Cô không thể tin tưởng hô lên một cái tên, "Liễu Li?"
"Tiểu thư đã nhận sai người." Người phụ nữ sắc mặt cứng đờ, rời khỏi Mạt Lị thật nhanh.
"Liễu Li, từ từ!"
Mạt Lị xoay người muốn đuổi theo, một cặp vợ chồng trẻ chắn trước mặt cô, có vẻ kính cẩn, cô một chữ cũng nghe không hiểu, bị người cản đường, cô chỉ có thể nhìn bóng dáng Liễu Li biến mất trong biển người.
Minh Lại đi tới, "Xảy ra chuyện gì?"
"Tôi cũng không biết." Mạt Lị phảng phất thấy được cứu tinh, "Tôi nghe không hiểu bọn họ đang nói gì."
Minh Lại sờ sờ đầu cô, rồi mới đứng ra dùng tiếng Nhật lưu loát nói chuyện với vợ chồng kia, nghe hai người kia nói ra một câu gì đó, hắn còn quay đầu lại nhìn Mạt Lị cao hứng mà cười cười, Mạt Lị vẻ mặt mờ mịt, cuối cùng vợ chồng kia mang theo đứa trẻ rời đi.
"Bọn họ nói cái gì?"
"Bọn họ muốn xin lỗi cô, bởi vì con họ đυ.ng phải cô, tôi nói với họ là không sao cả." Minh Lại nhặt lên kẹo bông gòn rơi trên mặt đất, ném vào thùng rác bên cạnh, "Còn muốn ăn kẹo bông gòn không? Tôi đi mua một cây."
"Không cần." Cô lắc đầu, "Vậy thúc đột nhiên nhìn tôi cười cười là sao?"
"Cái này à......" Minh Lại thần bí hề hề cười lên tiếng.
Cái này làm Mạt Lị càng tò mò, "Rốt cuộc nói cái gì, thúc mau nói cho tôi biết!"
"Bọn họ nói một câu: Thực xin lỗi, vừa mới con tôi đυ.ng vào bạn gái cậu."
Mạt Lị: "......"
"Ha ha, thực buồn cười đúng không? Cũng không biết chúng ta như thế nào lại trở thành bạn trai bạn gái, nếu Đường Nhiễm Mặc nghe được, cậu ta nhất định sẽ đánh chết tôi, ha ha ha..." Minh Lại cười đủ rồi, cuối cùng lại cúi đầu nói với Mạt Lị: "Tiểu nha đầu, chuyện này cô không thể nói với Đường Nhiễm Mặc, bằng không tôi nhất định bị chết..."
"......" Cô mặt vô biểu tình.
Minh Lại kéo tay cô đi, "Vé đây rồi, chúng ta đi vào."
Mạt Lị kéo tay mình ra, "Thúc buông tôi ra, mình tôi có thể đi được."
"Hiện tại nhiều người như thế, cô lại không biết tiếng Nhật, ngộ nhỡ cô đi lạc thì sao?"
Hắn nói rất có đạo lý, nhưng mà ngoại trừ Đường Nhiễm Mặc, cô không thích nắm tay với đàn ông khác, trong lòng cô không thích chút nào, không làm hắn buông tay được, cô hơi ủ rũ mà cúi đầu xuống.
Còn có, người phụ nữ vừa mới gặp kia rõ ràng là Liễu Li, nhưng mà như thế nào cô ấy lại nói không quen biết mình, chạy mau như vậy, giống như là trốn đi...
Minh Lại chú ý tới hơi thở tiểu nha đầu cúi thấp, hắn dừng bước chân lại, hơi khó hiểu nói: "Thế nào, chán ghét tôi tới thế à?"
Ngữ khí hắn cà lơ phất phơ, nhưng trong thanh âm lại lộ ra một cỗ quái dị.
Mạt Lị không tự giác trả lời: "Không phải...... Tôi chỉ là suy nghĩ một chút sự tình."
"Sự tình gì?"
"Vừa rồi tôi hình như thấy được một người quen."
"Ở chỗ này ngoại trừ Đường Nhiễm Mặc và tôi, cô có thể có người nào quen?" Minh Lại nở nụ cười, giống như người vừa rồi trong nháy mắt trở nên lạnh lẽo không phải là hắn.
"Nói cũng đúng......" Mạt Lị không được tự nhiên cười cười.
Cô trước sau cảm thấy Liễu Li xuất hiện thật kỳ quái, nhưng cô không nghĩ được nhiều, đi tàu lượn siêu tốc khiến cô ngoại trừ thét chói tai, cái gì cũng không suy nghĩ được, tương phản, Minh Lại ngồi kế bên cô lại giang tay đón gió cười thoải mái.
Tàu lượn siêu tốc chạy xong một vòng, Mạt Lị đi xuống, nắm lan can, sắc mặt tái nhợt.
Minh Lại không thể tưởng tượng nói: "Tiểu nha đầu, hóa ra lá gan cô lại nhỏ như thế."
"Gần đây có WC không......" Cô suy yếu ngẩng đầu.
"Này này, không phải chứ, cô muốn phun ra?"
Mạt Lị che miệng, "Tôi khó chịu......"
"Đừng nóng vội, đừng nóng vội, WC ở gần đây!"
Minh Lại trực tiếp dùng kiểu ôm công chúa mà ôm Mạt Lị chạy đến nhà vệ sinh công cộng gần nhất, Mạt Lị căn bản không rảnh mà bận tâm chính mình bị hắn ôm như vậy, Minh Lại đứng bên ngoài, Mạt Lị một mình chạy vào trong nhà vệ sinh.
Cô nôn ra vài cái rồi mới thấy dễ chịu một chút, đi đến trước bồn rửa tay, nhìn bộ dáng tái nhợt suy yếu của mình trong gương, cô nghĩ không bao giờ muốn cùng Minh Lại chơi tiếp.
Mạt Lị rửa sạch tay, xoay người rời đi, ánh mắt lại quét tới một tờ giấy màu trắng đặt trên bồn rửa tay, trên còn có một cây bút đè lên phòng ngừa nó rớt xuống nước, cô đến gần nhìn nhìn, trên mặt giấy chỉ có bốn chữ: Đề phòng Minh Lại.
Tờ giấy này...... là cố ý để lại cho cô? Là ai để lại cho cô? Chữ viết bằng tiếng Trung... là Liễu Li.
Bên ngoài truyền đến tiếng Minh Lại hô to, "Này, tiểu nha đầu, cô đã khỏe chưa! Còn không ra thì tôi vào xem đấy!"
Mạt Lị nghĩ nghĩ, đem tờ giấy xé nát ném vào thùng rác, rồi mới ra vẻ không có việc gì đi ra ngoài.
Minh Lại vừa thấy cô liền gấp không chờ nổi, hỏi: "Tiểu nha đầu, như thế nào, đã tốt chưa?"
"Khá hơn nhiều."
"Vậy là tốt rồi, cô làm tôi sợ muốn chết, thiếu chút nữa phải gọi xe cứu thương."
"Tôi không muốn chơi nữa, chúng ta trở về đi."
"Mới sớm thế mà đã trở về? Cô không thích tàu lượn siêu tốc vậy chúng ta không chơi nữa, tôi đem cô đi ngồi vòng ngựa xoay, như thế nào?"
Cô phe phẩy cánh tay hắn làm nũng, "Ai nha, Minh thúc thúc, chúng ta trở về đi, tôi đau đầu không muốn chơi nữa."
"Được được được... Cô lớn nhất, nghe theo cô."
Mạt Lị làm nũng lên thật ngây thơ đáng yêu, không phải người thật lý trí sắt đá thật đúng là không cự tuyệt được.
Đi đến cửa, Minh Lại ngẫm lại vẫn cảm thấy không cam lòng, hắn để Mạt Lị đứng ở cửa chỗ có bóng râm, "Khó khi nào tới được công viên giải trí, đi ngay như vậy cũng tiếc, tiểu nha đầu, cô ở chỗ này chờ, tôi đi mua đồ lưu niệm sẽ mau quay trở lại."
Mạt Lị ngoan ngoãn gật đầu, "Được."
Chờ Minh Lại đi rồi, trong đầu cô suy nghĩ chuyển nhanh, hôm nay đυ.ng phải Liễu Li đột nhiên như vậy, hơn nữa tờ giấy kia cũng không nhất định là Liễu Li viết, tuy rằng trước mắt khả năng lớn nhất đó là Liễu Li, nhưng nếu là Liễu Li, cô vì sao muốn lưu lại bốn chữ này? Là vì chỉ dẫn cho Mạt Lị? Vẫn có chuyện gì mà cô không muốn nói ra mục đích, lại muốn Mạt Lị hoài nghi Minh Lại?
Không không không, đầu tiên là, làm sao cô ấy có quan hệ với Minh Lại? Từ ngày Trình Nhân bị bắt, Liễu Li như biến mất hoàn toàn, Mạt Lị bởi vì an nguy của cô mà nhờ Đường Nhiễm Mặc phái người đi tìm, nhưng Liễu Li giống như biến mất khỏi nhân gian, ai ngờ cô lại xuất hiện ở Nhật Bản.
Càng nghĩ càng thấy nhiều điểm quỷ dị, Mạt Lị lấy di động ra, liên lạc đến dãy số của Đường Nhiễm Mặc. Đột nhiên trước mặt cô một mảnh đen nhánh, nói đúng ra là phía sau có người dùng tay che mắt cô lại, bất quá trong nháy mắt, thân người cô bị vặn quay lại, cô vừa mở miệng ra chưa phát được âm thanh nào đã bị một đôi môi lạnh lẽo ngăn chặn lại. Như là có một tiếng sấm ầm ầm vang lên trong óc cô, ngay sau đó cô cảm nhận được một luồng điện chạy ngang qua, thân thể Mạt Lị mềm nhũn, di động rớt xuống mặt đất, trong chớp mắt mất đi ý thức.
Có người đi ngang qua nhìn thấy một người đàn ông dáng người cao lớn gắt gao ôm một cô gái nhỏ xinh, họ cũng chỉ lắc đầu rồi đi.
Người trẻ tuổi... hiện tại cũng thật quá thoáng...
Người đàn ông ôm cô, thu hồi gậy kích điện, hắn ngẩng đầu lên, tà ác liếʍ liếʍ khóe môi.
...
Trong lúc đó, ở đất nước Trung quốc xa xôi, đèn đuốc đã được thắp sáng, đem toàn bộ thành phố ánh lên muôn tía nghìn hồng.
Đây là quán bar Tống Nhiễm hay lui tới cả nửa tháng nay, ngày thường Tống Lan không ngăn cản cô, bởi vì anh nghĩ, chỉ cần Tống Nhiễm hết hy vọng, cô sẽ không nhớ tới Đường Nhiễm Mặc nữa. Nhưng lần này không giống, Tống Nhiễm mất tích đã hai ngày một đêm chưa về.
Tống Lan đứng ở cửa quán bar, anh mặc một bộ đồ đơn giản, mang mũ cùng mắt kính, nếu không chú ý, trong bóng đêm cũng không ai nhận ra được anh chính là đại minh tinh kia. Anh nhờ vào quan hệ tìm được quán bar nơi Tống Nhiễm xuất hiện cuối cùng, đồng thời người đó cũng nhắc nhở, chủ quán bar này không bình thường, anh không nên làm nháo. Tống Lan không nghĩ tới làm nháo, nhưng mà đang nhìn nhìn chợt thấy một nam một nữa từ bên trong đi ra, trên cổ Tống Nhiễm còn có rõ ràng một dấu hôn, lý trí anh liền biến mất không còn sót một chút gì.
"Tống Nhiễm." Anh xông lên bắt lấy tay cô, thanh âm đè thấp mang theo sự tức giận rõ ràng.
Tống Nhiễm nhìn đến người đột nhiên xuất hiện, rõ ràng không phản ứng lại.
"Trở về với tôi."
Bởi vì say rượu, Tống Nhiễm còn có chút đau đầu, cô hất tay Tống Lan ra, không kiên nhẫn nói: "Đừng động vào tôi!"
Tống Lan còn muốn đi tới một bước, người đàn ông kia chắn lại trước mặt anh. Nam nhân ba mươi mấy tuổi, cả người tản ra một vẻ thành thục ổn trọng, trên người nhàn nhạt mùi thuốc lá, càng làm cho mị lực của hắn giờ phút này tăng lên không ít.
Hắn cười như không cười nhìn Tống Lan, "Vị tiên sinh này, tôi là chủ quán bar này, họ Lục, không biết xưng hô với anh như thế nào?"
"Tôi tìm cô ấy, không quan hệ tới anh."
"Tống tiểu thư là khách từ trong cửa hàng tôi đi ra, an toàn của khách hàng đương nhiên có quan hệ tới tôi."
Tống Lan lạnh lùng châm chọc, "Vừa mới rồi có một khách nam đi ra, sao không thấy anh đi theo bảo hộ anh ta?"
"Tất nhiên là bởi vì anh ta không quan trọng như Tống tiểu thư." Hắn quay đầu lại nhìn Tống Nhiễm, ánh mắt có ý vị khác dừng trên dấu dâu tây đỏ trên cổ cô.
Tống Nhiễm hơi giật mình, tiếp theo bên tai đỏ lên, cô cả giận nói: "Có cái gì đẹp mà nhìn!"
Người đàn ông cười, "Em đẹp."
Hai ngày này, hắn chỉ không ngừng nhìn cổ cô mà thôi.
Tống Nhiễm cả khuôn mặt đều đỏ, vốn là say tưởng quên được tình yêu đơn phương của mình, ai ngờ cô uống vào, lại cùng người đàn ông này lên giường!
Mọi người đều là người trưởng thành, cô cũng sẽ không bởi vì một cái màng mà khóc sướt mướt, nhưng ngẫm lại lần đầu tiên của mình, lần thứ hai rồi lần thứ ba cho một người mình không thích, trong lòng cô miễn bàn có bao nhiêu chua chát!
Bọn họ một phen mắt đi mày lại, trong mắt Tống Lan đơn giản là khiêu chiến, sắc mặt lạnh lẽo, anh nói: "Tống Nhiễm, chị rốt cuộc có muốn về cùng với tôi không?"
Anh bất quá chỉ là em trai thôi, từ đâu ra ngữ khí đúng lý hợp tình như thế?
Tống Nhiễm hiện tại vốn dĩ tâm tình không tốt, hiện tại càng tệ hơn, "Tống Lan, đừng quên tôi mới là chị của cậu, nhớ kỹ thân phận của mình, bản thân tôi còn không tới phiên cậu quản."