Nhiều năm sau khi Tư Mộ nhớ lại lễ cưới này, trong lòng lại cảm thấy ngọt như mật ong.
Mỗi khi ban tốt ném cho cô ánh mắt ghen tỵ và hâm mộ, cô cũng thản nhiên nhận lấy.
Nhưng lúc này Tư Mộ lại không cảm thấy vậy.
Người đàn ông ngồi bên cạnh có gương mặt nghiêm túc, không nhìn thấy vẻ mặt vui mừng của người sắp kết hôn. Tư Mộ có thể cảm nhận được anh đang cố gắng kiềm chế hoặc đang chịu đựng.
Sắc mặt Tư Mộ cũng không thay đổi, bình tĩnh ngồi thẳng, thở dài, ai...
Hai người đều im lặng, không cười, không có vẻ mặt vui mừng, nhìn rất bình tĩnh nhưng cũng rất nhàn chán.
Tay trái Ngôn Mặc Bạch đặt nhẹ trước bụng, nghĩ đến đoạn đường từ khi ôm cô dâu ra khỏi cửa phòng đến lúc lên xe thật đúng là gian khổ, chắc vết thương bị nứt ra rồi, cũng không biết có chảy máu không nữa.
Hiện tại chỉ có thể hi vọng nếu chảy máu cũng đừng chảy quá nhiều. Nếu máu thấm ướt quần áo bị người khác nhìn thấy, vậy cũng không tốt.
Lúc trước khi Cố Khuynh băng bó cho anh, anh đã cố ý dặn dò quấn thêm nhiều băng gạc, chính là để phòng ngừa nếu vết thương bị nứt ra rồi chảy máu.
Bây giờ anh phải cố gắng chịu đựng, đợi cho đến khách sạn, sẽ tranh thủ thời gian để Cố Khuynh xem giúp anh.
Tư Mộ nhìn sắc mặt Ngôn Mặc Bạch càng ngày càng trắng, mày nhíu càng ngày càng sâu, cô lo lắng muốn an ủi anh: Anh không cần khó chịu, cho dù kết hôn với tôi, tôi cũng sẽ không tham dự vào đời sống riêng tư của anh.
Nhưng mà mắt to của cô vừa nhìn qua thấy ánh mắt lạnh lùng của Ngôn Mặc Bạch, cô liền từ bỏ ý định này, cố gắng quay mặt về phía cửa sổ xe, cơ thể cũng cô lại về phía cửa sổ.
Trong đầu có một giọng nói đang nhắc nhở cô: Nên tránh xa anh ta một chút, xa hơn chút nữa, người này, rất nguy hiểm.
Ngôn Mặc Bạch cũng thấy được động tác của Tư Mộ, ๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn cố gắng chịu đựng cơn đau ở bụng, cắn răng rặn ra mấy chữ: "Em thử lui nữa đi xem tôi có dám ném em ra ngoài xe hay không?"
Tư Mộ ngừng ngay động tác, mắt to hiện lên tia u oán và hoảng sợ, giống như bị lời nói của anh hù sợ, thoạt nhìn hết sức oan ức.
Mặt Ngôn Mặc Bạch không chút biểu cảm, thực ra thì trong lòng lại cảm thấy buồn cười, cô gái này, thật đáng yêu mà.
Nhưng mà anh lại muốn nhìn thấy dáng vẻ bị người khác bắt nạt của cô, giống như mình rất tàn ác rất đáng sợ, đã dọa cô hoảng sợ.
Anh vô sỉ nghĩ hù sợ cũng tốt, nhìn dáng vẻ này của cô, anh cảm thấy rất vui.
Nghĩ như vậy, anh vô ý nhếch nhếch miệng.
Tư Mộ bị dáng vẻ cười âm hiểm lộ ra hàm răng trắng của anh dọa sợ đến mức run lẩy bẩy, lại không dám nhích lại gần.
May mà lúc này xe cũng đến trước cửa khách sạn Autumn, xe vừa ngừng lại đã có người cung kính đi ra mở cửa xe, đoàn phù rể phù dâu cũng rối rít xuống xe.
Bọn Cố Khuynh biết Ngôn Mặc Bạch bị thương, vốn là phải nằm trên giường tĩnh dưỡng một tuần mới có thể mới có thể xuống giường, nhưng mà kết hôn là chuyện quan trọng, cũng không thể tìm người thay thế, cho nên đành phải mang thương* ra trận.
(*Thương: ý chỉ vết thương.)
Lúc đi đón dâu, Ngôn Mặc Bạch ôm cô dâu ra cửa, Cố Khuynh âm thầm toát mồ hôi thay anh, tuy nói cô dâu xinh xắn đáng yêu, nhưng cũng không phải vật nặng một hai ký mà có thể cầm, ๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn cái tư thế ôm cô dâu đó rất dễ động đến vết thương. Nếu như không phải sợ nhà gái nói này nói nọ, Cố Khuynh rất muốn đi lêm ôm cô dâu thay anh.
Anh em tình thâm.
Cố Khuynh đi đến cửa xe phía bên Ngôn Mặc Bạch thò người ra nhỏ giọng hỏi: "Tiểu Bạch, không có chuyện gì chứ?"
Khi ôm cô dâu đến khúc quanh cầu thang, Ngôn Mặc Bạch bị đứa bé va phải, lúc đó mặt anh không còn chút máu, cơ thể lảo đảo, thiếu chút nữa ôm cô dâu cùng té xuống cầu thang.
Lúc ấy Cố Khuynh biết, anh đã bị đυ.ng trúng vết thương rồi, hơn nữa còn đυ.ng không nhẹ.
Mắt Tư Mộ nhìn thấy ông xã mình thâm mật thủ thỉ cùng một người đàn ông khác trước mặt mình, cô chỉ làm như không nhìn thấy quay mặt đi, nhìn phù dâu xinh đẹp ở cửa, khẽ cười. Nghĩ thầm: Xem đi, tôi rộng lượng như vậy, cho nên anh không cần khổ sở, các người cứ tự nhiên mà thân mật không sao đâu!
Diêu Dao thấy chú rể và phù rể thủ thỉ với nhau, hai mắt cô liền sáng lên, nắm cánh tay Sở Kỳ cười run cả người, nói nhỏ vào tai cô ấy: "Kỳ Tử, cậu nhìn xem, gay kìa! Đây là diễn viên nam đẹp nhất trong tất cả các GV* chúng ta từng xem."
(*GV: Gay Video)
Sở Kỳ nghiêm mặt, cúi đầu không nói.
Thanh Thần đứng cạnh cửa kính xe hỏi Tư Mộ: "Có lạnh không?"
Thành phố A lạnh tương đối sớm, lúc này đã bắt đầu lạnh rồi. Tư Mộ chỉ mặc áo cưới, vải vóc trên người thật ít ỏi, lộ vai lộ lưng, một phần lớn da thịt đều lộ ra ngoài, cho dù trong xe có bật đều hòa, Thanh Thần vẫn lo lắng Tư Mộ bị lạnh là co người lại thành một cục.
Tư Mộ núp ở một bên, mỉm cười lắc đầu với bạn tốt: "Không có, trong xe rất ấm."
Bên kia Ngôn Mặc Bạch và Cố Khuynh vừa nói chuyện xong, liền mở cửa xuống xe đi vòng qua bên này mở cửa xe rồi ôm Tư Mộ ra.
Mặc dù Tư Mộ không nặng, nhưng hành động này cũng khiến cho trán Ngôn Mặc Bạch toát ra mồ hôi hột, đôi môi trắng bệch.
Tư Mộ bị Ngôn Mặc Bạch ôm như ôm công chúa, ánh mắt liếc về phía mặt của anh, kinh ngạc há miệng.
Mình nặng như vậy sao?
Khiến anh ôm lại phải dùng hết sức.
Tư Mộ im lặng, trong lòng căng thẳng, cơ thể vừa co lại, nghĩ muốn co lại càng nhỏ càng tốt. Giống như một hạt bụi, có thể thu nhỏ một chút, giảm bớt gánh nặng cho người khác.
"Đừng động!" Ngôn Mặc Bạch quát khẽ.
Vốn đã cố gắng hết sức, người trong ngực lại còn động, mặc dù động tác không lớn, tuy nhiên lại cọ trúng vết thương của anh. Chỉ đυ.ng đến một chút thôi cũng khiến anh đau đến mức muốn hộc máu. Cố gắng kìm nén lắm mới không phát ra tiếng rên.
Cơ thể Tư Mộ liền cứng như cây trúc, cử một động nhỏ cũng không dám động, giống như người chết mặc anh ôm đi.
Ba phù dâu và ba phù rể đi phía sau họ đều là tuấn nam mỹ nữ, bước đi ưu nhã, toàn thân đều toát lên vẻ quý tộc.
Mặc dù Cố Khuynh lo lắng cho Ngôn Mặc Bạch, nhưng vẫn không quên cô gái đi cạnh anh. Anh nhếch nhếch miệng, không tiếng động hừ hừ: Sở Kỳ, hôm nay em đừng mong chạy thoát!
Mà Sở Kỳ lại nắm chặt tay Diêu Dao, lực mạnh đến nỗi khiến nhe răng la đau, cô mới nới lỏng lực đạo.
Đoàn người đi thẳng đến căn phòng chuẩn bị đặc biệt cho cô dâu, Ngôn Mặc Bạch đặt Tư Mộ lên giường, anh sắp không chống đỡ nổi rồi.
Gần như anh té ở trên giường không dậy nổi, Cố Khuynh nhìn thấy vậy, mặc dù lo lắng cho vết thương của anh, nhưng vẫn thầm mắng anh tự làm tự chịu, đáng đời! Mới vừa rồi nhờ mình ôm cô dâu lên lầu hoặc để cô dâu tự đi, thì không chịu, giờ biết lợi hợi của tự ra vẻ ta đây là như thế nào rồi chứ?
Tiến lên đỡ Ngôn Mặc Bạch dậy, trực tiếp kéo anh đi ra ngoài, đến một căn phòng khác. Nhậm Phẩm và Lôi Ngạo cũng muốn cùng đi, nhưng bị Cố Khuynh bắt đợi ở đây.
Tư Mộ bị ném thô bạo như vậy, cả người xém nữa té trên mặt đất, mới vừa ổn định cơ thể, đã nhìn thấy Ngôn Mặc Bạch và bạn tốt của anh ôm nhau đi ra khỏi cửa.
Tư Mộ thầm nghĩ: Các người có cần vội như vậy không? Hôm nay là ngày kết hôn, các người khiềm chế một chút đi có được không?
Nhưng mà căn bản hai người kia không nhìn thấy ánh mắt của Tư Mộ.