Chương 13

Editor: Sữa Đậu Nành Beta: Meily Meilya

Về tới căn hộ cô liền thấy nhân viên bất động sản đang tận tình cực lực mà nêu rõ những ưu điểm của căn hộ cho vị khách hàng của mình.

Căn hộ mà Mạnh Sơ đang sống vốn thuộc về Mạnh gia.

Khi Mạnh Sơ và Trần Tân Phong đính hôn, cô mong muốn được dọn ra ngoài sống, Mạnh Kiến thấy như thế đã yêu cầu cô chuyển đến căn hộ này. Để phù hợp với tính cách của mình, cô không thể tự mua nhà nên Mạnh Sơ liền đồng ý mà chuyển đến ở.

Số tiền tiêu vặt mà Mạnh gia đưa cho cô vốn không đủ để cô mua một ngôi nhà tử tế ở nơi đắt đỏ này một phần là cô còn phải chi tiêu hàng ngày nữa.

Đừng nhìn vào tiền tiêu vặt mà cứ nghĩ là nhiều, nơi đây họ ngày thường yêu cầu tiền rất nhiều, họ không thể mặc những bộ váy trùng khi tham gia các cuộc chiêu đãi, tiệc rượu, mua sắm trang sức,… vì vậy hầu hết số tiền tiêu vặt này đã không còn nữa.

Nhân viên bất động sản vốn không biết mối quan hệ giữa Mạnh Sơ và Mạnh Kiến, cười nói: "Cô là người thuê ở đây sao, Mạnh tiên sinh nhờ tôi chuyển lời tới cô, hi vọng cô có thể dọn ra ngoài càng sớm càng tốt. Nếu cô nào có nhu cầu thuê nhà cũng có thể liên hệ với tôi, tôi có biết rất nhiều nơi vừa đẹp lại còn vừa rẻ."

Mạnh Sơ lười giải thích, thản nhiên mở một ngăn kéo, lấy ra một lượng lớn dây chuyền kim cương, ném lên bàn.

Sau đó, cô lại mở tiếp một ngăn kéo khác và lấy ra một bức tranh cổ của Trần gia.

Mạnh Sơ nhìn hồi lâu: "Tôi quên mất là nó thuộc triều đại nào rồi, nhưng hình như cũng tầm vài trăm vạn."

Nhân viên bất động sản há hốc mồm, cảm thấy bản thân lúc này tốt nhất là không nên lộn xộn.

Khách hàng của anh ta có vẻ như nghe ra được có chuyện không ổn liền nói vài câu rằng anh ta có việc phải làm rồi vội vàng chạy ra ngoài.

Nhân viên bất động sản nuốt nuốt nước bọt, anh ta thực sự không hiểu một người như vậy làm sao mà lại không trả được tiền thuê nhà cơ chứ, nhìn tất cả những thứ này đi, nó chẳng giống như đồ giả một chút nào.

Mạnh Sơ nhìn xuống gầm bàn và tìm thấy một chiếc vòng cổ bằng đá quý màu hồng từ khe dưới của bàn trà, nó không lớn lắm, kích cỡ vừa phải, theo như cô còn nhớ thì đây là đồ vật mà cô đấu giá được ở một buổi từ thiện, liền coi đó như là một món quà sinh nhật tuổi mười tám.

Mạnh Sơ: “Anh chờ tôi một lát, tôi đi kiểm tra lại đồ vật một chút. Anh có thể gọi điện báo với Mạnh tiên sinh bảo là tôi sẽ sớm dọn đi." Cô dừng lại suy nghĩ xong lại nói tiếp: "À, mà này, nếu không, anh gọi hỏi Mạnh tiên sinh một chút, căn hộ này liệu có định bán lại hay không."

Khi đứng dậy, Mạnh Sơ liền đi vào phòng ngủ, lần này cô lấy ra một túi nữ trang đổ hết lên bàn trà, cũng như giấy tờ minh chứng của những đồ trang sức này.

Nhân viên bất động sản nhìn mọi việc, cảm thấy hô hấp không thông, anh ta vội vàng giải thích: “Tôi chỉ mới đưa bọn họ tới đây, chủ yếu là để xem bố cục của căn hộ này, phòng ngủ của cô, chúng tôi còn chưa có đi xem qua , lúc đó cố đã trở về” Anh nhân viên cảm giác như sắp khóc tới nơi

"Còn không mau gọi điện thoại đi?"

"Được, được rồi, tôi sẽ gọi ngay bây giờ. Tôi, tôi thực sự không hề đυ.ng đến đồ của cô. Thậm chí, thậm chí ngay cả nước trong nhà vệ sinh tôi còn chưa kịp uống....à không sử dụng qua đâu."

Nhân viên bất động sản lập tức nối máy với Mạnh Kiến.

Mạnh Kiến: "Con bé đã chuyển đi rồi?"

Nhân viên bất động sản hét lên: "Mạnh tiên sinh, chẳng phải ông đã nói với tôi rằng bản thân ông đã thương lượng xong mọi việc với người thuê ở đây rồi, thế tại sao cô ấy ngay cả việc này còn không biết? Ông đây là đang lừa người à, hại tôi đã dẫn khách mới tới đây giới thiệu trong khi khách cũ người ta còn chưa biết chuyện gì đã xảy ra nữa kia kìa."

Mạnh Kiến đang ngồi chọn quà coi như thành ý để xin lỗi Trần gia, nghe như vậy liền cầm điện thoại di động đi đến chỗ không có ai, sau đó hỏi: "Lừa người?"

Nhân viên bất động sản: "Người thuê nhà này của ông, trong mỗi ngăn kéo đều có nữ trang, tranh cổ. Khi tôi dẫn khách tới xem nhà, cũng may là còn chưa đi vào phòng ngủ. Ông nói xem, lỡ đâu mất một món đồ nào đó của cô ấy thì phải làm sao?"

Khuôn mặt của Mạnh Kiến lúc này thật xấu xí, có vẻ như ông ta đã tính toán sai.

Ai lại có thể ngờ rằng Mạnh Sơ lại có nhiều đồ trang sức và đồ có giá trị như vậy.

Mạnh Sơ bảo đó đều là hàng tồn kho, nhưng trên thực tế lại bỏ tất cả vào trong gương, nhỏ giọng nói: "Hỏi ông ta có bán lại căn hộ hay không."

Nhân viên bất động sản: "Mạnh tiên sinh, người thuê nhà của ông muốn hỏi xem liệu căn hộ này ông có bán lại hay không?"

Mạnh Kiến nghe như vậy liền trực tiếp cúp điện thoại.

Nhân viên bất động sản giọng nói run run: "Ông ta, ông ta cúp điện thoại của tôi mất tiêu rồi."

Mạnh Sơ lại đi thu dọn một số thứ có giá trị khác, cô cảm thấy phải đóng gói một lúc sau mới có thể xong hết mọi thứ, cho nên ánh mắt quét nhìn nhân viên của công ty bất động sản.

Mạnh Sơ hỏi: "Anh có thể chờ tôi một lát, để tôi thu dọn đồ đạc lại có được không?"

Nhân viên bất động sản nghĩ thầm, rồi chuyện này có liên quan quái quỷ gì đến anh ta không nhỉ, thế nhưng anh ta lại cố gắng bình tĩnh, vội nói: "Cô có vẻ như đang bận, vậy tôi liền xin phép về trước."

Mạnh Sơ ngăn anh ta lại: "Chờ đã."

"Chuyện này không liên quan gì đến tôi. Chính Mạnh tiên sinh đã nhờ tôi dẫn khách hàng đến. Sau khi chúng tôi đến, chúng tôi chỉ xem sơ đồ của căn nhà, không có làm gì khác. Chúng tôi ngay cả đặt mông ngồi xuống sofa còn chưa kịp nữa chứ đừng nói tới việc biết ngăn kéo có đồ giá trị a. "

"Anh có vẻ căng thẳng nhỉ, đừng hiểu lầm, tôi chỉ muốn hỏi xem gần đây có căn hộ nào mới không, tốt nhất là đồ trang trí đầy đủ liền có thể trực tiếp dọn đến."

Cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, nhân viên công ty bất động sản đưa tay lau mồ hôi.

Anh ta trả lời: "Không có bất động sản nào được trang trí đẹp ở gần đây, nhưng xa hơn một chút thì lại có. Có một căn biệt thự ở khu vực giàu có, nội thất đầy đủ, mọi thứ đều được trang trí rất đẹp. Khuôn viên còn có hồ bơi. Từ sân thượng có thể nhìn thấy thành phố sầm uất, phong cảnh đẹp về đêm. Mạnh tiên vẫn luôn muốn mua căn biệt thự này và dọn vào đó ở. "

Hắn nói xong liền hối hận, tự mắng chửi trong lòng đúng là cơ miệng hoạt động nhanh hơn não rồi, hắn nhàn rỗi không có việc gì làm hay sao, lại khi không đi nhắc tới Mạnh Kiến!

Mạnh Sơ nghĩ đến số tiền kiếm được bao nhiêu năm đi hát và tiền tiêu vặt dành dụm, kéo khóa hộp: "Mau đưa tôi đi ký hợp đồng, lát nữa tôi còn phải đi xem concert."

Cuộc sống quả thật không dễ dàng, tiết kiệm tiền để sống là đúng, nếu chỉ dùng tiền để lấy lòng Trần phu nhân, đưa cái này đưa cái kia thì lấy đâu ra tiền mà mua biệt thự.

Đến nơi, cô thậm chí còn không thèm nhìn sơ qua căn biệt thự, dù cho Mạnh Kiến trọng nam khinh nữ thế nhưng việc này cũng không có ảnh hưởng đến thẩm mĩ của ông ta, căn biệt thự được ông ta coi trọng, hẳn là không đến nỗi.

Mạnh Sơ ký hợp đồng và thanh toán bằng thẻ một cách lưu loát mà không cần hỏi thêm bất kỳ câu hỏi nào về căn biệt thự.

Sau khi hoàn thành tất cả những việc này, Mạnh Sơ đã nhờ nhân viên bất động sản đi cùng và chuyển tất cả những thứ có giá trị đến biệt thự.

------------------------------------------------------------

Editor: Xin lỗi vì đến bây giờ tui mới ngoi lên được