Chương 16

Liễu Như Vân luôn chú ý đến cầu thang, thấy Đường Dật Thần thực sự được Vệ Quân bế xuống, tâm trạng bà ta vô cùng phức tạp.

Mới quen nhau hai ngày mà đã có thể khiến Vệ thiếu gia lạnh lùng làm đến mức này, Đường Dật Thần quả thật không đơn giản!

Liễu Như Vân vừa hy vọng như Đường Hưng Nghiệp nghĩ, Đường Dật Thần sau khi vào hào môn sẽ mang lại lợi ích lớn cho nhà họ Đường, vừa lo sợ Đường Dật Thần không chịu kiểm soát, quay lại trả thù bà ta.

Bà luôn cảm thấy Đường Dật Thần sau khi trở về nhà họ Đường đã thay đổi, không còn cẩn thận từng ly từng tí và mong muốn hòa nhập vào gia đình nữa, không biết từ khi nào bắt đầu thoát khỏi sự kiểm soát của bọn họ.

Khi Đường Dật Thần nói muốn quay lại Tinh Thần Giải Trí vì nhớ mẹ là Tưởng Lâm, bà đã cảm thấy bất an.

Thằng nhóc này lúc bị lạc mới ba tuổi, bao nhiêu năm trôi qua có thể nhớ được gì, ngay cả trong giới giải trí cũng ít người nhớ rằng Tinh Thần Giải Trí do Tưởng Lâm thành lập, Đường Dật Thần làm sao biết được điều đó.

Liệu cậu ta có biết những chuyện khác không.

Sự bất an trong lòng bà ngày càng mạnh, thậm chí lấn át cả lòng tham, bà muốn nói với Đường Hưng Nghiệp.

Nhưng khi thấy Đường Hưng Nghiệp tươi cười rạng rỡ, Liễu Như Vân lại ngậm miệng, sợ rằng có nói thì lúc này Đường Hưng Nghiệp cũng không nghe, đành tạm thời kìm lại.

"Cha, con và Vệ Quân đi đây." Đường Dật Thần được Vệ Quân bế qua bên cạnh Đường Hưng Nghiệp thì nói với cha.

Để tránh Đường Hưng Nghiệp muốn mượn cớ thân cận với Vệ gia, cậu đặc biệt không nói là được Vệ lão gia mời, chỉ nói là đi cùng Vệ Quân.

Thanh niên đi chơi cùng nhau, Đường Hưng Nghiệp chắc chắn sẽ không muốn đi theo.

Giọng Đường Dật Thần nhẹ nhàng, ánh mắt nhìn Đường Hưng Nghiệp vẫn mang chút tình cảm cha con.

Tinh Thần Giải Trí chưa về tay, trước mặt người cha tồi vẫn phải diễn một chút.

Coi như là trải nghiệm diễn xuất nhập vai của đời sống.

"Được, con và Vệ thiếu cứ chơi vui vẻ, đừng có làm nũng gây rối..."

Đường Hưng Nghiệp còn muốn nói gì thêm nhưng Vệ Quân đã nhanh chóng bước đi, không cho ông cơ hội.

Đường Hưng Nghiệp không cảm thấy khó chịu, vẫn phấn khởi như trước.

Nhìn bóng hai người rời đi, Đường Gia Minh nắm chặt tay.

Ban đầu hắn ác ý nghĩ rằng Vệ Quân có thể là người xấu xí, tính tình bạo ngược, Đường Dật Thần dù có vào hào môn cũng sẽ không sống yên ổn.

Nhưng sự thật lại là Vệ Quân cao lớn anh tuấn, còn rất quan tâm Đường Dật Thần.

Điều này khiến hắn không khỏi ghen tỵ, tại sao Đường Dật Thần lại có số may mắn như vậy.

Nhà cũ Vệ gia vốn được xây dựng ở ngoại ô phía đông thành phố, sau đó khi thành phố phát triển, các công trình kiến trúc mở rộng, giờ đây vị trí của nhà cũ Vệ gia đã gần trung tâm thành phố.

Bởi vì diện tích rộng lớn, tỷ lệ cây xanh cao, tạo nên một không gian yên tĩnh giữa chốn ồn ào, giá trị hiện tại của nó không thể ước lượng được.

Vệ Quân chở Đường Dật Thần từ khu phố sầm uất lái vào một con đường trải dài với hai bên là những cây phong đỏ rực như lửa.

Đường Dật Thần còn chưa ngắm đủ, xe đã dừng lại, hóa ra đã đến cổng lớn nhà cũ.

Cánh cổng điện tự động mở ra, đi vào trong có thể thấy rõ bố cục của nhà cũ.

Nhà cũ Vệ gia có phong cách Trung Quốc cải tiến, giữ được nét cổ kính nhưng từ bỏ sự nặng nề, u ám của kiến trúc truyền thống, mang lại sự tiện lợi của kiến trúc hiện đại.

Vệ Quân đỗ xe vào gara bên cạnh, rồi xuống xe, Đường Dật Thần không yêu cầu Vệ Quân bế nữa, xuống cầu thang không được nhưng đi bộ trên mặt đất thì vẫn ổn.

Vệ Quân dẫn theo Đường Dật Thần chân đi khập khiễng đi qua một rừng trúc nhỏ, tiến vào đình viện.

Đúng lúc gặp Vệ lão gia đang chơi cờ với quản gia Ngô Dung trong đình viện.

Vệ Quân nhẹ nhàng chào: "Ông nội, Ngô bá."

Ngô bá đứng lên: "Thiếu gia đến rồi."

"Ừ." Vệ Kinh Quốc đáp lại, ánh mắt sắc bén, ngay lập tức nhận ra dáng đi không tự nhiên của Đường Dật Thần, quan tâm hỏi: "Tiểu Thần, chân con bị thương à?"

Đường Dật Thần đáp: "Vệ gia gia, không sao đâu ạ, con bị chuột rút khi thức dậy thôi."

Vệ Quân liếc nhìn cậu, không nói gì, Đường Dật Thần rõ ràng không muốn để người khác biết về khả năng võ thuật của mình.

Anh hoàn toàn không ngạc nhiên, trong hào môn, những bí mật không ít, giữ lại những lá bài chưa lật thường có thể phát huy tác dụng lớn vào lúc quan trọng.

Biết được bí mật của Đường Dật Thần một cách tình cờ, tâm trạng của Vệ Quân rất tốt.

Lại nghĩ đến chuyện Đường Dật Thần không thể duy trì phong độ quá ba giây đã bị căng cơ, Vệ Quân không kìm được mà khóe miệng nhếch lên.

Đúng lúc đó, Đường Dật Thần nhìn thấy, lập tức đoán ra anh đang cười gì, lợi dụng lúc Vệ lão gia không chú ý, cậu nhanh chóng cấu vào eo Vệ Quân một cái!

Hừ! Cậu là người hay thù dai.

"Tê!"