Editor: Phong Quang
Mạt Lị cởi ra trang phục bệnh nhân rộng thùng thình, thay quần áo của mình, đây là quần áo bảo thủ nhất cô chọn trong đống quần áo hở hang kia, áo thân trên màu sắc bình thường, váy dài quá đầu gối, giày thể thao màu trắng, nhìn chính mình trong gương, lại buộc tóc thành một cái đuôi ngựa cao cao.
Cả người thoạt nhìn hoạt bát thoải mái linh hoạt hơn rất nhiều.
Chuẩn bị tốt tất cả, cô từ trong phòng đi ra, vừa mở cửa liền nhìn thấy Đường Nhiễm Mặc đang đứng cùng Lý Phi một thân mặc áo blouse trắng, các y tá tránh ở phía sau, thỉnh thoảng nhìn lén người đàn ông có gương mặt hoàn mỹ, toàn thân lại tản ra khí thế khiến cho người ta hoảng hốt kia.
Bác sĩ Lý cung cung kính kính dặn dò Đường Nhiễm Mặc một ít chuyện cần phải chú ý, Đường Nhiễm Mặc trầm mặc nghe, cũng không biết nghe lọt vào tai được bao nhiêu, ngay khi anh nhìn đến thiếu nữ đi ra từ phòng bệnh, thần sắc trong một chớp mắt ngưng kết lại.
Tiêu Mạt Lị trang điểm nhẹ nhàng đúng như thiếu nữ mười tám tuổi nên có, tràn đầy sức sống thanh xuân, tinh thần phấn chấn lạ thường, so sánh trong quá khứ cô thường trang điểm đậm với hiện tại, gương mặt sạch sẽ bại lộ dưới ánh mắt của mọi người, mới làm người ta kinh ngạc rằng cô cũng là cô gái có diện mạo xinh đẹp khả ái như vậy.
Trước kia Đường Nhiễm Mặc cũng không đặt ánh mắt trên người cô, bất quá hôm nay có chút khác, hơn nữa sắc mặt cô tái nhợt, làm anh cảm thấy chướng mắt.
Mạt Lị bị anh nhìn chăm chú có chút cẩn thận, cô đi đến trước mặt anh, nhẹ giọng gọi: “Chú.”
Bởi vì anh cao hơn cô rất nhiều, cô không quá cao cách bả vai anh còn có một khoảng cách, thế là cô không thể không ngẩng gương mặt nhỏ lên nhìn anh.
Ánh mắt thuần tịnh.
Đường Nhiễm Mặc yên lặng dời đi tầm mắt: “Thu dọn tốt liền trở về.”
“Chờ một chút.” Cô kéo lại cánh tay anh.
Đường Nhiễm Mặc thân mình cứng đờ.
“Cháu còn chưa cảm ơn bác sĩ Lý.” Cô nói, nhìn về phía Lý Phi, cúi lưng một cái thật sâu, chân thành nói lời cảm ơn: “Mấy ngày nay cảm ơn bác sĩ Lý chăm sóc, còn cùng tôi nói chuyện, nói cho tôi rất nhiều chuyện, vết thương của tôi cũng là bác sĩ chữa khỏi, làm bác sĩ lo lắng, thật sự rất cảm ơn bác sĩ.”
Bởi vì ở cô nhi viện lớn lên, được không ít người hảo tâm giúp đỡ, Mạt Lị luôn thực hiện nguyên tắc có ân báo ân, có lẽ cô trả tiền, chữa bệnh là chức tránh của ông ta, nhưng cô cảm nhận được ông ta cẩn thận chăm sóc.
Lý Phi thụ sủng nhược kinh, trước kia ông ta cũng nghe qua tên tuổi của Tiêu đại tiểu thư, vốn nghĩ rằng là cô gái bị cưng chiều đến hư, lại không nghĩ tới sau khi tiếp xúc, cô nghe lời an tĩnh lại làm ông ta thay đổi suy nghĩ, ông ta nhớ tới con gái của mình, mới có chút tâm tư chăm sóc cô như vậy.
“Tiêu tiểu thư, không cần khách sáo, có thể nhìn thấy người bệnh bình phục xuất viện là tạ lễ lớn nhất đối với bác sĩ.”
Mạt Lị lộ ra tươi cười ngượng ngùng, “Xin lỗi… … Tuy rằng rất cảm ơn bác sĩ Lý, nhưng tôi không biết làm sao cảm ơn bác sĩ.”
“Nơi này còn thiếu một vị trí viện trưởng.”
“Hả?” Cô phản ứng chậm nửa nhịp nhìn về phía người đàn ông bên cạnh.
Đường Nhiễm Mặc trầm mặc trong chốc lát, cuối cùng chống cự không được ánh mắt của cô, lại lần nữa mở miệng nói: “Bệnh viện này thuộc danh nghĩa nhà họ Tiêu.”
Nói đến đây, người chỉ số thông minh bình thường hẳn là có thể hiểu ra.
“Chính là… Cháu có thể quyết định sao?”
Cô đang chờ anh khẳng định, cô tín nhiệm anh.
||||| Truyện đề cử:
Trẫm Mang Thai Con Của Nhiếp Chính Vương |||||
Đường Nhiễm Mặc đối với người vâng vâng dạ dạ cảm thấy không kiên nhẫn, cũng nên đối với cô như vậy, nhưng không hiểu sao biểu tình anh có một tia mềm mại cùng thái độ trước kia không giống nhau, anh còn chưa phát hiện liền phản ứng theo bản năng.
“Chỉ cần cháu muốn, cháu đều có thể quyết định.” Khi anh nói xong, chính anh đều cảm thấy không đúng rồi.
Nhưng trong nháy mắt cô nở rộ khuôn mặt tươi cười, lại làm anh từ bỏ ý đồ thu hồi câu nói kia.
Tổng giám đốc Thịnh Thế luôn được xưng là “Kẻ độc tài”, “Bá đạo chuyên chế”, khi nào sẽ nói loại câu nói mặc kệ người khác muốn?
Cô không thích hợp, dẫn đến anh cũng không thích hợp.
Mạt Lị nhận được khẳng định, cười cười nhìn Lý Phi nói: “Bác sĩ Lý, tôi đây liền lấy thân phận Tiêu đại tiểu thư, mệnh lệnh cho ông nhậm chức viện trưởng bệnh viện chúng ta.”
Lý Phi há miệng, kinh ngạc nói không nên lời, không chỉ có ông ta, ngay cả tất cả mọi người ở đây trước là cảm thán ông nhặt được vận cứt chó gì, sau lại lập tức dùng ánh mắt không thể tin được nhìn Đường Nhiễm Mặc.
… … Hôm nay Đường tổng giám đốc, quá không thích hợp, quả thật có thể gọi là quỷ dị!
Sau một lúc lâu, Lý Phi mới vui mừng khôn xiết biểu đạt cảm kích với Mạt Lị, ông ta đã qua bốn mươi tuổi, năm ấy vừa mới đến bệnh viện có thể nói là y thuật tốt nhất, chỉ là ông ta không hiểu cách nịnh hót người khác, lại không hiểu nịnh bợ đồng nghiệp, hai mươi năm qua đều an phận làm một bác sĩ ngoại khoa nho nhỏ, lão viện trưởng về hưu, tất cả mọi người đều rục rịch nổi lên tâm tư, chỉ có ông ta muốn như thế nào sinh sống tốt là được, nhưng Mạt Lị nói làm thay đổi mọi thứ.
Chỉ cần là người, còn là người có thực lực, dưới đáy lòng đều mơ tưởng được ngồi vị trí kia.
Thấy đã lãng phí quá nhiều thời gian, Đường Nhiễm Mặc nói: “Chúng ta cần phải đi.”
Cô ngoan ngoãn trả lời: “Vâng.”
Anh đi ở phía trước, cô gắt gao đi theo ở phía sau, cô người nhỏ chân cũng nhỏ, bất quả chậm rãi như phát hiện cái gì, anh bắt đầu thả chậm bước chân.
Mạt Lị nghiêng đầu hướng về anh cười.
Anh không nói gì, sớm đã khôi phục vẻ mặt vô biểu tình.
Lý Phi nhìn theo hai bóng dáng hài hòa kia, trong lòng nghĩ thầm mới đầu còn lo lắng Đường Nhiễm Mặc lãnh khốc giống như lời đồn sẽ đối xử không tốt với vị tiểu thư đáng thương này, hiện tại xem ra ông ta lo lắng dư thừa.
Một lạnh một nóng, không chỉ bổ sung cho nhau, mà là sự phối hợp tuyệt vời… … Ông ta lắc đầu, lại cảm thấy mình suy nghĩ nhiều, vẫn là nên ứng phó với sự chúc mừng của đồng nghiệp..