Editor: ✰๖ۣۜTωĭηƙℓε✰
***
An Nhã lấy một loại ánh mắt "Ngươi điên rồi sao" nhìn cô.
"Mua? Mua công ty? Cô không phải đang nói đùa đấy chứ? Đây không phải là mua quần áo, đồ trang sức hay túi xách, mấy chục vạn có thể mua được, " An Nhã chỉ sợ cô vừa rồi bị kí©h thí©ɧ quá mức, "Tân Di, cô đừng nóng giận cũng đừng sốt ruột, tên tiểu nhân kia không đáng để cô tức giận. Kế hoạch hôm nay là tranh thủ thời gian cùng công ty này giải ước, thời gian của cô quý giá, không thể dông dài với bọn họ."
"... Tôi chỉ đùa một chút thôi," Hứa Tân Di quay lại chuyện chính, "Cô yên tâm, ngày mai tôi đi tìm luật sư, mau chóng cùng bọn họ giải ước."
"Sự tình đoàn làm phim « hoàng đồ » kia để tôi đi nói chuyện."
An Nhã cũng không phải mỹ nữ ngực to mà không có não, ở chức vị người đại diện này, rất được Hứa Tân Di tín nhiệm. Bộ phim « hoàng đồ » này ban đầu cũng là do An Nhã tiếp cận, về sau mới cùng công ty ký hiệp nghị, lập tức liền lấy cho cô.
"Đi."
- - --
Hai người làm việc nhanh gọn, Hứa Tân Di ngày thứ hai liền đi gặp luật sư, chuẩn bị tài liệu cùng Trời Ngu bàn bạc chuyện giải ước, là chuyện một tuần lễ sau đó.
Luật sư đoán sơ qua, lần này Hứa Tân Di nếu như muốn cùng công ty giải ước, có thể lấy lý do "Công ty không dựa theo ước định thực hiện nghĩa vụ, tận tụy thúc đẩy sự nghiệp diễn viên", đem công ty cáo lên tòa án. Nhưng thắng kiện thì thuận lợi giải ước, nếu như thua kiện, cô phải bồi thường cho công ty một số tiền tới tám chữ số.
Mà lại trong thời gian dài, đối với công việc của Hứa Tân Di khẳng định có ảnh hưởng.
"Nói cách khác, ở trong khoảng thời gian thưa kiện với Trời Ngu này, tôi không thể tự mình nhận bộ phim truyền hình gì?"
"Không sai, nếu như cô nhận, cũng coi như trái với luật."
Hứa Tân Di cẩn thận nghiêm túc suy tư, chững chạc đàng hoàng hỏi: "Luật sư Hà, tôi muốn hỏi, nếu như tôi mua lại công ty này, cần bao nhiêu tiền?"
Luật sư Hà: "?" Hứa tiểu thư quả thực rất hài hước.
Sau khi đưa tiễn Hà luật sư, Hứa Tân Di uể oải gọi điện thoại cho An Nhã.
"An Nhã, cô bên kia thế nào?"
Thanh âm An Nhã tức hổn hển truyền đến, "Đừng nói nữa, phía đầu tư nói họ ký hiệp ước với bên Trời Ngu, kêu tôi đi mà nói chuyện với Trời Ngu, bọn họ không muốn nhúng tay vào việc này, đây coi là cái gì? Tôi đoán chừng Trời Ngu đã sớm cùng phía đầu tư cấu kết với nhau làm việc xấu!"
"Bên đoàn làm phim thế nào?"
"Đoàn làm phim bên kia đạo diễn ngược lại là nói có thể cùng phía đầu tư nói chuyện, ông ấy cũng không thích Lý Hàn Tinh kia. Nhưng là ông ấy hi vọng trước khi bắt đầu mở máy, cô có thể xử lý sạch sẽ tranh chấp với công ty, không được ở giữa quãng thời gian quay phim gây chút chuyện, ông ấy cũng phiền phức."
Nói đến đây, An Nhã cười lạnh một tiếng, "Bất quá tôi thật nghĩ không thông, phía đầu tư là mắt mù sao? Mọi người đều nhìn ra được kỹ năng diễn xuất của Lý Hàn Tinh kia, cho cô ta thủ vai nữ chính? Không phải là muốn thiêu đen bộ phim này sao? Phóng mắt nhìn cả Ngu Nhạc Quyển, còn ai so với cô hợp cái nhân vật kia hơn?"
"Lời này của cô tôi thích nghe."
"Được rồi, đừng nịnh nữa, cô bên đó thì sao, luật sư nói thế nào?"
"Nếu bên Trời Ngu kia không đáp ứng hoà giải, luật sư nói chỉ có thể thưa kiện. Nếu giải ước, phải bồi thường tiền. Tôi ngược lại không quan trọng tiền bồi thường, chỉ là quá lãng phí thời gian."
Hai người một trận trầm mặc.
An Nhã mở miệng thăm dò, "Tân Di, việc này, cô thử đi tìm Dịch Dương nhờ một chút xem."
"Cái gì!" Hứa Tân Di cao giọng nói: "Cô bảo tôi đi cầu anh ấy? Không được! Sao tôi có thể đi tìm anh ấy?"
"Làm sao không được? Hai người là vợ chồng. Hiện tại cô gặp khó khăn, anh ta giúp đỡ không phải là điều đương nhiên sao?"
"Cô biết anh ấy không thích tôi, làm sao lại giúp đỡ?"
Khó khăn một chút thì lại xuống bậc nhờ Dịch Dương? Chẳng phải là tự rước lấy nhục?
Không được, tuyệt đối không được!
Cô tuyệt đối sẽ không chịu ủy khuất như vậy.
An Nhã tiếp tục khuyên nhủ: "Tân Di, đừng trách tôi lôi chuyện thương tâm của cô ra. Bây giờ nhà mẹ đẻ của cô suy yếu, nếu cô có một chút thế lực, cô cũng sẽ không giống hôm nay bị ép bức như vậy."
Ngẫm lại cũng đúng, "Hứa Tân Di" từ nhỏ cha mẹ đều mất, ông Hứa người đầu bạc tiễn người đầu xanh, thân thể lập tức liền suy sụp. Việc kinh doanh của công ty ngày càng lụn bại, cuối cùng ở thời khắc ông Hứa buông tay nhân gian, chỉ mong Hứa Tân Di ở lại có thể cung cấp cho cô đời này ăn mặc không lo tiền bạc.
Tại phương diện tự lực cánh sinh, Hứa Tân Di xác thực đơn bạc.
Nhưng bắt cô nhờ Dịch Dương giúp đỡ?
Không có khả năng! Đời này cũng không thể!
Cô có tôn nghiêm!
Đánh chết cô, cô cũng sẽ không đi cầu Dịch Dương!
"Qua một thời gian ngắn nữa đoàn làm phim « hoàng đồ » bên kia liền mở máy, nếu quả thật công ty cho Lý Hàn Tinh thủ vai này, trong thời gian ngắn chúng ta cũng không có cách. Cơ hội hợp tác lần này của cô và Hàn Kiêu, có khả năng phải bỏ lỡ."
Nhớ đến Hàn Kiêu, nhớ tới kịch bản bên trong...
Từ xưa đến nay, người muốn làm chuyện lớn không câu nệ làm chuyện bé.
Cô là thật tâm thích cái kịch bản này, nhân vật nữ chính đối với hình tượng tương lai của cô có trợ giúp rất lớn. Hứa Tân Di cô từ trước đến nay co được dãn được, bao nhiêu mưa gió qua đi, ngậm bao nhiêu đắng cay chịu bao nhiêu tội, vì sự nghiệp, một chút khuất nhục này được coi là cái gì?
"An Nhã, tôi cảm thấy cô nói đúng, tôi và Dịch Dương là vợ chồng, tôi có khó khăn, anh ấy giúp tôi là điều đương nhiên. Như vậy đi, tối nay tôi nói một chút chuyện này cho anh ấy."
An Nhã nhẹ nhàng thở ra, "Được, cô nghĩ thông suốt được thì tốt."
- - --
Ban đêm, sau khi Hứa Tân Di tắm rửa xong, bưng một bàn hoa quả trên tay, tiến vào thư phòng của Dịch Dương.
Cô ôn nhu đưa đĩa trái cây cho Dịch Dương, dịu dàng nói: "Lão công, anh làm việc vất vả rồi, ăn chút trái cây đi."
Dịch Dương hết sức chăm chú nhìn hình ảnh trên máy vi tính, ngẩng đầu nhìn lướt qua, liền đem ánh mắt quay lại trên màn hình máy tính. Bất quá một giây sau liền sửng sốt, lại ngẩng đầu nhìn về phía Hứa Tân Di.
Một mùi thơm quanh quẩn chóp mũi, sau khi tắm xong làn da Hứa Tân Di càng trắng nõn hồng nhuận. Khóe miệng kéo ra nụ cười, nháy mắt nhìn hắn, khóe mắt đuôi lông mày đều là phong tình vạn chủng.
Cái người không hiểu phong tình Dịch Dương dựa vào phía sau một chút, ngừng làm việc, dù bận vẫn ung dung nhìn cô, "Cô lại làm ra cái trò gì nữa?"
- - "... Tôi nhịn."
"Lão công, sao anh có thể nghĩ em như vậy? Em chỉ là thấy anh làm việc vất vả, mang chút hoa quả cho anh mà thôi."
"Mang hoa quả đến rồi thì cô ra ngoài đi, nghỉ ngơi sớm một chút."
- - "... Cẩu nam nhân không hiểu phong tình, bảo sao không ai thèm!"
Hứa Tân Di không nhúc nhích, "Lão công, anh có mệt hay không? Em xoa vai cho anh nhé? Dù sao em cũng không có việc gì, "
Nói xong vén tay áo lên muốn tới bóp vai cho hắn.
Dịch Dương thản nhiên nhìn cô một chút, đem ánh mắt tiếp tục đặt ở trên màn hình máy vi tính, "Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo. Nói đi, có chuyện gì?"
"Em có thể có chuyện gì..."
"Không nói thì ra ngoài."
"..." Hứa Tân Di đứng vững, lắp bắp nói: "Là như vậy, lão công, gần đây em có coi trọng một thứ, thế nhưng là em còn thiếu chút tiền, anh có thể giúp em mua lại không?"
Dịch Dương nghĩ đến, đoán chừng là Hứa Tân Di muốn mua đồ trang sức châu báu gì đó, không chút để ý, "Đợi chút nữa tôi cho cô một thẻ chuyên dụng, muốn mua gì tự mình đi mua."
"Thẻ chuyên dụng hình như cũng không đủ."
Dịch Dương kỳ quặc nhìn cô, "Cô muốn mua cái gì?"
"Anh cảm thấy... Công ty của em thế nào?"
"..." Dịch Dương trầm mặc nhìn cô.
Một giây, hai giây.
Vẫn là Hứa Tân Di chịu không được sự trầm mặc lúng túng này, cười nói: "Lão công, sao vậy? Có phải anh cũng cảm thấy công ty của em rất tốt đúng không? Hay là anh mua lại công ty đi."
"Tôi thấy cô nghĩ cũng rất đẹp, cô cho rằng thu mua một công ty đơn giản như vậy sao?"
- - "Bình thường không phải đều là tổng giám đốc nói một câu liền thu mua sao? Lằng nhà lằng nhằng, không có một chút dáng vẻ tổng giám đốc."
"Lão công, công ty của em rất có tiềm lực, thật. Như vậy đi, nếu như không đủ tiền, em bỏ tiền ra thu mua cổ phần, được không?"
"Chẳng ra sao cả. Không có việc gì liền đi ngủ đi, đừng ở đây làm loạn."
Hứa Tân Di yên lặng liếc mắt.
"Anh đã không thể giúp em mua lại công ty, vậy có thể hay không giúp em cái chuyện nhỏ này?"
Dịch Dương nghi hoặc không hiểu nhìn cô.
"Là như vậy, em muốn giải ước với công ty, nhưng là công ty không đồng ý..."
"Vậy liền thưa kiện, cần tôi cho cô mượn luật sư công ty không?"
"... Cảm ơn, cái này cũng không cần, em cũng có luật sư."
"Vậy cô còn muốn làm gì?"
- - "Được rồi, được rồi, đừng so đo với cẩu nam nhân này."
"Là như vậy, " Hứa Tân Di chỉnh lý tốt tâm tình, một giây sau liền biến thành tiểu bạch thỏ đáng thương bị vùi dập, hướng Dịch Dương lên án nói: "Bọn họ khi dễ em. Trước đó đã nói xong là sẽ cho em đóng bộ phim này, bây giờ lại lật lọng muốn đổi cho diễn viên khác, còn nói muốn phong sát em. Lão công, em rất sợ!"
Giọng nói kia, biểu tình kia, không nhận được giải Oscar quả thực đáng tiếc.
Dịch Dương nhăn nhăn lông mày, "Nói nghiêm túc đi."
Hứa Tân Di hắng giọng một cái, "Đạo diễn đoàn làm phim nói, chỉ cần em có thể giải quyết tranh chấp với công ty, liền đồng ý thay em kháng nghị với phía đầu tư. Thế nhưng là công ty nhất định không đồng ý giải ước, thời gian thưa kiện kéo dài, chờ kiện cáo xong, đoàn làm phim chỉ sợ đã đóng máy. Cho nên, anh có thể hay không giúp em một chút, để em mau chóng giải ước với công ty?"
"Mau chóng giải ước?"
"Có thể không?" Hứa Tân Di ánh mắt chờ đợi nhìn hắn.
- - "Nói ra thân phận tổng tài Dịch thị của anh, mang theo bảy tám chín bảo vệ đến công ty nói cho bọn họ biết, Hứa Tân Di người này, có tôi bảo vệ!"
"..." Dịch Dương bất lực nhớ đến ông chủ của Trời Ngu, "Tôi nhớ công ty của cô là Trời Ngu đúng không."
Suy nghĩ năm giây sau liền gật đầu, "Được, tôi giúp cô giải quyết."
Hứa Tân Di nhảy cẫng hoan hô, ngay cả nhìn cẩu nam nhân trước mặt cũng thuận mắt không ít.
"Lão công! Anh thật tốt! Em thật yêu anh!"
- - "« hoàng đồ » đã được bảo vệ!"
Dịch Dương mặt mày chau lên, "Chờ một chút, cô đóng phim gì?"
Nui cười của Hứa Tân Di dần dần biến mất, cẩn thận nói: "« hoàng đồ »."
"Là cái bộ phim lần trước cô ở nhà nhìn qua kịch bản kia?"
"Đúng, sao vậy?"
Dịch Dương nhìn cô, nhớ tới trước đó Hứa Tân Di nghĩ muốn cùng những nam chính kia diễn cảnh giường chiếu, cảnh hôn, cảnh kí©ɧ ŧìиɧ, liền cười lạnh một tiếng, "Không giúp nữa."
Nụ cười Hứa Tân Di trên mặt hoàn toàn biến mất, "... Lão công, tại sao?"
"Không có gì, tôi nói không giúp là không giúp. Nếu không có việc gì cô ra ngoài đi, đừng quấy rầy tôi làm việc."
- - "Tên hỗn đản này đùa bỡn cô?!"
- - "Hứa Tân Di, đừng nóng giận, nhớ lại Hàn Kiêu, nhớ lại cảnh giường chiếu, cảnh hôn, cảnh kí©ɧ ŧìиɧ của mày và Hàn Kiêu, phải nhịn!"
Cô hai mắt đẫm lệ mông lung, vô cùng đáng thương nhìn hắn, "Em là vợ của anh, bây giờ em gặp phải khó khăn, anh lại không thể giúp em một chút sao? Việc này đối với anh mà nói, căn bản không cần tốn nhiều sức."
Dịch Dương chém đinh chặt sắt, "Không được."
"Tại sao không được? Anh nhìn vợ của mình ở công ty bị người ta khi dễ, anh cũng thờ ơ sao?" Hứa Tân Di che miệng thút thít.
Nhưng cái cẩu nam nhân Dịch Dương đối với một màn hoa lê đái vũ này vững tâm như sắt, "Tôi nói không được là không được."
Hứa Tân Di cắn chặt môi dưới.
- - "Mình vứt bỏ tự tôn đến cầu xin hắn, mình chịu nhục, mình ăn nói khép nép, mình nhận hết ủy khuất để tên hỗn đản này nhục mạ, vậy mà hắn lại đùa bỡn mình!"
Dịch Dương: "..." Thật sự là đáng giận!
"Được rồi, em biết anh khẳng định có nỗi khổ tâm, đã như vậy, em liền không làm phiền anh. Anh làm việc cho tốt đi, sớm nghỉ ngơi một chút, em về phòng trước."
- - "Tên hỗn đản anh chờ đó cho tôi!"
Hứa Tân Di thất vọng nói xong lời này, nghẹn ngào rời đi.
Chờ sau khi Hứa Tân Di rời đi, Dịch Dương trong đầu còn quanh quẩn câu nói cuối cùng kia của Hứa Tân Di, tài liệu bên trong màn hình máy vi tính một chữ đều nhìn không lọt.
Cảnh giường chiếu cảnh hôn hít cảnh kí©ɧ ŧìиɧ, nghĩ cũng đẹp vô cùng.
Nửa giờ sau, ngoài cửa mơ hồ truyền đến tiếng bước chân, cùng âm thanh Hứa Tân Di tình cảm dạt dào khóc lóc kể lể.
"Ông, không phải Dịch Dương sai, anh ấy chỉ là không thích cháu, cho nên mới không chịu giúp cháu, ông đừng trách anh ấy."
- - "Anh bất nhân, cũng đừng trách tôi bất nghĩa."
- - "Hôm nay tôi và anh không xong!"
Dịch Dương: "..."