Chương 169: Cảm giác Tiểu Bạch chăm con trai (P1)

Lâu Diệc Sâm nói một câu như vậy, quả nhiên khiến Ngôn Mặc Bạch ngoan ngoãn câm miệng.

Thật ra Ngôn Mặc Bạch cũng muốn phản bác nói Cố Khuynh cũng bị người phụ nữ của mình không nhớ đến, nhưng mà nghĩ đến dường như trong trí nhớ của Sở Kỳ không có Cố Khuynh, cho nến anh cảm thấy Sở Kỳ có nhớ hay không cũng không quan trọng.

Cố Khuynh mỉm cười, một tay sờ cằm, hừ hừ nhìn về phía Ngôn Mặc Bạch: “Hiện tại nhận lỗi với tôi còn kịp.”

“Nhị ca, em sai rồi! Anh đại nhân rộng lượng bỏ qua cho em lần này đi! Từ nay về sao em sẽ không phô trương hạnh phúc trước mặt anh!” Ngôn Mặc Bạch lập tức trưng một nụ cười cho Cố Khuynh, bất quá trong lòng ngược lại lại mắng không ngừng.

“Được rồi, nhị ca khoan hồng độ lượng lượng bỏ qua cậu.” Cố Khuynh vỗ bả vai Ngôn Mặc Bạch nói.

Ngôn Mặc Bạch ở trước mặt mấy huynh đệ, ngược lại khuôn mặt không lạnh lung như ở bên ngoài, nên thỉnh thoảng cũng vui đùa một chút.

Ba người trò chuyện trong chốc lát, cửa thư phòng đã bị gõ vang, là Lôi Ngạo cùng Nhậm Phẩm tới.

“Đại ca, nhị ca, Tam ca!” Hai người đẩy cửa đi vào thì chào hỏi từng người một, sau đó lười biếng ngồi xuống ghế sofa.

Ngôn Mặc Bạch đi tới gần, liền kéo Lôi Ngạo đi vào thẳng vấn đề: “Lôi Tử, cậu ả trung tâm nghiên cứu chế tạo thuốc Tư Khách có lấy được thuốc đấy không?”

Lôi Ngạo hừ một tiếng, chậm rãi đứng lên, liếc mắt nhìn Ngôn Mặc Bạch, sau đó sờ vào một bên túi áo khoác đang mặt trên người, vẻ mặt bất đắc dĩ nói: “Không thấy nữa, chắc là vứt bỏ rồi?”

“Gì?” Ngôn Mặc Bạch có chút khó tin nhìn chằm chằm Lôi Ngạo, vội vàng đưa tay muốn lục túi của anh ta. Tiểu tử này nhất định là gạt người, sao có thể không thấy được? Sao có thể đánh mất chứ? Cái đó quan trọng cỡ nào, ít nhất đối với anh là quan trọng nhất.

Lôi Ngạo nhìn thấy Ngôn Mặc Bạch đưa bàn tay ra, phản ứng rất nhanh, nhảy vọt ra đằng sau, hai tay ôm ở trước ngực, khuôn mặt uất ức lên án Ngôn Mặc Bạch: “Tam ca, sao anh có thể động tay động chân đối với em?”

“Cậu!” Ngôn Mặc Bạch nhìn Lôi Ngạo ra vẻ của một tiểu thụ, thì tức giận đến đau đầu. Hắn cắn răng tận lực hạ giọng nói, nói: “Mau đưa thuốc ra, cậu thích chiếc xe đó của Tam ca, thì cứ mang đi.”

“Thật sự?” Con mắt Lôi Ngạo lóe sáng nhìn Ngôn Mặc Bạch, trên khuôn mặt tuấn tú lộ ra nụ cười khuynh thành.

“Tam ca, vậy còn của em đâu?” Nhậm Phẩm cũng đến tranh nhau chia một chén súp. Dù sao chuyện này là hắn cùng Lôi Ngạo hai người cùng đi, dựa vào cái gì chỉ có Lôi Ngạo có thôi? Chỗ đó của Tam ca có một chiếc xe mà hắn cũng đã muốn lâu rồi

Cố Khuynh cùng Lâu Diệc Sâm đang ngồi trên ghế sa lon, vừa uống rượu đỏ, vừa cười nhìn của bọn hắn.

Ngôn Mặc Bạch có chút đau đầu day thái dương, nói: “Hai người các cậu đều có!”

Nói lời này, cũng giống như xẻ thịt da mình, rất đau nha! Tự mình sưu tầm những xe kia, đó là một cỗ xe vô giá? Chỉ nói một câu thì bay mất hai chiếc, anh có thể không đau lòng sao?

Bên kia Cố Khuynh cũng nói: “Tiểu Bạch, còn của anh đâu!”

Anh ta cười giơ ly rượi đỏ về phía Ngôn Mặc Bạch, nét mặt giống như muốn nói với anh: “Không có lợi tôi sẽ không giúp cậu.”, Ngôn Mặc Bạch suýt chút nữa phun ra một bụng máu. Cắn răng một lúc, mới nghẹn ra ba chữ: “Muốn cái gì?”

Cố Khuynh nghiêng đàu làm bộ suy nghĩ, nói: “Hôm nay có chiếc máy bay trực thăng mới được đem đến, cậu đưa nó cho tooid di. Trước kia lúc nhìn thấy cậu chế tạo, tôi cũng muốn lấy bảng thiết kế của cậu rồi, những giờ đã có sẳn rồi, tôi cũng không cần tốn nhiều phần sức lực.”

Mới vừa rồi Lôi Ngạo cùng Nhậm Phẩm còn có cảm giác bọn anh lấy hai chiếc xe kia có chút quá đáng, bây giờ nghe anh hai nói, hận không thể vung tay quá trán, vẫn là mình quá lương thiện, phải là mỗi người lây hai chiếc xe mới đủ!

“Được!” Ngôn Mặc Bạch chật vật nói lên mây chữ, suýt chút nữa ngã xuống đất ngất đi.

Thật sự là mắt bị mù, quen biết đều là bạn xấu! Cả đám đều nghĩ muốn ép khô anh!

Lâu Diệc Sâm nhìn thấy bộ dạng mất máu của Ngôn Mặc Bạch, chịu hết nổi cười vỗ bã vai Ngôn Mặc Bạch nói, nói: “Tắc ông thất mã sao biết không phải phúc!”

Ngôn Mặc Bạch trong lòng hừ hừ, hoá ra không là đồ đạc của người, mấy người đều không biết đau lòng?

“Lão đại, con gái của anh có ý đồ với con em, chuyện này phải tính làm sao? Đền ít tiền đi!” Ngôn Mặc Bạch nhỏ giọng nói một câu.

“Gì?” Lâu Diệc Sâm trầm giọng xuống.

“A, em nói đêm nay chúng ta nghỉ ngơi cho khỏe, ngày mai muốn đi đâu chơi?” Ngôn Mặc Bạch bị ánh mắt như Huyền Băng ngàn năm của Lâu Diệc Sâm bay tới, sợ tới mức thân thể dạ dày đều có rút, vội vàng đổi giọng.

“Chúng ta đi đến Tư Khắc Tư chơi đi?” Lôi Ngạo lập tức đề nghị, vẻ mặt vui sướиɠ: “Mấy ngày hôm trước tổng bộ bên kia không phải nghiên cứu loại thuốc nổ mới sao? Bây giờ còn đang giai đoạn thí nghiệm, vừa vặn mang đến Tư Khắc Tư làm thí nghiệm, nhìn xem lực sát thương như thế nào.”

“Bị nhiều người đuổi gϊếŧ như vậy cậu còn không chịu sao?” Lâu Diệc Sâm hờ hững liếc nhìn Lôi Ngạo, nói.

“A.” Lôi Ngạo có vẻ rụt cổ một cái, ngoan ngoãn câm miệng.

“Thuốc nổ này là đưuọc nghiên cứu nhiều năm mới được nghiên cứu ra đấy, chúng ta nên cố gắng dung it một chút.” Lâu Diệc Sâm lại mặt không thay đổi bổ sung một câu.

Hả?

Lão đại đây là ý gì?

Thì là đồng ý bọn họ đi sao?

Bốn người nghi hoặc dung ánh mắt kinh ngạc nhìn nhau suy nghĩ đến lời nói của Lâu Diệc Sâm, Lôi Ngạo có chút đầu óc phản ứng không kịp hỏi: “Ông ngoại lớn, anh đây là...”

“Rất lâu không có luyện tay một chút rồi, chúng ta Ngũ huynh đệ cùng đi vui đùa một chút.” Lâu Diệc Sâm nói xong, ngửa đầu đem rượi đỏ trong ly uống hết sạch.

Lần này suýt chút nữa khiến bốn người từ trên ghế salon rơi trên mặt đất đi.

Ngay cả Ngôn Mặc Bạch cũng nói không trôi chảy rồi, “Ông ngoại lớn, đừng đừng đừng đùa giỡn?”

Bọn họ căn bản là không để vào mắt Gia tộc Tư Khắc Tư, sao có thể để cho lão đại tự thân xuất mã?

Lôi Ngạo cùng Nhậm Phẩm sở dĩ bị nhiều bang phái đuổi gϊếŧ như vậy, chẳng qua chỉ là bọn họ chơi không nắm giữ tốt cường độ. Đầu tiên là đem thuốc làm hỏng viện nghiên cứu chế tạo, nhưng lúc chọn lấy gia tộc Tư Khắc Tư, cũng chỉ là hời hợt rớt xuống cái đó, vốn không hề có làm ảnh hưởng căn cơ, đây mới chính là khiến cho người của gia tộc Tư Khắc Tư có năng lực phát động những thế lực hắc bang kia đuổi gϊếŧ hai người này.

Nếu mà nhổ cỏ tận gốc thì làm sao những người ở hắc đạo kia còn dám đuổi gϊếŧ chứ? Cũng vốn không muốn bị đuổi gϊếŧ theo, dù sao tan đàn xẻ nghé, những kia người của xã hội đen cũng không muốn cho mình thêm rắc rối.

Đôi mắt Lâu Diệc Sâm tĩnh mịch nhìn Ngôn Mặc Bạch, trên mặt viết “Tôi là loại người nào có thể nói đùa với cậu sao” vài cái chữ to, khiến bốn anh em đều âm thầm nuốt nước miếng.

Lão đại đây là chơi thật sự!

Ngôn Mặc Bạch lúc ấy bất quá cũng chỉ là muốn dạy bảo Alan một chút, ai bảo hắn ta không biết trời cao đất rộng lại trêu chọc là cô gái của mình đây? Nhưng mà lời nói cũng muốn đi theo chơi của lão đại có phải là có chút náo nhiệt rồi không?

“Gia tộc Tư Khắc Tư hẳn là không nên đến true chọc chị dâu nữa đi?” Lôi Ngạo hiện tại hận không thể vả cái miệng rộng của chính mình. Cho mày cái miệng, rõ ràng là nói đi chơi, lần nào cũng vậy đề nghị đi diệt Tư Khắc Tư, lần này thật sự chơi lớn rồi.

Hắn thật ra muốn nói, nếu bọn họ cũng nhận được dạy dỗ, không dám đi trêu chọc chị dâu nữa, vậy không bằng chúng ta coi như xong sao!

Lâu Diệc Sâm vốn không thèm chịu nể mặt mũi, thái độ mặt lạnh vô cùng kiên quyết.

Cố Khuynh nhìn thấy không có cách nào thay đổi quyết định của lão đại, đã nói: “Đi thì đi thôi!”

Ngôn Mặc Bạch trừng mắt nhìn Cố Khuynh, nhưng cũng chỉ có thể là giương mắt nhìn, dù sao không cải biến được lão đại quyết định.

Năm người ở thư phòng trò chuyện trong chốc lát, quản gia lại đến thông báo thức ăn đã chuẩn bị xong, có thể dùng bữa ăn.

Mấy người Tư Mộ đã sớm chờ ở nhà ăn rồi, thấy năm người này khoan thai đến chậm, Vưu Ưu không khỏi oán trách nhìn về phía Lâu Diệc Sâm.

Bạn nhỏ Ngôn Dự cũng đã thức, được mẹ Ngô ôm chơi đùa ở bên, Vưu Ngư từ lúc nhìn thấy nó, vẫn dính lấy nó, hiện tại cũng cùng ở một bên, đem những món đồ chơi đều lấy ra, để Ngôn Dự tùy tiện chơi đùa.