Chương 37

Edit: Nại Nại

(Đọc truyện ở trang chính chủ truyenhdt.com là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người)

___

Cách giờ bắt đầu hội đấu giá còn một khoảng thời gian, sau khi Lý Nhiễm vào hội trường thì tìm một góc ngồi khá yên tĩnh.

Bên trong hội trường đầy người, mà phòng triển lãm bên cạnh lại chẳng có mấy ai.

Nhìn người người trong đại sảnh cầm ly rượu anh tới tôi đi, tuy trên danh nghĩa là hội bán đấu giá, nhưng trên thực tế là bữa tiệc giao lưu giữa các thương nghiệp với nhau.

Cô lười biếng nửa dựa vào trên sofa, tóc dài xõa xuống, thả dài ở trước ngực, phần đuôi hơn uốn lượn. Trong tay cầm một ly rượu Cocktail có mày sắc đậm đà, một cái tay khác nhẹ chống má, ánh mắt không có tầm nhìn chính xác mà nhìn nhìn khắp nơi.

Thẳng đến khi một đám người xung quanh hội trường bị hấp dẫn trụ ánh mắt, không biết là ai ở ngoài sảnh, người nói chuyện xung quanh cô đều bắt đầu đi về phía đó.

Cô cũng theo đám người nhìn xung quanh vài lần, chỉ có thể nhìn thấy đầu người đen nghìn nghịt.

Không có hứng thú mà thu tầm mắt về, tuy vị trí của cô ngồi hơi hẻo lánh, nhưng lại khá gần thang máy.

Đang cúi đầu bấm điện thoại, bị tầm mắt nóng rực của một đám người nhìn chằm chằm, cô ngẩng đầu lên, thì thấy Hạ Nam Phương mặc vest đứng đắn dẫn theo đám đông đang đi về phía cô.

Khoảnh khắc đó, Lý Nhiễm cho rằng đã qua hai mươi ngày rồi, Hạ Nam Phương bây giờ mới nhớ đến chuyện tìm cô tính sổ!

Đồng tử cô co chặt lại, nhìn người càng ngày càng đến gần kia.

Người phía sau anh hiển nhiên cũng nhìn thấy Lý Nhiễm, lại không rõ ràng lắm vì sao cô lại ở đây.

Ở trong mắt người ngoài, chuyện kết hôn phong ba bão táp của hai người lúc trước vừa qua không bao lâu, hiện tại gặp mặt không khác kẻ thù hết sức đỏ mắt.

Phí Huyên đi bên cạnh Hạ Nam Phương, cười như không cười mà chớp chớp mắt nhìn Lý Nhiễm.

Lý Nhiễm quay mặt đi, nghiêng người qua, dáng vẻ muốn làm thì làm cái đó, tỏ vẻ không có chuyện gì xảy ra.

Hy vọng Hạ Nam Phương đừng nhìn thấy cô.

Tiếng bước chân đi đến càng ngày càng gần chưa từng dừng lại, Lý Nhiễm thoáng nhẹ nhàng thở ra, khi cô cho rằng Hạ Nam Phương chuẩn bị đi ngang qua mình, tiếng giày da nện lên sàn nhà dừng lại, giây phút đó thời gian như đang ngừng lại.

Mắt đào hoa của Phí Huyên nheo nheo, ngữ khí làm bộ thật kinh ngạc lại vô tình gặp được: "Lý Nhiễm, sao cô lại ở đây?"

Lý Nhiễm vẫn luôn cho rằng Phí Huyên là đối thủ một mất một còn với Hạ Nam Phương.

Ngàn vạn lần không nghĩ tới anh ta không phải đối thủ một mất một còn với Hạ Nam Phương, mà là mình!

Hạ Nam Phương dừng chân, đứng cách Lý Nhiễm xa ba bốn mét, khoảng cách không xa không gần, vừa lúc có thể thu hết những động tác, biểu cảm, thậm chí ngữ khí nói chuyện của cô vào trong mắt.

Lý Nhiễm đứng lên, biểu cảm của đám đông dần dần trở nên vi diệu, tuy đều không nói lời nào, cũng biết đây là đang xem diễn.

Mọi người đều đang chờ trò hay oan gia ngõ hẹp.

Ánh mắt Lý Nhiễm lạnh nhạt, ngữ khí không kiêu ngạo không siểm nịnh: "Tham gia hội đấu giá."

Nói xong ánh mắt dừng ở trên người Hạ Nam Phương, cho dù chia tay, cô cũng không muốn bị người chế giễu, chào hỏi: "Xin chào, Hạ tiên sinh."

Lạnh nhạt không thể lạnh nhạt hơn, xa cách không thể xa cách hơn.

Hạ Nam Phương không nói gì, thậm chí ngay cả một ánh mắt cũng không đáp lại, cứ như vậy đi mất...

Phí Huyên đi theo phía sau anh, hận sắt không thành thép!

Trong lòng Lý Nhiễm nhẹ nhàng thở ra, nàng sợ Hạ Nam Phương ở trước mặt mọi người làm gì đó, cứ xem như là người xa lạ không còn gì tốt hơn.

Dáng vẻ thở phào nhẹ nhõm của cô, khiến Hạ Nam Phương nện bước càng hung hiểm hơn.

___

Phòng nghỉ ở tầng 32 ở cao ốc Thụy Lệ, Phí Huyên hận sắt không thành thép: "Người ta đều đã chào hỏi cậu rồi. Cậu còn ngạo kiều cái gì mà ngạo? Biểu cảm vừa rồi của cậu kia? Là chuẩn bị theo đuổi bà xã hay là đuổi người ta đi đây?"

Lần đầu tiên Hạ Nam Phương không đối chọi gay gắt với Phí Huyên, chống trán, không nói một lời.

Phí Huyên trách mắng anh dừng lại, thấy anh không hề có ý chí chiến đấu, cũng cảm thấy không thú vị, nằm dựa vào trên ghế sofa.

"Còn có muốn theo đuổi bà xã nữa không đây?"

Hạ Nam Phương rất bực bội mà kéo kéo caravat: "Nhảm nhí."

Mắt hồ ly của Phí Huyên lạnh lùng: "Theo đuổi người ta, mà cậu còn thái độ này?"

Cuối cùng Hạ Nam Phương cũng mở miệng: "Ánh mắt cô ấy nhìn tôi, rất kháng cự, không có một chút yêu thích cùng chờ mong nào."

Phí Huyên nhéo giữa mày: "Nếu Lý Nhiễm còn thích cậu, thì sẽ không chia tay với cậu! Lại nói bà xã còn chưa có theo đuổi được, thì cậu muốn người ta cho cậu sắc mặt tốt à? Hạ Nam Phương, cậu thu lại tính tình xấu xí của cậu lại đi."

Lại bị mắng, Hạ Nam Phương nhấp nhấp khóe miệng, phá lệ lần thứ hai không cãi lại: "Cô ấy..."

Phí Huyên cứng rắn: "Phải làm!"

Hạ Nam Phương cúi đầu, tóc mái trên trán xõa xuống trên lông mày, trầm mặc giống như một khối điêu khắc tinh xảo.

Phí huyên: "Cảm thấy khó chịu? Còn có càng khó chịu hơn, có nghe không?"

Hạ Nam Phương nhíu mày nhìn Phí Huyên, khó hiểu: "Ừ?"

Phí Huyên hơi hơi mỉm cười: "Chuyển 500 vạn đi."

Hạ Nam Phương: "..."

"Cậu một vừa hai phải cho tôi!"

Phí Huyên: "Cậu nói cái gì, tôi nghe không rõ."

Hạ Nam Phương đã bị Phí Huyên hố đi một ngàn vạn, bây giờ không mắc lừa nữa: "Cậu nói trước."

Phí Huyên thay đổi tư thế dựa vào sofa: "Được thôi, dù sao người Lý Nhiễm ở chỗ tôi, cũng không sợ cậu không trả tiền. Cô ấy muốn ra nước ngoài."

Nói xong, dù bận vẫn ung dung mà ngồi, nhìn chằm chằm vẻ mặt Hạ Nam Phương.

Chỉ thấy mày anh nhíu chặt, khí lạnh chợt bắn ra bốn phía.

"Ai nói?"

"Lý Nhiễm chính miệng nói, thế nào? Còn dám làm giá không? Thái độ còn ngạo mạn không?"

Hạ Nam Phương lập tức chuẩn bị xuống lầu tìm Lý Nhiễm, bị Phí Huyên hừ lạnh một tiếng ngăn lại: "Bây giờ cậu đi tìm cô ấy, cậu có thể bảo đảm Lý Nhiễm sẽ nghe lời nói của cậu? Cậu có thể bảo đảm mình không ném sắc mặt cho người ta? Không tức giận lung tung?"

Hạ Nam Phương dừng chân, thứ khác không nói, sắc mặt bây giờ của anh mây đen dày đặc, trầm tĩnh dọa người.

"Cô ấy đi du học, không phải lí do gì khác. Chứng minh không phải cô ấy chỉ suy nghĩ nhất thời, mà là sớm đã chuẩn bị, cậu ở nước ngoài ở lâu như vậy, thủ tục xin lưu học cùng với thời gian lên kế hoạch đã rõ ràng, cô ấy đã chuẩn bị hết tất cả chuyện đó ít nhất cũng đã một năm. Bây giờ cậu đi xuống nói với cô ấy cái gì? Bảo cô ấy từ bỏ?"

Hạ Nam Phương vẫn cố chấp như cũ: "Cô ấy không thể đi."

Phí Huyên hừ mũi: "Một năm trước cô ấy đã chuẩn bị đi du học, chính cậu đã gật đầu rồi mà cũng không phát hiện à? Bây giờ mới đuổi theo, không cảm thấy chậm?"

"Cô ấy chưa từng nói với tôi."

"Nói rồi có ích lợi gì? Cậu sẽ đồng ý? Ngay cả tôi cũng biết cậu sẽ không đồng ý, huống chi là Lý Nhiễm. Cậu đó, từ trước đến nay đều không cho người ta có quyền lựa chọn, bây giờ lại trách người ta không nói với cậu."

Hạ Nam Phương xem như triệt để không còn kiêu ngạo nữa: "Cậu nói xem phải làm sao bây giờ?"

"Vừa rồi 500 vạn kia còn chưa có gửi đâu."

____

8 giờ, buổi đấu giá dưới lầu đúng giờ bắt đầu, Lý Nhiễm tìm chỗ có tên của cô.

Cũng gần phía trước, không tính là quá xa.

Nhìn danh sách các tác phẩm trong tay, nhìn thấy bức tranh được yêu cầu kia nằm ở vị trí thứ tư.

Hạ Nam Phương và Phí Huyên đến muộn, anh vừa vào đã nhìn thấy Lý Nhiễm, cô đang cúi đầu, đang nhìn tờ giấy trong tay.

Ngón tay chạm nhẹ trên giấy, thập phần nghiêm túc.

Một mình cô ngồi trong đám người ồn ào, một mình cô an tĩnh tản ra khí chất khiến người khác khó có thể bỏ qua.

Phí Huyên cho anh một ánh mắt: "Chỗ ngồi của cậu ở hàng phía trước cô ấy."

Nói xong nhìn thoáng qua vị trí của Lý Nhiễm: "Cho tôi 500 vạn, tôi sẽ sắp xếp một cặp ghế tình nhân, thế nào?"

Đây tuyệt đối là lần đầu tiên Hạ Nam Phương đưa tiền sảng khoái như vậy!

Lý Nhiễm cúi đầu, phát hiện phía trước đứng một người, theo chân dài ngước lên.

Kết quả...

"Anh ngồi ở đây?" Thấy Hạ Nam Phương ngồi xuống, Lý Nhiễm nhìn tên được dán vị trí bên cạnh.

Phát hiện thật là Hạ Nam Phương.

"Sao anh lại ngồi ở đây?"

Hạ Nam Phương nói như lẽ đương nhiên: "Người ta sắp chỗ."

Lý Nhiễm bán tín bán nghi, lại không hỏi nhiều.

Bán đấu giá bắt đầu, Lý Nhiễm không cảm thấy hứng thú với những tác phẩm phía trước, cho nên vẫn luôn thất thần.

Hạ Nam Phương cũng không giơ bảng, anh cởi nút thắt của áo vest, nghiêng người qua: "Không thích?"

Lý Nhiễm: "Hôm nay là tới làm việc. Không phải tới mua đồ."

"Có thích thứ gì cứ việc nói, bảo Vương Ổn thay em mua."

Lý Nhiễm lắc đầu: "Cảm ơn."

Hạ Nam Phương luôn luôn hào phóng với cô, ngay cả chia tay, ngẫu nhiên cũng sẽ mua những đồ cho cô.

Không hổ là đại gia!

Ngồi hơn một giờ, cuối cùng cũng đến bức tranh Lý Nhiễm yêu cầu thu mua kia, bức tranh kia cũng xem như là một thứ khá nhợt nhạt, nếu Lý Nhiễm không mua thì cũng không có ai để mắt đến.

Cho nên cô cảm thấy hẳn là không có gì đáng ngại chậm trễ cả.

Nhưng mà, khi đấu giá, không nghĩ tới nửa đường lại lòi ra một Phí Huyên.

Anh ta đã sớm biết Lý Nhiễm muốn mua bức tranh này, cho nên ngay từ đầu đã không ngừng ra giá.

Rất nhanh đã đến mức giá vượt qua sự tính toán của Lý Nhiễm, cô cau mày, không biết Phí Huyên đang chơi cái gì.

Rõ ràng anh ta không hiểu tranh, lại nhìn chằm chằm bức tranh này không bỏ.

Khi cô đã quyết định từ bỏ, Hạ Nam Phương lại lấy tấm bảng trên tay Vương Ổn.

Cứ như vậy, trong sảnh hai vị đại lão nhìn chằm chằm một bức tranh thoạt nhìn rất bình thường. Anh theo tôi đuổi.

Chờ đến khi Phí Huyên kiếm đủ số vốn hội đấu giá lần này rồi nhả ra, cười tủm tỉm mà nhường cho Hạ Nam Phương.

Lý Nhiễm: "..."

Khi Hạ Nam Phương đưa bức tranh này cho cô, Lý Nhiễm dùng một loại ánh mắt như nhìn một tên phá của nhìn anh.

"Bức tranh này chỉ đáng giá hơn 50 vạn mà thôi. Anh cần gì phải mua nó đến mức giá 200 vạn?"

Cô thật sự hận sắt không thành thép: "Anh ngốc à?"

Hạ Nam Phương nhìn chắm chú Lý Nhiễm, cuối cùng nhìn thấy vẻ mặt cô lạnh nhạt, làm lơ, xa cách lại ngoài ý muốn.

Tạm thời còn có nét mặt coi như thịt đau.

"200 vạn đổi lấy em nói nhiều với tôi như vậy, đáng giá."