Chương 4

Editor: Sữa Đậu Nành

Người đàn ông cao khoảng 1m85. Anh ta mặc trên người một chiếc áo sơ mi trắng rộng rãi với một vài nút phía trước được mở ra theo ý muốn. Mặt mày thanh lãnh, ngũ quan tinh tế quả thật có thể so được với các nam minh tinh trong showbiz, thậm chí có phần nhỉnh hơn.

Ở bên đó có một cô gái với khuôn mặt ửng hồng liền chạy lên chỗ người đàn ông nhằm xin phương thức liên lạc, thế nhưng anh ta ngay cả một cái liếc mắt còn không quan tâm liền từ chối mọi cuộc trò chuyện khiến cho cô gái kia có đôi chút phần hụt hẫng và bỏ đi.

Lữ Cao Phi nhìn chằm chằm người đàn ông này, từ ngũ quan cho tới tướng mạo tất cả đêù khá phù hợp với yêu cầu của Mạnh Sơ, anh ta có vẻ ngoài ưa nhìn và sạch sẽ, nhưng Lữ Cao Phi không biết chắc rằng liệu người đàn ông này có trung thực và có công việc ổn định hay không chưa.

Hắn liền dập điếu thuốc và sải bước đi về phía người đàn ông kia.

Khi đi tới trước mặt, Lữ Cao Phi liền bị phong thái của anh ta làm cho kinh ngạc, hắn ta bỗng nhiên cảm thấy hối hận, không phải bình thường, quả thật quá đỗi không bình thường, người đàn ông này rất đẹp trai không hề phù hợp với yêu cầu mà Mạnh Sơ đưa ra một chút nào. Nếu như là người đàn ông này, không màn đến ngoại hình, nếu anh ta và Mạnh Sơ của hắn ở cùng nhau thế chẳng phải sẽ làm cho Mạnh Sơ động kinh hay sao.

Lữ Cao Phi nhìn túi dụng cụ đang cầm trên tay người đàn ông liền cười và nói: "Này, anh bạn, anh đã có bạn gái chưa?"

Mặc quần áo bình thường, không đồ hiệu, tay xách túi dụng cụ thì hẳn không phải là người giàu có đi.

Lục Cảnh An nhíu mày, vẻ mặt càng lạnh lùng.

Khi nhìn thấy Mạnh Sơ đi ra khỏi quán bar, Lữ Cao Phi nói: "Anh có nhìn thấy cô gái ở cửa quán bar không? Nếu anh vẫn chưa có bạn gái, vậy anh thấy cô gái đó như thế nào, xét về tiền đề chỉ cần anh trung thực và có một việc làm ổn định là được. "

Bên ngoài cửa quán bar, Mạnh Sơ mặc một chiếc váy hoa màu vàng, làn da bóng loáng, mái tóc đen và dày buộc thành đuôi ngựa cao, vào lúc này, cô đang tìm kiếm Lữ Cao Phi, ngó dọc ngó nghiêng khắp nơi, khi nhìn thấy Lữ Cao Phi, cô mới hài lòng nở một nụ cười, một nụ cười thật đẹp và chói lóa, sạch sẽ và trong sáng.

Khi cơn gió chiều mùa hè thổi qua, váy của cô khẽ đung đưa.

Lục Cảnh An nhìn thấy thế liền quay lại nhìn Lữ Cao Phi: "Không có."

Lữ Cao Phi vội vàng hỏi: "Vậy anh làm nghề gì? Công việc ổn định chưa?"

Lục Cảnh An: “Ổn định.” Anh siết chặt ngón tay cầm túi dụng cụ, nhìn Mạnh Sơ đang đi về phía bọn họ, anh đáp: “Tôi làm việc ở tập đoàn Lục thị.”

Đột nhiên Lữ Cao Phi vui mừng hẳn ra: "Được rồi, tốt, tốt, tập đoàn Lục thị rất tốt á, vừa hùng mạnh lại vừa không bạc đãi nhân viên. Cô gái đó..." Vừa nói hắn vừa chỉ tay về phía Mạnh Sơ đang đi lại:"Tôi chỉ muốn tìm một người đàn ông thuộc tuýp của cô ấy mà thôi. Nếu hai người mà ở cùng nhau thì thật tốt biết mấy. Nào, nào, bây giờ, anh đưa chứng minh thư và hợp đồng công tác của anh cho tôi xem thử đi nào."

Lữ Cao Phi suy nghĩ một chút lại hỏi tiếp: "Này, chính xác nhất thì anh ở tập đoàn Lục thị làm việc gì?"

Lục Cảnh An: "Lập trình viên."

Khi Mạnh Sơ đi đến bên cạnh Lữ Cao Phi, anh ta liền vội vàng nói: "Hôm nay anh ấy sẽ đi ăn thịt nướng cùng với chúng ta."

Mạnh Sơ liếc nhìn Lục Cảnh An một chút, sau đó hỏi: "Bạn của anh à?"

Lữ Cao Phi: "Không, đối tượng của cô."

Mạnh Sơ: "???"

Lục Cảnh An tự giới thiệu: "Xin chào, tôi tên là Lục Cảnh An." Anh dừng lại: "Lập trình viên của tập đoàn Lục thị, có công việc ổn định. Tôi muốn tìm một người có thể cùng mình chung sống ổn định về sau."

Cách đó không xa, trợ lý Lý, người vừa đi ra ngoài mua sắm, hiện đang đứng ngơ ngác, anh đang nói gì vậy Lục tổng?

Tại sao đến bây giờ cậu ta mới biết được rằng quan niệm chọn bạn đời của Lục tổng lại đơn giản như vậy cơ chứ, tìm một người có thể sống ổn định cuộc sống? Vãi!!!

~~~~~~~~~~~~~~~

Mạnh Sơ nhìn người đàn ông đang ngồi đối diện, rồi lại nhìn những quầy bán đồ ăn bên ngoài đang nhìn chằm chằm vào họ.

Mạnh Sơ: "Anh Lục, anh có thể cho tôi một thời gian có được không, sau này chúng ta liền thử cùng nhau hẹn hò?"

Lục Cảnh An ngón tay với khớp xương rõ ràng cầm ly nước, nhưng ánh mắt không dời khỏi Mạnh Sơ: "Mạnh tiểu thư, em đây là đối với tôi cảm thấy bất mãn sao?"

Mạnh Sơ trả lời cũng vô dụng, nghĩ ra hết lý do Mạnh Sơ sẽ cho rằng mình không thích hợp, Lục Cảnh An liền nói tiếp: "Lễ vật tôi vẫn luôn tích cóp sẵn, có nhà và có xe. Về phần gia đình, ba mẹ tôi sẽ không can thiệp vào cuộc sống của tôi sau khi kết hôn. Tuy lương của tôi không cao nhưng tôi rất kiên định và chăm chỉ, nuôi vợ con về sau cũng không thành vấn đề ”.

"Không phải những vấn đề đó."

Mạnh Sơ không biết nên lựa lời nói như thế nào, nhưng Lục Cảnh An này chính là người cô cảm thấy tầm thường và phù hợp nhất, chỉ là có hơi đẹp trai một chút, chỉ một chút thôi.

Hít sâu một hơi, Mạnh Sơ hào phóng nói: “Anh Lục này, cũng không giấu diếm gì anh, nói thật, tôi đã có vị hôn phu.” Nói đến đây, cô nói nhanh hơn: “Nhưng tôi sẽ sớm giải trừ hôn ước với vị hôn phu của mình, hôn ước này thật ra tôi cũng không nguyện ý cho lắm. Vì vậy, anh có thể cho tôi một thời gian, đợi sau khi tôi chính thức giải tán hôn ước rồi chúng ta sẽ thử tìm hiểu về nhau có được không? Tôi biết điều này có thể mạo phạm đến danh dự của anh, nhưng hôn ước này thực sự đôi bên điều rất miễn cưỡng. "

Cho dù Mạnh Sơ là đang diễn kịch, nhưng cô vẫn là người đã có vị hôn phu, làm như thế nào thì về mặt đạo đức vẫn phải để trên cùng. Cô yêu cầu Lữ Cao Phi giới thiệu cho cô một người đàn ông bình thường, nhưng dù sao cô cũng phải đợi khi nào cô và Trần Tân Phong giải trừ hôn ước thì mới quang minh chính đại mà tìm một mối tình mới cơ chứ. Ai mà ngờ rằng Lữ Cao Phi lại cho cô một "kinh hỉ" như vậy.

Ở bên cạnh, trợ lí Lý nghe như vậy nước vừa mới uống vào liền phun ra, cô gái này thật dám nói bậy a!

Không đợi Lục Cảnh An trả lời, Mạnh Sơ cảm thấy không cần tiếp tục cuộc trò chuyện này nữa, vì vậy cô đứng dậy đi ra ngoài, nhân tiện thanh toán hóa đơn.

Đi ra khỏi cửa hàng, Mạnh Sơ nhìn thấy Lữ Cao Phi đang chạy lon ton về phía mình.

Lữ Cao Phi: "Như thế nào rồi?"

Mạnh Sơ: "Không phải nói là chờ đến khi tôi và Tân Phong giải trừ hôn ước thì mới tìm kiếm đối tượng hay sao, chưa gì đã cho một cú bất ngờ như này rồi."

Lữ Cao Phi:"Cái này, một người cực phẩm như thế vừa đẹp trai lại vừa đáp ứng yêu cầu của cô em. Vậy thì sao cô lại như vậy cơ chứ? Sao rồi, các người đã nói những gì? Có thành công không?"

Mạnh Sơ: "Phí biểu diễn hôm nay cứ chuyển sang tài khoản của tôi, và không giảm giá."

Cô chỉnh lại chiếc váy hoa và bước về phía trước với đôi chân dài thẳng tắp đáng ghen tị.

Lữ Cao Phi: "Đừng mà, chúng ta quen biết nhau nhiều năm như vậy, tại sao không giảm giá? Tôi tìm người cho cô, không phải là cực phẩm đó sao. Được rồi, khi nào cô muốn tìm đối tượng thì cứ đến tìm tôi." Thấy Mạnh Sơ đã đi xa, Lữ Cao Phi vẫn cứ đứng đó lải nhải:" Tại sao lại không chịu giảm giá cho tôi cơ chứ ?"

Bên trong quán nước, trợ lý Lý ngồi xuống nơi Mạnh Sơ vừa ngồi: "Lục tổng, ngài ...!?"

Lục Cảnh An liếc cậu ta một cái, trợ lý Lý liền im lặng.

Về đến nhà đã là hơn mười giờ, Mạnh Sơ đi tắm, mặc một bộ váy ngủ tinh khôi và mỏng manh phù hợp với tính cách của cô, có lẽ cô đã quen với việc diễn xuất, tất cả sẽ ổn thôi. Mọi thứ chỉ là việc đóng một vai nữ phụ trong tiềm thức.