Chương 17

Editor: Sữa Đậu Nành Beta: Meily Meilya

Một nhóm người hùng hổ đi về phía biệt thự của Mạnh Sơ, đứng đầu là một người đàn ông mặc vest đen cầm theo trên tay một viên gạch. Khi đi ngang qua Mạnh Sơ, giọng nói của anh ta rất lớn: "Mạnh tiểu thư, tôi đến đây để phỏng vấn!"

Nói xong, một tay hắn cầm viên gạch chia theo chiều ngang, một viên gạch tách ra làm hai mảnh rơi xuống đất nện vào chân Mạnh Kiến.

Mạnh Kiến mặt đỏ bừng, ông ta lùi lại mấy bước, bởi vì đau chân nên ông ta không thể đứng yên mà cúi xuống ấn vào vị trí của ngón chân trước.

Đây là đang thể hiện tài năng để tranh phỏng vấn đó sao!

"Mạnh tiểu thư, tôi đang học võ thuật Trung Quốc!"

"Mạnh tiểu thư, tôi có đai đen Taekwondo, tôi cũng có thể chặt gạch."

"Tôi đã học Sanda, đã từng giành được huy chương đồng trong thành phố."

Mạnh Sơ nhìn Mạnh Kiến, cô vuốt vuốt lại tóc mái: "Tôi không cần thông qua hắn ta để xin giúp đỡ, tôi có thể tự mình thuê vệ sĩ. Ông hãy quay trở về đi, Mạnh tổng, khi nào mà ông cảm thấy tôi không còn là công cụ lợi dụng và Mạnh Quang không còn coi trời bằng vung nữa thì tới đó ông hãy tới tìm tôi"

Cô có thể giúp đỡ Mạnh Kiến, cho dù ông ta có cần hay không, nhưng cô không thể quay lại Mạnh gia, bởi vì chỉ cần cô trở lại đó, cô sẽ chẳng khác như lúc trước chỉ như một công cụ.

Cô và Trần Tân Phong đã giải trừ hôn ước, vì để muốn mở đường cho Mạnh Quang, Mạnh gia có thể sẽ đem cô gả cho những người khác

Mạnh Kiến: "Được rồi, tôi muốn xem xem cô sẽ có thể trở thành người như thế nào khi mà không có Mạnh gia làm chỗ dựa!"

Mạnh Sơ nhìn người đàn ông được xem là ba mình liền cảm thấy chán nản trong giây lát.

Nếu xét về những thứ khác thì ông ta cũng là một người cha khiến mọi người phải mong chờ, nhưng trong lòng ông ta vốn chỉ có Mạnh Quang, bởi vì Mạnh Quang là con trai duy nhất để nối nghiệp cho Mạnh gia. Thậm chí, có vẻ như tất cả mọi người trong Mạnh gia, ngoại trừ Mạnh Sơ, thi họ đều tin vào những suy nghĩ này.

Mạnh Sơ chỉ vào người vừa nãy chặt gạch và một người khác học võ thuật Trung Quốc đứng kế bên: "Hai người sẽ làm vệ sĩ."

Sau khi vệ sĩ được chọn, người giúp việc được chọn, Mạnh Sơ đã liên hệ với một công ty vệ sinh rất tốt trong thành phố, những người đến phỏng vấn đều đã được đào tạo và đủ tiêu chuẩn trước khi họ có thể đi làm. Mạnh Sơ đã trực tiếp chọn ra ba người trông đặc biệt sạch sẽ, và cuộc phỏng vấn lần này của cô cũng kết thúc.

Mạnh Sơ định chọn cho mình một đầu bếp chuyên nghiệp khác, cô nói với nhân viên ở giữa khu nhà bên cạnh, "Giúp tôi tìm một số đầu bếp để phỏng vấn."

Sau khi chứng kiến

toàn bộ quá trình, Mạnh Kiến đã liên tiếp nói ra những lời tốt đẹp

Mạnh Sơ gửi phong bao đỏ cho những người còn lại không được chọn, sau đó hùng hổ đưa nhóm người mình đã chọn vào biệt thự.

Mạnh Kiến: "Tao không tin. Mày sao có thể mua hết toàn bộ mọi thứ trong khu biệt thự này. Tao phải mua biệt thự ở đây, tao phải sống ở đây, để tao xem sau này mày có thể sống đẹp như thế nào!"

Sau khi dừng lại, Mạnh Sơ nói: "Chờ đã, người đã học Sanda và Taekwondo cũng ở lại."

Ngay lập tức, vệ sĩ biết được Sanda liền nói: "Mạnh tiểu thư, đừng lo. Tôi có thể hạ gục người ta văng ra vài mét chỉ bằng một cú đấm. Tôi rất khỏe. Chỉ cần có người động thủ với cô, tôi liền xử lí. "

Mạnh Kiến:"Đúng là nỗi nhục của Mạnh gia!” Nói xong, ông ta liền đá vào một cục gạch dưới chân, sau đó liền nhảy dựng lên vì đau đớn.

Người được thuê, ngoài đầu bếp đã được chọn, công việc trong biệt thự cũng có thể giao cho người khác, Mạnh Sơ lúc này liền hoàn toàn tự do.

Khi thời điểm cô lấy tên Giang Sơ, những bài hát cô hát đều do một tay mình tự sáng tác, có lẽ sắp tới cô sẽ phải nghiêm túc mà viết ra những ca khúc mới khác.

Căn biệt thự đêm hôm đó rất sôi động, đồ đạc mà Mạnh Sơ chọn cơ bản đã được giao xong, mọi người đang tất bật lắp đặt đồ đạc và thu dọn phòng ốc. Sau khi Mạnh Sơ nói với người giúp việc cách sắp xếp phòng của mình xong, cô liền cầm cây đàn guitar và đi lên sân thượng.

Một lúc sau, người giúp việc đi đến và nói với Mạnh Sơ:"Mạnh tiểu thư, bên ngoài có một người tên là Lữ Cao Phi đang tìm cô."

Mạnh Sơ: "Cho anh ấy vào đi."

Trong khi thăm biệt thự của Mạnh Sơ, Lũ Cao Phi đã đi lên sân thượng, anh ta cũng không ngạc nhiên khi cô có thể mua được một biệt thự, không kể đến số tiền Mạnh Sơ kiếm được từ việc phát hành album, viết các ca khúc bán ra ngoài, cả khi cô đến chỗ anh ta hát thu phí cũng đã có thể kiếm được một bộn tiền rồi

Lữ Cao Phi:"Cô cũng biết Hà Tú đi, hôm nay người đại diện của cô ta đã liên lạc với tôi, nói rằng anh ta muốn mua một bài hát do cô viết. Họ muốn cô viết ra những lời ca ngợϊ ȶìиᏂ yêu và ca ngợi vĩ đại vì tình yêu mà phấn đấu."

"3000 vạn."

"Sao cô không đi ăn cướp luôn đi!"

"......"

Mạnh Sơ thản nhiên nghịch dây đàn guitar, gió nhẹ thổi bay mái tóc dài của cô, cô bình tĩnh nói: "Nếu bọn họ muốn thì tôi sẽ viết, nếu họ không muốn thì tôi sẽ không viết."

Không ai ở Trung Quốc hiện nay biết rằng Giang Sơ không dễ viết ca khúc, ngay cả khi những bài hát của cô không nổi tiếng, thì chúng cũng đều có tỷ lệ người nghe rất cao. Nhưng cô hiếm khi bán lời và nhạc của riêng mình, vì về cơ bản cô viết xong liền tự chính mình mà hát

Lữ Cao Phi:"Cô nói không đồng ý liền không đồng ý. Cô tự xem lại mình đi, ra cái giá như này, cô không sợ là sẽ doạ người ta chạy mất dép sao."

~~~~~~~~~~~~~~

Bên trong phòng khách sạn.

Hà Tú cau mày: "Tân Phong nói muốn bồi thường cho Mạnh Sơ, cái cô ta lấy được còn chưa đủ sao, rốt cuộc còn muốn gì nữa? Nếu tôi là Tân Phong, tôi sẽ không bao giờ bỏ ra một xu nào cho Mạnh Sơ!"

Người đại diện Ngô thuyết phục: "Được rồi, cứ bù đắp đi. Để cô ta biến mất một thời gian, em và Trần tổng nhân cơ hội này mà cố gắng hòa thuận. Hơn nữa, Trần tổng vốn không thèm quan tâm đến chuyện tiền bạc."

Hà Tú là một nữ minh tinh có bề ngoài xinh đẹp. Cô ta cầm lấy kịch bản mà ngay cả xem qua cũng chưa liền ném nó sang một bên:"Vấn đề bên Giang Sơ như thế nào rồi? Điều tôi muốn sau khi trở về Trung Quốc là bài hát được phát hành liền trở thành hit của năm."

Người đại diện Ngô: "Đừng lo lắng, tôi đang gọi điện thoại hỏi bên đó đây."

Nói xong người đại diện Ngô liền đem điện thoại gọi cho Lữ Cao Phi, mấy năm nay, mọi sự tình đều do Lữ Cao Phi đứng ra xử lí, Mạnh Sơ sẽ căn cứ vào số tiền mà mình kiếm được sau đó liền chia cho Lữ Cao Phi một phần.

Lữ Cao Phi nhận được cuộc gọi, anh ta và Mạnh Sơ đang ở trên sân thượng có gió thổi buổi tối, anh ta cảm thấy rất thoải mái, không nghĩ tới liền đáp: "Có, đương nhiên là có rồi, nhưng giá là 3000 vạn."

Người đại diện Ngô: "Cái gì, sao anh không đi ăn cướp luôn đi!"

Lữ Cao Phi:"...." Sao nghe cứ quen quen nhỉ!!!

----------------------------

Tác giả có chuyện muốn nói:

Lục Cảnh An: khoảng mười năm ... QAQ =))))