Chương 20

Hạ Minh Tuyên nhìn cô gái nghiến răng nghiến lợi trước mặt, khóe môi cong lên như cười như không.

Lâm Tố Tâm hít sâu một hơi, đặt "xác" bức ảnh xuống, nói: "Chúng không thể nói rõ vấn đề gì, có lẽ lúc nhỏ chúng ta quen biết thật, nhưng sao có thể chứng minh giữa chúng ta có hôn ước?"

Hạ Minh Tuyên đáp: "Em có thể tiếp tục xem ảnh."

Lâm Tố Tâm nghe vậy, có chút ngờ vực nhìn anh, tiếp tục cúi đầu xem ảnh trong tay.

Những bức phía sau có rất nhiều ảnh chụp chung của Hạ Minh Tuyên và Lâm Tố Tâm lúc nhỏ, hai người dần trưởng thành, cùng nhau làm đủ việc, ví dụ như cùng ăn cơm, cùng chơi trò chơi, cùng lắp ráp, thậm chí còn có ảnh hai người cùng ngủ trưa trên một chiếc giường. Từ những bức ảnh này hoàn toàn có thể nhận ra, hai người họ thật sự là thanh mai trúc mã, thuở nhỏ chơi với nhau rất hồn nhiên.

Lâm Tố Tâm lại xem thêm một bức, tay cô chợt run lên, suýt đã xé vụn những bức ảnh còn lại.

Bức này... lại có thể chụp hai người cùng nhau tắm. Hơn nữa còn... lộ cả ba điểm!

Lâm Tố Tâm bỗng ném ảnh trở về bàn trà, nói: "Anh... những bức ảnh này từ đâu mà ra? Thật không biết xấu hổ!"

Hạ Minh Tuyên cầm bức ảnh đó lên, giơ ra trước mắt, nhìn trái nhìn phải, cười đáp: "Có chỗ nào không biết xấu hổ? Chúng đều là em lúc nhỏ tự nguyện chụp, không ai ép buộc em mà. Em xem, chúng ta cũng từng thành khẩn gặp gỡ rồi, còn cùng lăn lộn trên giường, chứng cứ rành rành như vậy, em còn gì để nói?"

Lâm Tố Tâm suýt cắn trúng đầu lưỡi: "Thành... thành khẩn gặp gỡ cái gì, lăn lộn trên giường cái gì?! Tôi chỉ mới một, hai tuổi, sao có thể tính chứ?"

Hạ Minh Tuyên đáp: "Sao không thể tính? Lúc nhỏ em còn là người cầu hôn tôi đấy." Anh lục tìm trong đống ảnh, dùng hai ngón tay thon dài kẹp một bức ảnh lên, đưa cho Lâm Tố Tâm.

Lâm Tố Tâm nhìn kỹ, cô bé đã lớn không ít, khoảng năm, sáu tuổi. Cậu bé thiếu răng năm đó, đã bắt đầu cao lớn, gương mặt vẫn trẻ con song đã có thể mơ hồ nhìn thấy dáng vẻ tuấn mỹ ngời ngời, là một mỹ thiếu niên năng động tiêu chuẩn.

Chỉ thấy khóe môi của thiếu niên tuấn mỹ hiện ý cười, như một chú mèo ăn vụng, nhìn kiểu nào cũng đen tối. Ở trước mặt cậu, cô bé mặc đầm công chúa nhỏ nhắn xinh xắn tay cầm một đóa hoa cúc, đang quỳ một gối, giơ cao đóa hoa ra trước mặt cậu, gương mặt nhỏ nở nụ cười ngọt ngào xinh đẹp.

Lâm Tố Tâm che mắt mình lại, đây thật sự là còn nhỏ chưa biết gì, quá mất mặt rồi... Cô nhất định không thể thừa nhận người này là mình!

Hạ Minh Tuyên ở một bên nhàn nhạt nói: "Nhìn thấy rồi chứ, có ảnh làm bằng chứng. Tuy rằng chúng ta không gặp mười năm rồi, nhưng em lại muốn hủy hôn, muốn bạc tình bội nghĩa, vậy thì không đúng rồi."

Lâm Tố Tâm ngước mắt trừng anh, trên gương mặt tuấn tú phi phàm của người đàn ông này là biểu cảm bình thản, nhưng sự trêu đùa nơi ánh mắt kia, đã hoàn toàn bán đứng bản chất đen tối của anh. Cô dám khẳng định, nhất định là cái tên không có chừng mực lại đen tối này, năm đó lừa cô bé chụp bức ảnh "cầu hôn", đúng là từ nhỏ đã phúc hắc, từ nhỏ đã học cái xấu! Nếu không sao cô lại làm chuyện mất mặt như vậy chứ?

Lâm Tố Tâm đáp: "Anh biết xấu hổ không? Anh cũng mười mấy tuổi rồi, còn lừa cô bé cầu hôn anh!"

"Cũng có nghĩa là, em đã thừa nhận chuyện cầu hôn?" Hạ Minh Tuyên lập tức bắt lỗi ngôn ngữ của cô.

Lâm Tố Tâm chợt ngây người, ngay sau đó nổi giận đáp: "Tôi không có!"

Hạ Minh Tuyên lại lật ảnh, lấy ra một bức, nói: "Em xem, đây chính là ảnh cha mẹ em."

Lâm Tố Tâm vừa định lao tới xử Hạ Minh Tuyên một trận thì bỗng nghe thấy câu này, phút chốc nhìn qua.

Đây là bức ảnh chụp chung gia đình ba người của Lâm Tố Tâm, người đàn ông trong ảnh cao và hơi gầy, nụ cười ấm áp, vừa nhìn liền biết là người tốt tính. Người phụ nữ mặc đầm dài màu đỏ, xinh đẹp không ai bì, khí chất tươi tắn lôi cuốn.

Lâm Tố Tâm vừa nhìn liền nhận ra, người phụ nữ này chính là người mẹ kiếp này của cô, nhưng so với dáng vẻ những năm qua vô cùng lạnh nhạt nóng nảy, già nua tiều tụy, thời trẻ bà có khí chất tao nhã, vô cùng lôi cuốn. Vả lại... Lâm Tố Tâm cứ cảm thấy người trong bức ảnh này có chút quen mắt.

Lâm Tố Tâm do dự hỏi: "Đây chính là cha tôi? Tại sao tôi chưa từng gặp ông ấy?"

Hạ Minh Tuyên đặt ảnh xuống, ánh mắt có chút cảm khái, thở dài đáp: "Cha em - Lâm Thanh Giang vốn dĩ là bác sĩ ngoại khoa não nổi tiếng quốc tế, nếu em lên kho dữ liệu SCI tra cứu, có thể nhìn thấy có rất nhiều tài liệu lịch sử nổi tiếng của ngoại khoa não đều là thành quả nghiên cứu khoa học của chú Lâm, là nhà khoa học địa phương Hoa Hạ có triển vọng đoạt giải Nobel Y học nhất vào thời điểm đó. Chú Lâm từng cứu mạng cha tôi, về sau hai người thành bạn thân, hai nhà chúng ta có giao tình rất sâu đậm. Tiếc là sau này chú ấy đã qua đời lúc em sáu tuổi."

"Vậy mẹ tôi..."

"Tôi nghĩ em cũng nhìn ra, mẹ em chính là ngọc nữ Đàm Chiêu Linh nổi tiếng một thời hai mươi năm trước."

Lâm Tố Tâm dừng lại một lúc, có chút không dám tin vào tai mình.

Đàm Chiêu Linh là sao nữ rất có sức ảnh hưởng vào cuối thế kỷ hai mươi, đến nay vẫn được mệnh danh là một trong mười nữ diễn viên xinh đẹp nhất thế kỷ hai mươi, tuy vì một tai tiếng mà bà bị công ty đóng băng hoạt động, dần biến mất khỏi tầm mắt công chúng, nhưng vẻ đẹp của bà từ trước đến nay vẫn khiến người khác không thể nào quên.

Lâm Tố Tâm xem ảnh, rồi lại nhìn vẻ mặt điềm tĩnh của Hạ Minh Tuyên, vẫn cảm thấy có chút khó tin, nhưng lại không thể không tin. Bởi vì người mẹ sớm tối bên cô trong ký ức, tuy khí chất hoàn toàn không giống người trong bức ảnh này, nhưng ngũ quan lại giống hệt nhau, ngay cả nốt ruồi ở khóe môi cũng không sai đi đâu được.

Lâm Tố Tâm nhíu mày xem rất lâu, mới định thần lại sau cú sốc, nói: "Nếu mẹ tôi là ngôi sao nổi tiếng như thế, sao tôi không hề hay biết?"

Hạ Minh Tuyên nhướng mày hỏi: "Lẽ nào em không nghi ngờ chút nào sao?"

Lâm Tố Tâm cúi đầu không đáp. Trước khi cô trùng sinh, thì ra tính cách Lâm Tố Tâm vô cùng cô độc hướng nội, lại cực kỳ sợ hãi mẹ Lâm, giữa hai người gần như không nói chuyện, vấn đề này cô thật sự chưa từng nghĩ qua.

Hạ Minh Tuyên hỏi: "Vậy em còn thắc mắc gì?"

Lâm Tố Tâm suy nghĩ một lúc, sau cùng lắc đầu.

Hạ Minh Tuyên ngả lưng vào sô pha, nói: "Vậy được, nếu chúng ta đã tiến hành khai thông vấn đề quan trọng và có được sự nhất trí, vậy thì có phải em không cần ngồi xa tôi như vậy nữa? Em như thế làm tôi cảm thấy tôi như sói xám dụ dỗ cô bé quàng khăn đỏ."

Lâm Tố Tâm dịch về phía trước, hơi ngẩng đầu, nhưng lại thấy ánh mắt Hạ Minh Tuyên thoáng trêu đùa, mới hiểu ra, kêu lên: "Đợi đã, hình như những bức ảnh này chỉ có thể chứng minh lúc nhỏ tôi có quen anh, đâu liên quan gì đến hôn ước?"