tầm mắt mà có chút ăn dấm.

Nhưng mà ngay sau đó, cậu liền không có cảm giác ăn dấm nữa. Bởi vì Tần Phú Hữu đã cười xấu xa, mà vươn đầu lưỡi liếʍ lòng bàn tay của Giang Trúc Tâm một cái rồi.

"Ở trước mặt con mà anh làm cái gì đó!" Giang Trúc Tâm có chút xấu hổ buồn bực. Tần Phú Hữu này thật là quá mức thích đùa giỡn cậu chẳng phân biệt trường hợp rồi đó. Giang Trúc Tâm có thể dự đoán được bộ dáng tương lai sau khi Tráng Tráng lớn lên, thì vẻ mặt cạn lời.

Chỉ là bây giờ Tráng Tráng còn nhỏ, bé chỉ an tĩnh nhìn hai vị ba ba tình cảm rất tốt của bé, vẫn còn chưa hiểu được bây giờ Giang Trúc Tâm và Tần Phú Hữu rốt cuộc là đang làm gì.

Nhưng mà tin tưởng bé rất nhanh liền sẽ hiểu được, rốt cuộc trẻ con mỗi ngày một dạng mà.

Bởi vì trên người vẫn là quần áo ra ngoài, nên Giang Trúc Tâm và Tần Phú Hữu chuẩn bị đổi thành quần áo ở nhà. Thả Tráng Tráng lại trên giường em bé xong, hai người bọn họ để bảo mẫu trông Tráng Tráng, sau đó mới về phòng thay quần áo.

Chỉ là lúc bọn họ rời khỏi mép giường em bé, gót chân nhỏ của Tráng Tráng đột nhiên đạp đạp. Đây vẫn là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy Tráng Tráng duỗi chân lên trời, vì thế lại cọ cọ trở lại mép giường.

"Có lẽ không bao lâu sau Tráng Tráng liền biết xoay người rồi!" Bảo mẫu ở bên cạnh cười ha hả nói với hai vị gia chủ này, Giang Trúc Tâm và Tần Phú Hữu song song đối diện nhau, sau đó nhìn nhau cười.

Sau khi trẻ con biết xoay người xong, thì sẽ chậm rãi học được khống chế thân thể của mình, rất nhanh là có thể bò, biết bò xong thì sẽ biết đi đường, sau đó sẽ học được nói chuyện. Chỉ cần tưởng tượng một chút, liền cảm thấy ngày tháng tương lai cũng quá có hi vọng.

Lúc về phòng thay quần áo, Giang Trúc Tâm và Tần Phú Hữu cũng nghe được ba Tần mẹ Tần đã trở lại. Chuyện thứ nhất bọn họ làm cũng là đi đến phòng Tráng Tráng, từ sau khi cả nhà có Tráng Tráng, có thể nói là làm việc càng ngày càng ăn ý.

Sau khi đóng kín cửa, vì trong nhà cách âm rất tốt, cho nên rất nhanh bọn họ liền nghe không được động tĩnh gì nữa. Đương nhiên, lúc hai người bọn họ ở trong phòng làm cái gì, thì bên người ngoài cũng không biết.

Tuy rằng hai người đã kết hôn một năm, nhưng Giang Trúc Tâm đã tự động tự giác bắt đầu trạng thái vợ chồng già. Lúc đưa lưng về phía Tần Phú Hữu thay quần áo, sau khi Giang Trúc Tâm cực kì dũng cảm mà trực tiếp cởϊ qυầи lót xong, thì lại mặc áo vào trước.

Chỉ là vừa mới mặc áo trên lên xong, còn không đợi cậu đυ.ng tới quần, thì Tần Phú Hữu lại đột nhiên ôm lấy cậu từ phía sau.

Giang Trúc Tâm có thể cảm nhận được độ ấm xuyên thấu qua quần áo thấm vào trong. Tần Phú Hữu lúc này chỉ mặc quần, nửa người trên cái gì cũng không mặc, vừa lúc tương phản với cậu.

Tiếp theo, Tần Phú Hữu cũng không nói gì, hắn chỉ nhẹ nhàng vói tay vào trong quần áo Giang Trúc Tâm, lòng bàn tay bắt đầu du tẩu ở trên người Giang Trúc Tâm. Đầu ngón tay mang theo ám chỉ kia chạm đến, khiến lỗ tai Giang Trúc Tâm đỏ lên.

"Bảo bối, em gầy rất nhiều." Tần Phú Hữu và Giang Trúc Tâm trầm mặc mà ôm nhau. Thanh âm của Tần Phú Hữu khàn khàn, hắn lấy tay ra khỏi người Giang Trúc Tâm, thứ vừa rồi cọ ở chỗ khe mông của Giang Trúc Tâm cũng lui lại sau một bước. Giang Trúc Tâm tiếc nuối thở dài một hơi, liền nghe được Tần Phú Hữu nói: "Còn một tháng nữa chính là ngày kỷ niệm kết hôn của chúng ta, em muốn đi chỗ nào đây?"

Vừa vặn ngày đó là cuối tuần, Giang Trúc Tâm cũng không cần phải xin nghỉ. Hai người bọn họ thật ra có thể ra ngoài chơi hai ngày, Tráng Tráng có thể để ba Tần mẹ Tần trông giúp.

Bên trong những lời này, không chỉ gồm đi ra ngoài trải qua ngày kỷ niệm. Rốt cuộc thì ngày kỷ niệm trải qua ở nhà cũng giống vậy, nhưng nói đến muốn ra ngoài, cũng chính là bọn họ muốn đi ra ngoài ở một đêm.

Hơn nữa, chỉ có hai người bọn họ thôi, chỉ thử tưởng tượng một chút liền biết trong lời nói của Tần Phú Hữu rốt cuộc ám chỉ cái gì.

Không sai, vì để Giang Trúc Tâm tu dưỡng thân thể cho tốt, nên Tần Phú Hữu đến bây giờ còn chưa chân chính ăn Giang Trúc Tâm vào miệng. Hai người việc gì cũng đều trải qua, chỉ là thần kỳ không tiến tới một bước cuối cùng.

Hiện tại miệng vết thương của Giang Trúc Tâm đã khép lại rất khá, chỉ còn lại một vết sẹo nhợt nhạt. Tần Phú Hữu đã hôn qua nơi đó hơn trăm lần, bây giờ cơ bụng của Giang Trúc Tâm đã luyện trở lại, thì hắn liền cảm thấy ngày kỷ niệm kết hôn là thời kỳ thích hợp nhất.

"Đi chỗ nào cũng được hết nè." Giang Trúc Tâm quay người lại nhẹ nhàng ôm Tần Phú Hữu, cậu còn cố ý hạ giọng, ở bên tai Tần Phú Hữu nói: "Thật ra mấy ngày hôm trước em đã mua xong đạo cụ nhỏ rồi, đến lúc đó cùng nhau nghiên cứu một chút nhé."

Sau khi nói xong, Giang Trúc Tâm còn cười hì hì mà cắn cắn lỗ tai của Tần Phú Hữu. Tần Phú Hữu cũng không cam lòng yếu thế, liền trực tiếp bế Giang Trúc Tâm lên áp đảo ở trên giường.

Giang Trúc Tâm cảm thấy trên mặt nóng bừng, vì thế liền giơ tay lên muốn áp Tần Phú Hữu xuống. Nhưng Tần Phú Hữu lại đè lại bả vai của Giang Trúc Tâm lại, không cho cậu nhúc nhích. Vì thế Giang Trúc Tâm liền dẩu miệng muốn hôn môi, Tần Phú Hữu lập tức thỏa mãn nguyện vọng của Giang Trúc Tâm.

Giang Trúc Tâm thấy Tần Phú Hữu có sơ hở, lập tức xoay người, đến phiên cậu áp Tần Phú Hữu xuống.

Tiếp theo, hai người ở trên giường anh em không cam lòng yếu thế mà lăn qua lăn lại. Cuối cùng thấy thời gian không sai biệt lắm, Giang Trúc Tâm mới vỗ vỗ sau lưng của Tần Phú Hữu, bảo Tần Phú Hữu từ trên người cậu dậy.

Tần Phú Hữu rầm rì cọ cọ ở trên người Giang Trúc Tâm, làm nũng không nghĩ muốn đứng dậy. Có lẽ Tần Phú Hữu cũng chỉ xuất hiện bộ dáng ấu trĩ trẻ con này ở trước mặt Giang Trúc Tâm mà thôi.

"Nhanh lên nào, nên ăn cơm." Giang Trúc Tâm véo thịt cánh tay của Tần Phú Hữu, thân mình Tần Phú Hữu lập tức mềm èo, sau đó bị Giang Trúc Tâm đẩy ra, biến thành tư thế thân trên trần trụi nằm ở trên giường.

Tần Phú Hữu nhìn Giang Trúc Tâm ở mép giường mặc quần xong, chậm rãi mở miệng: "Bảo bối, em đi xuống trước đi, trong chốc lát anh theo sau."

Nói, Giang Trúc Tâm liền thấy Tần Phú Hữu chỉ chỉ bộ vị đang cứng của hắn. Giang Trúc Tâm nhướng mày, đột nhiên nhảy lên giường một chân dẫm xuống.

Một chân này cũng chỉ là vui đùa tình thú, nên Tần Phú Hữu không chỉ không bị dọa mềm, mà ngược lại còn bị Giang Trúc Tâm đùa đến càng thêm kích động.

Nhưng mà đầu sỏ gây tội cứ như vậy mà nhảy nhót rời khỏi phòng, chỉ dư lại Tần Phú Hữu một người ở trong phòng cùng với 'bé bự' nhà mình hai mặt nhìn nhau.

Hức.