Mười một giờ khuya mới về đến nhà, Úy Hải Lam thuận lời tránh được người làm, vội vã trở về Sắc Vi uyển, lập tức tắm nước nóng. Cô như muốn rửa sạch cái gì rất kinh tởm, không biết đã dùng bàn chải cọ đi cọ lại thân thể bao nhiêu lần. Da thịt thiếu nữ vốn rất mềm mại, lại bị cô dùng sức như vậy, không lâu liền đỏ ửng lên. Cho đến khi sắp rách da chảy máu, cô mới chịu thôi, mặc áo ngủ sạch sẽ đi ra.
Áo ngủ màu đỏ thẫm, tượng trưng cho sự giàu có, đây là màu sắc mà tất cả đàn bà con gái trong Úy gia đã đồng ý lựa chọn.
Trong thư phòng vẫn còn một bóng dáng màu đỏ khác đang đợi, chính là Triệu Nhàn.
Mỗi bố trí ở Sắc Vi uyển đều do Triệu Nhàn quyết định, sứ thanh hoa màu sắc lành lạnh, càng tôn lên màu đỏ tươi chói mắt.
Giọng Triệu Nhàn lạnh lùng vang lên, “Quỳ xuống!”
Úy Hải Lam không hề phản kháng, đi tới trước mặt bà quỳ xuống. Tóc dài chưa khô còn nhỏ nước, từng giọt từng giọt rơi xuống nền gạch sứ trắng.
“Nói! Đã muộn thế này, con vừa đi đâu về?” Triệu Nhàn chất vấn.
Úy Hải Lam không trả lời, chỉ cúi đầu.
Triệu Nhàn cầm lấy chiếc chổi lông gà đã chuẩn bị sẵn, nắm chặt đầu lông, đầu kia đánh xuống cánh tay cô. Cái đầu tiên đánh xuống, dùng sức hơi mạnh, da thịt trên cánh tay cô lập tức đỏ lên, vết máu ứ đọng. Cái thứ hai dùng sức nhẹ hơn nửa, đến cái thứ ba động tác đã chậm lại, bà vừa đánh vừa hỏi, “Sau này còn dám như vậy không?”
Úy Hải Lam bị bà đánh ba cái cũng không cầu xin tha thứ, sống lưng mỏng manh ưỡn thẳng tắp. Cho đến khi bà ngừng lại, cô mới từ từ ngẩng đầu, “Mẹ, con muốn tổ chức tiệc chọn chồng.”
“Con muốn làm mẹ tức chết sao!” Triệu Nhàn quát một tiếng, giơ tay lại muốn đánh.
Cây chổi lông gà sắp đánh xuống, Úy Hải Lam nhìn bà nói, “Con là cháu gái của ông nội, là con gái của ba.”
“Con gái Úy gia không chỉ có mình con!”
“Ông nội đã nói, con là người thừa kế Úy gia.” Đôi mắt đen láy to tròn của Úy Hải Lam nhìn thẳng vào bà, như xuyên thấu linh hồn Triệu Nhàn. Trong lòng Triệu Nhàn run lên, dường như đang nghĩ gì. Bà bối rối một lúc lâu mới đứng dậy, cầm cây chổi lông gà đi khỏi thư phòng.
Khi cánh cửa đóng lại, Úy Hải Lam nhẹ giọng nỉ non, “Mẹ, con sẽ làm thật tốt.”
Triệu Nhàn rốt cuộc không can thiệp nữa, Úy Hải Lam đem toàn quyền tổ chức bữa tiệc giao cho Úy Mặc Doanh, thả ra thông tin muốn bán mảnh đất thành Tây.
Tin tức nhanh chóng truyền khắp Xuân Thành, rấy lên nghị luận xôn xao.
Viên Viên khẩn cấp như đòi mạng gọi điện thoại đến hỏi thăm, cô chỉ đơn giản trấn an mấy câu, nói với cô ấy mình không có việc gì, để cô yên tâm toàn tâm toàn ý ứng đối cuộc thi.
Sắp đến ngày bữa tiệc diễn ra, Úy Hải Lam lại nhận được điện thoại từ thuộc hạ của vị Tần tiên sinh kia, “Úy tiểu thư, Tần tiên sinh có ý muốn mua mảnh đất thành Tây trong tay cô, anh ấy muốn cô….”
“Hai giờ chiều nay, tôi ở Cẩn Viên đợi Tần tiên sinh đại giá quang lâm.” Không đợi người nọ nói xong, Úy Hải Lam nhanh chóng cắt đứt cuộc gọi.
Đến hai giờ chiều, vị Tần tiên sinh kia cũng không xuất hiện. Trước mặt chính là thuộc hạ của anh ta, đi cùng còn có luật sư và người chứng kiến.
Một tập tài liệu được đưa đến trước mặt cô, “Mời Úy tiểu thư ký tên.”
Úy Hải Lam nhìn con số trên tài liệu khẽ cười, đây là giá cả từ mười mấy năm trước.