Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hào Môn Quyền Thế: Ngôn Thiếu Cưng Chiều Vợ

Chương 39: Như anh nói , coi như không tính toán gì hết?

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tư Mộ giương mắt nhìn về phía Ngôn Diệu Thiên, nhất thời toàn thân rét run.

Thật sự là quá mức!

Cô cảm thấy người đàn ông trước mắt này và Ngôn Mặc Bạch quả nhiên là từ một khuôn mẫu đúc ra. Không riêng gì khuôn mặt giống nhau, ngay cả tính cách đều giống nhau.

Tính bá đạo giống nhau, tính cường thế giống nhau, tính cố chấp cũng giống nhau.

Tư Mộ nghĩ, dứt khoát đem YT Quốc Tế đổi thành NB Quốc Tế thì tốt hơn? Cao ốc cũng biết thành hai thật to chữ cái “n” “b” gắn bó cùng nhau, như vậy chẳng phải là càng khí phách?

Ngôn Diệu Thiên không nói gì chỉ nhìn chằm chằm Tư Mộ, vẻ mặt thư thái an nhàn như vậy, giống như đã đoán trước được chắc chắn Tư Mộ nhất định sẽ đồng ý.

Lúc này vang lên tiếng gõ cửa, người đẹp lúc nãy dẫn Tư Mộ mang hai ly cà phê vào. Đặt trước mặt Tư Mộ và Ngôn Diệu Thiên, rồi sau đó mới đi ra ngoài.

Mùi cà phê thơm nồng trong nháy mắt xông vào mũi, sau đó lan tỏa vào phổi, cả người đều là hương vị ngọt ngào ấm ấp đứng lên.

Tư Mộ biết nhãn hiệu cà phê này, chỉ cần nhìn một cái thôi là đã biết cà phê này hương vị rất tốt, giá cũng rất cao là cực phẩm trong tất cả các loại cà phê.

YT Quốc Tế quả nhiên xa xỉ!

Đúng là có tiền, quả nhiên là đại gia!

Ngôn Diệu Thiên bưng lên cà phê, nhấp một ngụm, ông thản nhiên nói:

“Cho cô mười phút để suy nghĩ.”

Tư Mộ thẹn quá thành giận, lần này tới đây, quả nhiên là tự rước lấy nhục sao?

cô khổ sở nhắm mắt lại, trong đầu hiện lên vô số người và sự việc...ba mẹ, “Lăng Vũ”, Diệp Nham...

Chỉ một lát sau, Tư Mộ mở miệng giọng khàn khàn nói, “Tôi gọi điện thoại xong rồi sẽ trả lời ông.”

Ngôn Diệu Thiên gật gật đầu, “Mời tùy ý! cô còn năm phút để suy nghĩ.”

Tư Mộ thiếu chút nữa muốn hắt ly cà phê ở trước mặt cô lên người ông ta. Đại gia ngươi*! Ngươi có tiền thì rất giỏi sao?

(*Đại gia ngươi: là câu chửi)

Nhưng sự thật không cho cô làm như vậy, cô đành phải ngoan ngoãn lấy di động ra, do dự trong chốc lát, liền tìm đến một số điện thoại, sau đó nhấn nút gọi.

Ngôn Mặc Bạch nhận được điện thoại của Tư Mộ thì hơi kinh ngạc.

Hôm trước bọn họ cùng nhau ăn trưa, sau đó vẫn không có liên lạc.

Mỗi ngày Ngôn Mặc Bạch đều rất bận, nên không rảnh quan tâm cô, lại quên mất chuyện cụt hứng bỏ về của cô hôm đó.

Lúc Tư Mộ gọi điện đến anh đang giáo huấn bọn thuộc hạ không làm tốt chuyện được giao, khiến bọn họ thầm gào khóc.

Dưới tình huống như vậy, bình thường anh sẽ không nhận điện thoại. Nhưng khi thấy trên màn hình là số điện thoại của cô, anh liền phất tay ra hiệu cho mọi người im lặng, sau đó tay của anh không tự chủ được mà nhấn nút trả lời.

Anh nhẹ giọng nói “Alo” , mấy anh em đàn em của anh liền nhìn nhau, bày ra vẻ mặt không thể tin được nhìn đại ca.

Trước đó một giây mọi người còn đang hận không thể lôi nhau ra ngoài đánh nhau một trận, một sau tất cả đều kinh ngạc với vẻ mặt bình tĩnh của đại ca.

Mọi người đều thầm đoán trong lòng xem ai là người gọi điện, lại có sức quyến rũ như vậy.

Lúc điện thoại vang lên, bọn họ còn thầm mặc niệm cho người gọi điện đến vì người này đã chọc vào lựu đạn, nhưng bây giờ họ rất tò mò. Mọi người đều vểnh tai lên, đè nén hô hấp, tập trung tinh thần hy vọng rằng có thể nghe được giọng nói của người đầu dây bên kia.

Ngôn Mặc Bạch thấy người bên kia im lặng không nói gì cả, lúc anh hết kiên nhẫn thì đột nhiên nghe thấy: “Hôm trước anh có nói, bây giờ còn hiệu lực không?”

Ngôn Mặc Bạch sửng sốt, nghiêng đầu suy nghĩ coi hôm trước mình đã nói gì.

Hình như nói cô phải làm người phụ nữ của anh trong vòng một tháng.

Anh nhớ đến thái độ lúc đó của cô, trong lòng cảm thấy khó chịu, cho nên giọng nói cũng lạnh hơn, anh hừ hừ ra vẻ không biết hỏi: “Tôi đã nói cái gì?”

Tư Mộ đè nén cơn tức muốn mắng chửi người xuống, nói: “Chính là, anh nói chỉ cần tôi đồng ý làm người phụ nữ của anh trong vòng một tháng, anh sẽ giúp ‘Lăng Vũ’ vượt qua thời kỳ khó khăn.”

Ngôn Mặc Bạch làm bộ như hiểu ra, ừ một tiếng, sau đó nói: “Nhưng em từ chối?”

Khóe miệng Tư Mộ giật giật, trên mặt có chút xấu hổ, lúc ấy quả thật mình đã từ chối, cảm thấy vẫn chưa đến mức đi vào con đường lấy thân báo đáp.

Nhưng hôm nay gặp Ngôn Diệu Thiên, cô mới biết, gừng càng già càng cay. Điều kiện của lão hồ ly này còn quá đáng hơn.

Ngôn Mặc Bạch chỉ yêu cầu một tháng mà thôi, còn lão hồ ly này lại yêu cầu “cả đời”.

Tư Mộ lại hỏi: “Vậy lời anh nói lúc đó, có còn hiệu lực không?”

cô đi YT Quốc Tế tìm lão gia tử nói chuyện, buổi sáng khi cô đi, Tiểu Trang liền báo cáo cho Ngôn Mặc Bạch.

Bây giờ cô gọi điện hỏi điều này, chắc là đã bị lão gia tử đó xơi tái rồi.

Vừa nghĩ vậy, anh lại càng đắc ý, hừ hừ phải đặc biệt kiêu ngạo mà trả lời một câu: “một nửa đi! Làm người phụ nữ của anh một tháng thì được! Nhưng ‘Lăng Vũ’ không thể vượt qua cửa ải khó khăn!”

Tư Mộ tức giận đến nỗi thiếu chút nữa lật bàn.

Oán hận cúp điện thoại, trong lòng liều mạng mắng anh ta lật lọng đồ hỗn đãn!

cô ngồi cách Ngôn Diệu Thiên khá xa, hơn nữa lúc gọi điện thoại cô còn cố ý nói nhỏ. Nhưng mà Ngôn Diệu Thiên vẫn đoán ra được cô gọi điện thoại cho ai.

Ông im lặng, khóe miệng giật giật, quả nhiên tiểu tử này và nha đầu kia có vấn đề.
« Chương TrướcChương Tiếp »