Chương 05: Sau khi kết giao đến Lưu gia thăm hỏi

Hai nhà Lưu, Bàng tổ chức bữa tiệc gặp gỡ thân mật trên tầng cao nhất của một hội sở tư nhân. Cha con Bàng gia đến tham dự từ sớm, bên Lưu gia cũng chỉ có Lưu Thành Nguyên cùng Lưu Hàm Vi góp mặt.

Không phải Lưu Thành Nguyên phòng trộm mấy kẻ háo sắc đến mức không dám cho vợ mình bước ra khỏi cửa, mà là nàng trước khi đi đã uống thuốc rồi, bên trong vốn có một ít tác dụng phụ giúp an thần. Đến khi hai cha con vừa bước ra, vợ hắn đã lâm vào trạng thái ngủ say.

“Ta cứ cho rằng con sẽ không đồng ý”. Bàng Thanh Nhiên trong lúc chờ đợi người bên Lưu gia, ngoảnh đầu về phía con trai mình mà nói.

Bàng Húc Nghiêu trầm mặc một lát, mới mở miệng: “Vì sao ba lại nghĩ như thế?”

“Mấy năm nay con vẫn một thân một mình không chịu tìm cô bạn gái nào cả, còn không phải là đang đợi con bé Tề Khả Lập kia trở về sao?”

Bàng Húc Nghiêu lắc đầu. “Chỉ là không hứng thú chuyện yêu đương thôi, cô ấy cũng đã không còn quan hệ gì với con nữa rồi”.

Bàng Thanh Nhiên vỗ vỗ vai hắn. “Là ta liên lụy đến con”.

Bàng Húc Nghiêu không đồng tình với lời tự trách kia. “Phải nói là thật may mắn mới gặp được chuyện như thế, nhờ vậy con mới thấy rõ con người của cô ta, cùng bộ mặt thật của mấy người bên phía nhà đấy, so với việc kết hôn xong mới nhận ra thì quá may rồi”.

Bàng Thanh Nhiên gật gù. “Đây cũng thật là, ai lại biết nhân cách Tề gia lại như thế? Tuy nói thấy người gặp nạn liền cao chạy xa bay là chuyện thường tình, nhưng ta còn chưa có ngã xuống, Bàng gia vẫn trụ được, Tề gia lại không chừa lại một chút tình nghĩa, bày ra bộ mặt này, người khác nhìn vào chỉ thấy thật ghê tởm đáng trách”.

Ông dừng một chút rồi tiếp lời: “Giống như Lưu gia năm đó, cũng có mấy lần lung lay sắp đổ, thiếu chút nữa bị đối thủ ăn tươi nuốt sống. Chính là lúc đó, gia tộc cùng hắn thành lập mối quan hệ liên hôn, đều không rời không bỏ, hết sức mà tương trợ. Đặc biệt là Tiết gia, khi ấy thiếu chút nữa vì cứu giúp Lưu gia mà táng gia bại sản. Đương nhiên, chờ đến khi Lưu gia lật ngược ván cờ, danh vọng quyền thế cao hơn một bậc, Tiết gia liền được hồi đáp công ơn, cũng khá là khả quan”.

Tuy rằng ông cảm thấy, Lưu gia sẽ thường bị người khác công kích đến đổ máu, rất nhiều lần cũng vì tự mình làm bậy mà gây ra. Trong đó, anh trai Lưu Thành Nguyên là loại người khiến người khác cực kì đau đầu. Đây cũng là nguyên nhân, mọi người thường chỉ trích hành vi đồϊ ҍạϊ của Lưu Thành Nguyên, nhưng lại rất ít người dám nhắc tới anh trai hắn. Bởi vì chỉ cần nhắc tới người này, thường đều sẽ không muốn nói tới, cảm thấy đó là đề tài cấm kỵ, chỉ cần nhắc tới tên ông ta, không khí dù có náo nhiệt đến đâu cũng đều trở nên im phăng phắc.

Tên này mở miệng ngay câu đầu tiên là có thể làm người khác thấy chán ghét khinh thường, câu thứ hai liền để người khác ghi hận trong lòng, đến câu thứ ba là có thể tạo thành tình thế khẩn trương hôm nay không cho người chết thì không được.

Cứ mỗi lần Lưu gia có nguy cơ sụp đổ tan tác, cuối cùng không những có thể ngăn được sóng to gió dữ mà ngược lại, còn đạt được nhiều lợi ích quyền thế. Chuyện này làm rất nhiều nhà khác không tài nào nghĩ ra được mấu chốt vấn đề nằm ở đâu, chỉ có thể cho rằng gia chủ Lưu gia, chính là cha của Lưu Thành Nguyên thủ đoạn lợi hại, dù xui xẻo sinh ra thằng con lớn vô tích sự chỉ biết đi gây chuyện, cùng thằng con út bất tài suốt ngày ăn chơi trác táng, nhưng lão ta lại một tay có thể điều hành vững chắc Lưu gia, khiến nó ngày càng hưng thịnh.

“Tiết gia? Là nhà ngoại của Lưu Hàm Vi?” Bàng Húc Nghiêu nhớ tới dung mạo người phụ nữ kia diễm lệ nhu hòa, cười rộ lên chính là thanh lệ tuyệt mỹ. Khuôn mặt của một số người, mới gặp thì cảm thấy thanh thoát cao ngạo, vừa lạnh lùng vừa khó gần, nhưng chỉ cần cười một cái, mọi thứ như bừng sáng, trăm hoa đua nở, rực rỡ đến đui mù con mắt người phàm. Mẹ của Lưu Hàm Vi chính là người như thế, không cười thì trông cô đơn diễm lệ biết bao, khi cười lên, trái tim hắn đều muốn nhũn ra thành nước.

Bàng Thanh Nhiên gật đầu. “Ừm, nghe nói bọn họ rất thương đứa con gái này, tuy rằng chướng mắt con rể Lưu Thành Nguyên, quan hệ cũng không thật sự tốt. Nhưng trong lúc khó khăn, bọn họ lại có thể không nói hai lời, dốc hết sức lực mà tương trợ, có thể thấy được gia tộc bọn họ phẩm giá thật không tồi.”

Bàng Húc Nghiêu vâng một tiếng, rũ mi, không biết là đang tự hỏi điều gì.

Bàng Húc Nghiêu sau khi cùng Lưu Hàm Vi ‘chính thức kết giao’, liền theo quy củ đến thăm hỏi Lưu gia. Nhìn thấy người phụ nữ kiều mị diễm lệ, mặc chiếc váy dài vô cùng hiện đại bao gọn lấy bờ mông căng tròn, phong thái ưu nhã ngồi ở trên sô pha, đôi tay bưng chén thuốc lên chậm rãi uống.

Chén thuốc kia có hương vị nồng đậm, nhưng lại không khó ngửi, mang theo một cỗ mùi hương quái lạ. Hắn chưa từng ngửi qua mùi nào như thế, không giống như thuốc bình thường cho lắm.

Dì Trình đứng bên cạnh nàng, thấy hắn bước vào, đôi mắt âm trầm liếc nhìn hắn một cái, không hứng thú mà nhanh chóng dời đi, tiếp tục nhìn nàng uống thuốc.

“Hôm nay thuốc thật đắng, phải cố chịu đựng sao?” Giọng nói mềm mại, nũng nịu vang lên.

“Thứ này mà cô muốn uống ra vị ngọt, trừ phi phải ăn nhiều đường”. Trình tẩu nghiêm trang trả lời.

Miệng nàng nhoẻn lên một nụ cười nhẹ, gương mặt xinh đẹp lạnh nhạt liền thay đổi, lúm đồng tiền hiện lên xán lạn. “Nói có lý lắm”.

“Có lý cái quái gì, cả nhà chỉ có mình em dung túng cho bà ta, đều dung túng đến mức không coi ai ra gì”. Lưu Thành Nguyên tùy tiện hướng Bàng Húc Nghiêu chào một tiếng, liền ôm vợ mình, hôn lên mặt nàng, dùng mặt sau ngón tay lau nhẹ qua môi mềm, sau đó duỗi tới đi vào bên trong khoang miệng, ép nàng liếʍ sạch sẽ.

“Đúng là tôi không xem ai ra gì, bởi vì tôi trước nay đều không xem cậu như con người”. Dì Trình khi nói chuyện với hắn, miệng lưỡi bình tĩnh không hề gợn sóng, ánh mắt cao ngạo nhuệ khí.

Bàng Húc Nghiêu nhìn động tác của Lưu Thành Nguyên, ánh mắt trở nên ảm đạm. “Chú, cô”.

Lưu Thành Nguyên vẫy vẫy tay, làm như là đáp lễ.

Người phụ nữ ngồi trong lòng Lưu Thành Nguyên, đôi mắt nhu hòa nhìn chăm chú hắn, gật gật đầu. “Cô đã gặp qua con rồi, ở chỗ thầy thuốc ấy, con tên là Húc Nghiêu đúng không?”

“Đúng vậy, thưa cô”. Hắn tươi cười cực kì chân thành.

“Đừng có khách khí như vậy, ngồi xuống cùng nhau tâm sự nào”. Nàng đẩy Lưu Thành Nguyên. “Đi kêu con gái xuống”.