"Tôi nói lại lần cuối cùng! Hãy về nói với Tần Trăn tiên sinh, Cẩn Viên chắc chắn tôi sẽ không bán! Mời các người hiện tại hãy rời đi!" Úy Hải Lam hít thở sâu một hơi, mấy lời vừa rồi nói ra không nhanh không chậm, nhưng lại cực kỳ có tiếng vang. Mà ở trong mắt mọi người, cô cũng chỉ là một thiếu nữ mảnh mai, không hiểu được chuyện đời, nhưng lại làm cho người khác có cảm giác bị khí phách của cô áp bức.
Người đàn ông đứng lặng yên một lúc, sau đó nói: "Đã như vậy, trước hết chúng tôi xin cáo từ. Lời nói của tiểu thư, tôi sẽ chuyển tới Tần tiên sinh."
Đoàn người này nhận được chỉ thị, rối rít thu dọn đồ đạc, theo thứ tự rời khỏi Cẩn Viên.
Úy Hải Lam lập tức gọi cho Úy Mặc Doanh, nhưng không có ai nghe máy, cô liền chạy một mạch tới công ty.
Hiện tại công ty cũng chỉ còn tồn tại trên danh nghĩa mà thôi, bên trong nó thực sựu đã trống rỗng rồi, tiền bạc trong công ty bị người trong nội bộ lấy bỏ trốn mất hết rồi, bên ngoài thì còn dang nợ một món tiền lớn không có cách nào hoàn trả. Trên dưới đều mục ruỗng, nhân viên cũng chỉ còn lại một phần mười, bởi vì tiền lương không thể nào thanh toán đứng thời gian, nên vô số công nhân bãi công về nhà, hay là chạy sang công ty khác tìm cái máng ăn mới để duy trì cuộc sống.
Tóm lại, khắp nơi lòng người hoang mang, chỉ kém với phá sán đóng của công ty có một bước chận mà thôi.
Một đường thông suốt, Úy Hải Lam thuận lợi đi tới phòng làm việc của Đổng Sự Trưởng.
Chưa kịp gõ cánh cửa nặng nề kia, trong phòng đã có một người đàn ông lao ra, ôm một đống tài liệu lớn. Vẻ mặt của anh ta không được tốt cho lắm, going như là đang chạy trối chết thì đúng hơn. Phía sau anh ta có tiếng gào thét trách cứ như cuồng phong đuổi theo, người đàn ông ngẩng đầu nhìn thấy Úy Hải Lam, lập tức nhận ra cô, âm thanh trầm ấm nói, "Nhị tiểu thư, cô đã tới, đại tiểu thư ở trong văn phòng."
Úy Hải Lam gật đầu một cái.
"Dạ, tôi biết, làm anh khó xử rồi, số tiền kia sẽ có. Nhưng là tôi còn cần thêm chút thời gian được không ạh......" Úy Mặc Doanh đang dưa lưng về phía cô nói chuyện điện thoại, dây điện thoại bị cô lôi kéo thành một đường thẳng giống như sắp đứt tới nơi. Không biết người kia nói cái gì, cô đột nhiên không khống chế được, đặt ống nghe “rầm” xuống bàn. Tâm tình còn chưa ổn định, ánh mắt liếc thấy bóng dàng ngoài cửa, khuôn mặt diễm lệ khôi phục lại sự thong dong. Cô kéo chiếc ghế tổng giám đốc ra, ngồi xuống, đi thẳng vào vấn đề nói: "Xế chiều hôm nay, chị vừa mới công bố tin tức em sẽ cử hành dạ tiệc kén chồng, chỉ là Mẹ cả tới tìn chị, mẹ nói mẹ đồng ý bán đi Cẩn Viên."
Úy Hải Lam có chút bối rối, cô thật là không ngờ
Triệu Nhàn sẽ ra mặt.
"Có vị Tần tiên sinh lấy giá cao thu mua Cẩn Viên, hắn đã đưa tiền đặt cọc, sau khi xem xét hết toàn bộ Cẩn Viên thì sau ba ngày hắn sẽ chuyển nốt số tiền còn lại."
Úy Hải Lam vừa định mở miệng, trên bàn lại vang lên tiếng chuông điện thoại. Cô nhìn thấy Úy Mặc Doanh nhận điện thoại, vẻ mặt thoáng cái đã đã trở nên kinh ngạc tột cùng, cuối cùng nghe được cô hô một tiếng, "Xin chờ một chút......"
Úy Mặc Doanh còn đang nắm chặt điện thoại, mắt phượng quét về phía cô: "Em rốt cuộc đã nói cái gì! Tần tiên sinh hiện tại quyết định không mua Cẩn Viên nữa!"
"Mình gây họa, chính mình tự đi giải quyết đi!" Úy Mặc Doanh cười lạnh châm chọc, có tâm tình như đang muốn chờ xem kịch vui: “Lời nói thật có bản lĩnh, vậy thì vừa lấy được tiền vừa giữ được Cẩn Viên! Đừng làm cho ông nội, và ba bị mất thể diện đấy!"
Danh thϊếp ngay sau đó được quăng lên trên mặt của cô, Úy Hải Lam không hoảng hốt bất loạn đón lấy.
Cô nhìn thấy một hàng chữ màu đen, góc trên bên phải ghi tên tuổi —— Tần Trăn.