Hải tặc vương cúi đầu, sườn mặt mỹ lệ như là thiên sứ, ở bên công chúa nhẹ giọng như một ác ma mà mời mọc, "Công chúa điện hạ mỹ lệ, dung nhan mỹ mạo của nàng như hoa hồng dưới ánh mặt trời, trắng thuần khiết, hồng bắt mắt, ta chân thành mời nàng làm khách trên thuyền của ta."
Đây là câu nói đầu tiên khi công chúa cùng hải tặc vương gặp nhau, ở tình cảnh này nghe lại một lần, giống như hoa anh túc làm người nghiện không cự tuyệt được.
Công chúa tim đập mạnh, nàng như mất đi phản ứng nên có của một công chúa, chỉ thuận theo nội tâm bản năng mà nói: "Ta nguyện ý."
"Thật ngoan." Hải tặc vương cười nhẹ, hôn lên trán công chúa, "Kế tiếp, chúng ta nên bắt đầu chuyến mạo hiểm mới."
Thật tuyệt vời a!
Trong đám người xem có nữ sinh túm đồng bạn nói.
Hứa Thiến ngân người, vội kêu đóng màn sân khấu xuống, màn vừa kéo, Mạt Lị liền cõng Thu Bạch Bạch đi vào trong.
Lời tự thuật cuối cùng bổ sung, "Cứ như vậy, công chúa cùng hải tặc vương hạnh phúc sinh hoạt ở cùng nhau."
Đây mới là lời tự thuật kỳ quái nhất đi!
Dưới đài một mảnh an tĩnh, sau đó đột nhiên vỗ tay như sấm, thật lâu không dứt.
Cái này "Nhật ký của công chúa và vương tử mạo hiểm" có lẽ nên gọi thành "Nhật ký của công chúa và hải tặc vương mạo hiểm", nhưng bất luận kêu tên gì đều cũng đem lại cảm giác mới mẻ. Chuyện xưa đối với kịch bản truyền thống có bất đồng, nhưng chính là sự phát triển mới mẻ, không cần nhiều lời, người xem có thể tự tưởng tượng, hải tặc vương nhất kiến chung tình với công chúa, vì nàng mà quyết đấu với vương tử, tất cả mọi người đều cho rằng hắn đã chết, trên thực tế hắn còn sống, cuối cùng cố chấp muốn độc chiếm cảm tình của công chúa, có thể xem đây là cảm tình biếи ŧɦái, nhưng lại làm cho người xem cảm xúc mạnh!
Quan trọng nhất chính là, một nữ sinh cư nhiên có thể đem vai diễn thế như vậy xuất sắc! Bất luận là nam hay là nữ, đều cảm thấy bị mê hoặc tới rồi!
Minh Lại tán thưởng, "Kỹ thuật diễn này, tôi quả thực là phục." Hắn quay lại nhìn về phía Đường Nhiễm Mặc, "Là đệ nhất hải tặc vương, cậu có cảm tưởng gì?"
"Không tồi." Đường Nhiễm Mặc chỉ có hai chữ đánh giá, nhưng trong lòng hắn một chút đều không bình tĩnh!
Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng thật đáng chết, thời khắc nhìn đến Mạt Lị hôn môi Thu Bạch Bạch, hắn thật muốn xông lên sân khấu đem Thu Bạch Bạch ném xuống, đổi thành mình ở đó!
Hắn yên lặng liếc mắt tới Phương Dự còn đang khϊếp sợ nhìn lên sân khấu biểu diễn, cảm thấy may mắn mình không thật sự xông lên, mặc kệ thế nào mà nói, gia hỏa này tốt xấu cũng là cậu của Mạt Lị.
Đường Nhiễm Mặc đã thật lâu không có cảm giác chột dạ, đương nhiên không phải hắn sợ Phương Dự, chỉ là cảm thấy chính mình nếu muốn bắt lấy người Mạt Lị, việc này có điểm không phúc hậu, nhưng điểm không phúc hậu này không đủ để kêu hắn từ bỏ Mạt Lị.
Hắn tính toán, không thể kêu Mạt Lị thật sự nhận thân phận tiểu bối là cháu của Phương Dự, nếu không hắn không phải nói cách khác cũng là đảo thành thân phận thấp sao?
Đối với màn biểu diễn này, kinh ngạc cảm thán hiển nhiên không chỉ có người Bạch Tuân, còn có người từ Anh Lý.
Bất quá Anh Lý là kinh ngạc nhiều hơn tán thưởng.
"Trời...... Kia thật là Tiêu Mạt Lị?"
"Xướng tên diễn viên đúng là tên cậu ấy!"
"Thật không giống như trước kia, tớ như thế nào lại cảm thấy cậu ấy giống như... biến thành soái?"
Không phải mỹ, mà là soái.
"Tớ cũng như thế cảm thấy vậy!"
......
Bàn luận không dứt, Trương Mễ Mễ nhìn về phía thiếu niên lạnh lùng bên cạnh, do dự, nhỏ giọng nói: "Thẩm Khê... Nếu cậu nghĩ..."
"Tớ cũng không muốn gặp cô ấy." Thẩm Khê nhắm mắt lại, tựa hồ như nhắm mắt dưỡng thần, đối với mọi việc quanh mình thật thờ ơ.
Nếu Mạt Lị ở đó nhất định có thể nhận ra, cậu là thiếu niên bị thương trong mưa ngày đó. Nhưng lúc này cô ấy lại vội vàng lo lắng Thu Bạch Bạch bị thương.
Cô vội vàng thay quần áo, cõng Thu Bạch Bạch đi ra cổng trường, "Tớ đưa cậu đi bệnh viện."
"Không cần, lát nữa anh họ sẽ đến giúp tớ." Thu Bạch Bạch từ trên lưng cô tuột xuống, rơi xuống đất.
Mạt Lị như là thấy được chính mình mấy tháng trước, thập phần có thể lý giải loại thống khổ này, "Vậy khi nào anh họ cậu có thể tới..."
"Anh ấy tới rồi."
Mạt Lị nhìn qua thấy một thiếu niên đi tới, khóe mắt cô không dừng được trầm trầm xuống.
Cậu vừa đi đến liền chỉ vào Thu Bạch Bạch cười ha ha, "Ha ha, em cư nhiên cũng có thể biến thành bộ dáng chật vật như vậy, cũng thật gọi là mở rộng tầm mắt!"
"An thần kinh! Anh câm miệng cho em! Ai biết cái giày cao gót kia đột nhiên bị gãy gót! Xem em bị đau vậy anh thật vui vẻ sao!?"
"Không vui, không vui, chỉ là cảm thấy buồn cười mà thôi, ha ha ha, em cũng có ngày hướng anh xin giúp đỡ!"
"An thần kinh! Sau này anh đánh nhau thua đừng gọi cho em đến giải vây!" Thu Bạch Bạch hừ lạnh một tiếng, sau đó không quên Mạt Lị ở đó, cô giới thiệu: "Đây là anh họ tớ, tên là An Phong Nhã, nhưng tất cả mọi người đều kêu anh ấy là An thần kinh, tớ thì cho rằng kêu ngốc tử thích hợp hơn."
Mạt Lị mỉm cười, "Chào bạn."
"Em......" Bắt gặp Mạt Lị cười, hắn liền cảm thấy giống như gặp qua cô ở đâu rồi, "Chúng ta có phải gặp qua ở đâu không?"
"Đại khái có vẻ không."
Thu Bạch Bạch không vui, "Này, An thần kinh, không phải anh lại muốn tự luyến đến đây cũng là người theo đuổi anh chứ? Nói cho anh biết, Mạt Lị chính là nhân vật cấp nữ thần trường học của em, theo đuổi cô ấy cả hàng, anh chẳng là cái gì cả!"
"Cái gì mà tự luyến, nói gì thế? Anh đẹp trai nhiều tiền, con gái đều không phải thật thích anh sao?"
"Cái kia...... Còn có người đang đợi tớ, Bạch Bạch liền giao cho bạn học An, tớ đi trước."
Thu Bạch Bạch phất tay, "Ừ, tạm biệt."
"Ngày mai gặp." Mạt Lị không nhiều lời, xoay người đi.
Thu Bạch Bạch nhìn về phía An Phong Nhã, "Này, anh như thế nào lại yên lặng như vậy?"
"Hừm...... Anh nhất định đã gặp qua cô ấy... Đúng rồi! Số hai mươi bảy!" An Phong Nhã gọi cho tiểu đệ, "Nè, coi lại cho tôi, số hai mươi bảy theo đuổi tôi tên gì?"
"Đại ca không phải nói đến phiên cô ấy nhưng cô ấy không tới tức là đã từ bỏ cơ hội sao? Để vào sổ đen của chúng ta rồi."
"Nói nhả nhiều như vậy, cô ấy tên gì?"
"Nghê Sa Bích."
"Cậu đúng là tên ngốc! Mấy ngày không đánh, thiếu giáo huấn đúng không?"
"Không phải mà... Đại ca..." Tiểu đệ bên kia ủy khuất, "Cô ấy nói tên là Nghê Sa Bích."
"Nghê Sa Bích?"
"Đại ca, không phải em khờ, đúng là Nghê Sa Bích."
"......"
An Phong Nhã kết thúc điện thoại, đỡ lấy Thu Bạch Bạch đang đứng một chân mà thân mình lung lay, rất bình tĩnh hỏi: "Em vừa nói cô kia tên gì?"
"Mạt Lị, Tiêu Mạt Lị, bạn của em, xảy ra chuyện gì?"
An Phong Nhã thiếu chút nữa đem điện thoại quăng đi, sắc mặt thay đổi bất ngờ,hắn đường đường là lão đại Anh Lý, cư nhiên bị một nữ sinh nhỏ chơi xấu!