Chương 23

"Tố Tâm, cuối cùng cậu đã gọi lại rồi! Rốt cuộc tình hình thế nào, đi lâu như vậy, tổng điều hành làm khó cậu đúng không? Hiện tại cậu đang ở đâu? Vừa rồi cậu không ở đây, có vài người đến chuyển hết hành lý của cậu đi rồi, tôi không ngăn nổi, nghe nói đều là người tổng điều hành cử tới. Rốt cuộc anh ta định làm gì? Lẽ nào muốn ép cậu rời khỏi trường?"

Vừa nối máy, Phùng Tư Tư liền nói như súng liên thanh.

"Cái gì? Hành lý của tôi bị chuyển đi rồi?" Lâm Tố Tâm sửng sốt hỏi.

Cô ngước lên nhìn Hạ Minh Tuyên, anh mặt không cảm xúc đứng khoanh tay, đường hoàng nghe cô nói chuyện điện thoại, hoàn toàn không có ý định tránh đi.

Phùng Tư Tư vội đáp: "Đúng thế! Vài vệ sĩ mặc đồng phục, người nào người nấy cao to, còn bảo tôi yên tâm, nói cậu ở chỗ tổng điều hành rất ổn, rốt cuộc chuyện này là sao? Tôi gọi cho cậu mấy lần cậu cũng không nhận!"

"Tôi không nghe thấy mà..."

Phùng Tư Tư nói: "Vậy hiện tại sao rồi? Rốt cuộc tổng điều hành tìm cậu làm gì?"

"À... chuyện đó..." Lâm Tố Tâm không biết nên giải thích thế nào.

Chuyện thân thế của cô thật sự quá ly kỳ, hơn nữa còn nhiều chi tiết chưa thể xác nhận. Trải qua biến cố kiếp trước, cô đã sớm không còn là thiếu nữ ngây thơ không biết giữ mồm giữ miệng nữa, trực giác mách bảo chuyện này không thể nói ra bên ngoài. Có lẽ sau này cô sẽ cho Phùng Tư Tư biết, nhưng không phải bây giờ.

"Cũng không có gì, chỉ là nói với tôi về chuyện tôi thôi học đã tra rõ ràng rồi." Lâm Tố Tâm quyết định tránh nói vào vấn đề chính.

Hạ Minh Tuyên nghe vậy, hơi ngạc nhiên nhướng mày. Cô gái chỉ mới mười sáu tuổi, ở trước mặt bạn thân nhất của mình cũng biết có những chuyện không thể tùy tiện nói, gặp chuyện lớn như vậy cũng không hí hửng đắc ý, sự kín đáo thận trọng này, không phải ai cũng làm được.

Phùng Tư Tư làu bàu: "Sao có chút chuyện mà nói lâu thế? Còn nữa, tại sao phải lấy hành lý của cậu đi chứ? Khi nào thì cậu về?"

Lâm Tố Tâm không biết Hạ Minh Tuyên còn chuyện khác không, chỉ có thể đáp: "Tư Tư, cậu về nhà trước đi, chỗ này vẫn cần chút thời gian, buổi chiều mới hoàn tất. Cậu không cần đợi tôi đâu, yên tâm, vấn đề đã giải quyết rồi."

Phùng Tư Tư vẫn không thể yên tâm, Lâm Tố Tâm mất một lúc mới khuyên được cô ấy.

Sau khi cúp máy, Lâm Tố Tâm nhận ra Hạ Minh Tuyên đang nhìn cô với vẻ suy tư, cô bất giác sờ mặt mình, hỏi: "Tại sao lại nhìn tôi? Mặt tôi dính vụn bánh à?"

"Không có gì."

Lâm Tố Tâm nghi hoặc liếc nhìn anh, hỏi: "Phùng Tư Tư nói có người đem hành lý của tôi đi rồi, là anh cử người sao?"

Hạ Minh Tuyên "ừ" một tiếng: "Tôi bảo người chuyển hết hành lý của em qua đây rồi, chắc là lát nữa sẽ đến, lát nữa bảo quản gia đưa em đi chọn một căn phòng khách, em ở chỗ tôi trước đi."

"Cái gì?" Lâm Tố Tâm sửng sốt, sau khi định thần, lập tức lắc đầu: "Không được, à, ý tôi là... khỏi đâu."

Đôi mắt đen như mực của Hạ Minh Tuyên quét qua cô.

Lâm Tố Tâm phút chốc cảm nhận được áp lực cực lớn, lúc người đàn ông này không cười, khí thế mạnh mẽ ấy dường như toát ra từ xương cốt, khiến người khác không thể không cúi đầu trước mặt anh.

Cô miễn cưỡng đáp: "Một người lạ như tôi sống trong nhà anh, rất không tiện. Cũng làm phiền anh quá rồi."

"Không phiền."

Anh không phiền, nhưng mà tôi phiền! Lâm Tố Tâm thầm phỉ nhổ trong lòng, nhìn là biết ngoài quản gia và người giúp việc ra, ngôi nhà này chắc chỉ có một mình Hạ Minh Tuyên sống, cô nam quả nữ sống chung thì có chuyện tốt lành gì, hơn nữa nhìn vẻ mặt không đáng tin cậy của Hạ Minh Tuyên, không giống người tốt, vừa rồi còn quấy rối cô.

"Tóm lại, không muốn làm phiền anh..."

Hạ Minh Tuyên nhàn nhạt hỏi: "Vậy em có chỗ ở ư?"

Lâm Tố Tâm chợt ngẩn ra, mắt nhìn của người đàn ông này cũng quá sắc bén, phút chốc đã giẫm vào cái chân đau của cô. Hiện tại cô không nhà để về, vốn dĩ định ở nhà mẹ Phùng Tư Tư, nhưng quả thật gây nhiều phiền phức cho người ta, chỉ là kế tạm thời...

Lâm Tố Tâm đáp: "Tôi có thể tiếp tục ở ký túc xá học sinh, anh gửi đồ tôi về là được!"

Hạ Minh Tuyên liếc nhìn cô, nhìn đến khi sống lưng cô lạnh toát, mới nói: "Đồ đã chuyển ra ngoài, thì sẽ không lý nào chuyển về. Bảo em ở phòng khách, không phải bảo em ngủ với tôi."

"Cái gì... ngủ... anh..." Lâm Tố Tâm sửng sốt với lối dùng từ thô tục của Hạ Minh Tuyên, lắp bắp một lúc, mới đáp: "Tôi ở không quen nhà lớn như vậy, tôi thích ký túc xá của tôi."

Hạ Minh Tuyên đang định nói thì điện thoại bỗng đổ chuông, anh lấy ra một chiếc điện thoại màn hình rộng màu đen từ trong túi, quẹt một cái. Không biết đối phương nói gì với anh, anh im lặng nghe một lúc, sau đó nói: "Tôi biết rồi."

Anh bỏ điện thoại vào túi, nói: "Tôi còn có việc, chắc là đồ của em năm phút nữa sẽ tới, em tự tìm giúp việc nữ thu xếp cho em đi. Ngoài phòng sách và phòng ngủ của tôi, những phòng khác em đều có thể tùy ý sử dụng, cần gì có thể nói với quản gia." Nói xong, anh thoáng nhìn đồng hồ đeo tay: "Tôi đi trước."

"Này, anh đợi đã, tôi muốn về ký túc xá của tôi mà!"

Đáp lại cô là tiếng đóng sầm cửa, Hạ Minh Tuyên đã biến mất sau cánh cửa của căn phòng tầng hai.

Lâm Tố Tâm đưa tay ra dấu khinh thường với bóng lưng của anh, suy nghĩ có nên lập tức xông tới đập cửa không, đúng là cậu cả, muốn làm gì thì làm, rốt cuộc có biết thế nào là tôn trọng không!

"Cô Lâm?"

Một giọng nói vang lên sau lưng cô.

Lâm Tố Tâm không ngờ trong nhà này ngoài Hạ Minh Tuyên và cô, còn xuất hiện người khác, cô nhất thời bị dọa cho giật mình, sắc mặt trắng đi vài phần.

Cô quay đầu nhìn, một chú đẹp trai trung niên mặc âu phục màu đen tiêu chuẩn đang đứng sau lưng cô.

Lâm Tố Tâm nhìn gương mặt của ông, không đủ trắng, lại nhìn môi, không đủ đỏ, lại nhìn phía sau ông, có bóng. Thôi được, chắc là người, không phải ma cà rồng...

Cô vỗ ngực hơi phẳng, thở dốc hỏi: "Chú... chú là ai? Chú đi không có tiếng động sao? Không biết sẽ dọa chết người khác sao?"

Người đàn ông lập tức khom lưng, đáp: "Thật vô cùng xin lỗi, cô Lâm. Tôi là Tiền Huệ quản gia ở đây. Cậu ba thích yên tĩnh, vì vậy người hầu trong nhà đều đi rất khẽ, sau này cô ở đây, chúng tôi sẽ lưu ý."

"À, chào chú..."

Tiền Huệ nói: "Quần áo, sách vở và đồ đạc tương tự của cô đã mang đến rồi, tổng cộng ba vali. Cô có muốn theo tôi đi xem thử thích căn phòng nào? Đợi lát nữa cô ăn trưa, vừa hay có thể bảo giúp việc nữ đi dọn dẹp trước."

Lâm Tố Tâm đáp: "Khoan mở hành lý của cháu, cháu không định ở đây."

"Nhưng mà, cậu ba nói..."

"Đừng quan tâm cậu ba của chú nói gì, cháu có quyền tự do của mình chứ! Nếu chú là quản gia ở đây, chắc là có chìa khóa phòng nhỉ, mau mở ra giúp cháu với, Hạ Minh Tuyên quá nham hiểm rồi, nhốt cháu ở đây, làm vậy là giam giữ bất hợp pháp!" Lâm Tố Tâm bất bình nói.

Chính vào lúc này, cửa phòng sách đột nhiên mở ra.