“Nếu yêu tôi, cô thật sự nên đi chết đi, tôi sẽ rất cảm kích cô đó!”Một dao xuyên tim, kim loại lạnh băng tiếp xúc với máu thịt nóng rực mang đến cảm giác đau đớn vô cùng, nhưng cũng không đau bằng lời nói từ miệng hắn. Đây chính là cái giá của hơn mười năm hôn nhân mà Diệp Thư chờ đợi ư? Bản thân bị tình nhân của chồng hành hạ đến người không ra người quỷ không ra quỷ, gia tộc từng là hào môn lừng lẫy một thời cũng bị hại đến diệt môn. Trước mặt là Quân Dực Viêm, người được thế nhân ca tụng là người chồng mẫu mực, hết lòng vì gia đình, vậy mà giờ đây lại ép người vợ đồng sàng cộng chẩm với mình đến cùng đường, một bên ân ái với tình nhân Lam Tuyệt, một bên không thương tiếc mà cầm dao đâm chết vợ mình. Người đàn ông luôn bày ra bộ dáng dịu dàng ấm áp đến tận xương tủy, lấy danh nghĩa tình yêu mà tiêu tán hết gia sản nhà vợ của cô, như thế còn chưa đủ, còn nghĩ cách biến toàn bộ Diệp gia trở thành nấc thang cho hắn dẫm đạp để đi lêи đỉиɦ cao danh vọng. Hận không? Hận! Đương nhiên là hận! Diệp Thư hận không thể xé xác những kẻ cầm thú trước mặt này thành ngàn vạn mảnh. Cô thề có chết cũng phải biến thành lệ quỷ để trở lại đòi mạng những kẻ vô sỉ này. Ông trời có mắt, cho Diệp Thư sống lại trong ngày kết hôn, cơ hội tốt như vậy cô đương nhiên phải trân trọng nó. Oán niệm trong tâm lớn đến nỗi phải đem đám người Quân gia hại đến thảm bại, người chết kẻ ly tán mới hả dạ!