Người đến người đi, đại sảnh ồn ào huyên náo.
Kiều Tịch Hoàn đờ đẫn nhìn phương hướng phía trước, trong lòng bàn tay bắt đầu đổ mồ hôi, lực nắm ngón tay ngày càng gấp gáp.
Cô hơi ngửa cằm, nâng váy, từng bước một đi về phía trước.
Người đàn ông mặc âu phục màu trắng, ánh mắt ôn hòa của anh ta dừng trên mặt cô một giây, cảm nhận được tầm mắt của cô thì lễ độ cười lại một tiếng, sau đó tiếp tục nói cười với người bên cạnh.
Bước chân của cô không chậm không vội, không nhanh không chậm đi qua bên người anh, giọng nói từ tính, chậm rãi của anh ta vẫn quanh quẩn bên tai.
“Lăng Phong.” Một người phụ nữ đi qua trước mặt cô, vô cùng thân thiết kéo tay Tề Lăng Phong.
Tề Lăng Phong cười cưng chiều với cô ta.
Trời đất sinh một đôi.
Sở Huân, cô còn nhớ những lời mà cô đã nói với tôi không?!
Ngược lại, bây giờ nếu dùng với cô, hẳn là cô quá kiêu ngạo đi!
Hai người cô từng tin tưởng, một là người đàn ông cô yêu nhất, một là cấp dưới đắc lực trong kinh doanh của cô, bây giờ lại tay trong tay, dùng phương thức kiêu ngạo nhất để xuất hiện trước mặt cô, khoảnh khắc lúc cô chết, một tay nắm lấy điện thoại, một tay nắm lấy vô lăng, Tề Lăng Phong nói ở bên tai cô, giọng nói như của ác ma:
“Tôi với Sở Huân, đã sớm vượt qua tưởng tượng của cô.”
Ngón tay của cô khẽ nhúc nhích, trong phút chốc cô đã nhịn đến thân thể phát run.
Cô trả một cái giá thật đắt!
Cô di chuyển bước chân, nhanh chóng rời đi.
Trước khi tôi đủ sức mạnh, Tề Lăng Phong, tôi để cho anh tự do một lát!
Cô rời khỏi tầm mắt của bọn họ, đi về phía đại sảnh, hờ hững nhìn người đến người đi, hờ hững nhìn sự nghiệp mà bản thân mình dốc sức, nhìn những mối quan hệ mình vất vả tranh thủ, lại bị một người đàn ông hưởng thụ, đương nhiên…
“Không ngờ có thể gặp cô ở chỗ này.” Bên tai vang lên một giọng nữ quen thuộc.
Kiều Tịch Hoàn quay đầu nhìn Diêu Bối Địch xuất hiện bên cạnh cô, toàn thân mặc bộ lễ phục bó sát người, làm nước da trắng ngần của cô ấy càng thêm bắt mắt, khí chất tươi mát khác thường, mang theo một chút quyến rũ.
Diêu Bối Địch là thiên kim của dược nghiệp Khang Thịnh, trong nhà kinh doanh buôn bán thuốc có thể ngược dòng từ thời cuối nhà Thanh, chủ yếu là thuốc Đông Y, đã từng là một trong những danh tộc cung cấp tài chính mạnh mẽ thời kỳ xây dựng đất nước ở Trung Hoa, là công thần xây dựng nước, vì thế dưới sự hỗ trợ của chính phủ Dược nghiệp Khang Thịnh vẫn luôn độc quyền thị trường Đông Y của Thượng Hải, thậm chí là cả nước, tài sản không thể ước lượng.
“Một mình sao?” Kiều Tịch Hoàn tự nhiên hỏi.
Diêu Bối Địch cười: “Nếu không, cô nghĩ tôi sẽ đi cùng ai?”
Cũng đúng, Tiêu Dạ hiếm khi tham gia những bữa tiệc như thế này.
“Khi nào Cổ Nguyên có thời gian, cô giúp tôi hẹn anh ta.”
“Nghe nói…” Diêu Bối Địch nhìn cô: “Cô đem bộ lễ phục trong cuộc bán đấu giá lần trước, đưa cho Cổ Nguyên?”
“Chỉ là hợp ý.”
“Không biết vì sao tôi với Cổ Nguyên đều cảm thấy cô có cảm giác rất quen thuộc. Còn cảm thấy cô rất hiểu chúng tôi, cô là ai?” Diêu Bối Địch nói ra nghi vấn trong tim.
Đây là nghi hoặc của cô và Cổ Nguyên.
“Cô nghĩ tôi là ai?” Kiều Tịch Hoàn gằn từng câu từng chữ, nhìn người của nhà họ Cố đang đi về hướng này, mấp máy môi: “Sau này còn gặp lại.”
Cô đi về phía người của Cố gia.
Diêu Bối Địch nhìn bóng lưng của cô, từ đầu đến cuối vẫn đoán không được.
Cúi đầu nhìn thời gian, bây giờ cũng nên về rồi.
Chiếc xe hơi màu đen dừng lại bên chân, lái xe lễ phép mở cửa xe giúp cô, cung kính hỏi: “Tiểu thư, đưa cô về nhà hay là đến chỗ của lão gia?”
“Đến chỗ của bố tôi đi” Diêu Bối Địch nhàn nhạt nói.
Xe vững vàng chạy tới khu biệt thự xa hoa nhất Thượng Hải, chạy vào một cánh cổng xoa hoa, xe ngừng lại, cô bước vào trong phòng khách.
Ngọn đèn trong phòng khách sáng rực, trước đàn piano, một cô bé mặc váy công chúa màu trắng đang ngoan ngoãn luyện tập piano, bây giờ đã có thể đánh nguyên bài hát một cách lưu loát.
Cô gái nhỏ quay đầu lại, kích động nhảy xuống từ trên ghế, chạy đến ôm dùi cô:
“Mẹ.”
Diêu Bối Địch ngồi xổm người xuống ôm lấy cô bé: “Tiếu Tiếu, đã trễ thế này sao con còn chưa ngủ?”
“Ngày mai con phải biểu diễn piano ở trường, nên hôm nay con muốn luyện tập lại một lần.” Tiêu Tiếu cười:
“Mẹ, ngày mai mẹ có đến xem con biểu diễn không?’
“Đương nhiên rồi, công chúa bảo bối nhà chúng ta biểu diễn, mẹ nhất định phải đến.”
“Ba đâu?” Tiêu Tiếu hỏi.
“Ba, có lẽ bận việc.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của con bé hiện lên tia mất mát nhưng cũng không làm nũng mà nói sang chuyện khác:
“Mẹ, mẹ nghe con đàn nhé.”
“Được.”
Diêu Bối Địch ngồi ở một bên nghe Tiêu Tiếu đánh đàn.
Có thầy chuyên nghiệp ngồi ở một bên chỉ dạy, con bé đàn càng lúc càng hay.
Tiêu Tiếu năm nay được 6 tuổi, là một tiểu thiên tài trong lĩnh vực piano.
Cô cùng với Tiêu Tiếu luyện tập xong, sau khi dỗ con bé ngủ, từ trên lầu đi xuống, bố Diêu và mẹ Diêu tựa hồ mới đi xã giao bên ngoài về, thời điểm nhìn thấy Diêu Bối Địch, sắc mặt hơi lạnh:
“Còn biết trở về sao?”
Diêu Bối Địch cắn môi, ánh mắt dõi về hướng mẹ mình.
“Lão Diêu, con gái trở về ông lại bày sắc mặt, không trở về thì cứ nhắc mãi.” Mẹ Diêu vội vàng giảng hòa.
“Tôi nhắc đến nó khi nào.” Thanh âm của ông hơi lớn.
Mẹ Diêu âm thầm nở nụ cười, nhưng cũng không vạch trần.
“Bố, mẹ, Tiêu Tiếu đã ngủ, con về trước.” Diêu Bối Địch vội vã nói.
Bố Diêu còn chưa nói gì, nhưng sắc mặt rõ ràng không tốt.
Mẹ Diêu nháy mắt, bảo cô nên về sớm một chút.
Diêu Bối Địch cảm kích cười cười với mẹ, sau đó như chạy trốn đi ra khỏi biệt thự.
Khi rời đi, nghe được thanh âm có phần nghiêm khắc của bố Diêu: “Con hư tại mẹ, con bé đều bị em chiều hư.”
Diêu Bối Địch ngồi trong xe hơi màu đen, bên tai vẫn quanh quẩn câu nói của bố.
Năm đó khăng khăng phải gả cho Tiêu Dạ, năm đó cứ khăng khăng muốn sinh hạ Tiêu Tiếu, mặc kệ bọn họ phản đối như thế nào, bọn họ nghĩa vô phản cố như vậy, bây giờ mọi chuyện như thế này, hẳn là ba cô rẩt tức giận.
Chiếc xe hơi màu đen của Diêu Bối Địch dừng ở gara, lái xe cung kính nói:
“Tiểu thư, đến rồi.’
Diêu Bối Địch cắn môi: “Chờ một lát.”
Tài xế buồn bực, chuyển ánh mắt nhìn thấy trong chiếc xe hơi quen thuộc. Một đôi nam nữ đang kí©ɧ ŧìиɧ cắn xé, mà người đàn ông đó không phải là ai khác, chính là chồng của tiểu thư Tiêu Dạ.
Lái xe xuyên thấu qua cửa kính xe nhìn Diêu Bối Địch, nhìn mặt cô trắng không còn chút máu.