“Cám ơn quản lý Kiều, tôi sẽ càng thêm cố gắng.” Trương Kiều Ân vội vàng nói.
Có thể được lãnh đạo hiểu cho, không phải là khích lệ lớn nhất với nhân viên sao.
“Ừ, đi ra ngoài làm việc đi.”
“Vâng.” Trương Kiều Ân vui vẻ rời đi.
Kiều Tịch Hoàn mím môi, khóe miệng cười một tiếng xấu xa.
Tề Lăng Phong, móc thịt từ trong miệng người khác, cũng không dễ tiêu hóa như vậy!
Đảo mắt, nhìn điện thoại trên bàn làm việc đột nhiên vang lên, cau mày, “Ngôn Hân Đồng.”
“Kiều Tịch Hoàn, chúng ta gặp mặt một lần.”
“…” Kiều Tịch Hoàn trầm mặc.
“Tôi đang ở tiệm cà phê đối diện Cố thị chờ cô.” Bên kia nói xong, trực tiếp cúp điện thoại.
Kiều Tịch Hoàn mím môi.
Ngôn Hân Đồng tìm cô?!
Cô đảo mắt, suy nghĩ một chút, đi ra khỏi Cố thị, đi thẳng tới tiệm cà phê.
Dưới dẫn đường của nhân viên phục vụ, Kiều Tịch Hoàn đi vào một phòng bao.
Trong phòng bao Ngôn Hân Đồng lẳng lặng ngồi ở đó, mới chỉ hai ngày không gặp mà thôi, giống như gầy đi một vòng lớn, trên khuôn mặt không trang điểm, giờ phút này sắc mặt cực kỳ kém, mặt trắng đến dọa người, ngay cả màu đôi môi cũng trắng bệch, hốc mắt cô ta đỏ hoe sưng vù, chắc do khóc quá nhiều.
Ngôn Hân Đồng không phải người không tự bảo dưỡng, cô ta ở nhà họ Cố nhiều năm như vậy, Tề Tuệ Phân nổi danh là người dưỡng sinh, Ngôn Hân Đồng dù thế nào cũng học được chút, nhưng bây giờ, cô ta vẫn còn trong tháng vừa sinh non, lại không thương tiếc thân thể mình như vậy, nhìn qua hỏng bét đến không xong.
Chuyện này, chắc là một đả kích trí mạng với cô ta đi.
Kiều Tịch Hoàn mím môi, để cho mình nhìn qua không chút để ý, bởi vì, cô thật sự không cảm thấy “Người yếu” nên nhận được đồng tình.
Ngôn Hân Đồng nhìn Kiều Tịch Hoàn ngồi ở vị trí đối diện mình, giọng hơi khàn khàn nói, “Tôi cho rằng cô sẽ không đến.”
“Sao có thể chứ? Cho dù như thế nào, đã từng là chị em bạn dâu, tôi còn không máu lạnh đến mức gặp mặt cũng không được.”
“Nhưng mà Cố Tử Hàn có thể làm được, tôi gọi cho anh ấy không kém một trăm cú điện thoại, gửi một trăm tin nhắn, hoặc chính là trực tiếp cúp máy, hoặc chính là chê cười.” Ngôn Hân Đồng cười hơi tự giễu, nụ cười nhìn qua thảm đạm không có ánh sáng như vậy.
Kiều Tịch Hoàn nhìn cô ta, không nói gì.
Cố Tử Hàn máu lạnh vô tình, Ngôn Hân Đồng làm bà xã anh ta, không phải bây giờ mới biết, nhưng mà chuyện như vậy xảy ra ở trên chính người mình vẫn không tiếp nhận nổi mà thôi.
“Nói đi, cô tìm tôi có chuyện gì?”
“Từ trước đến nay tôi đều không tin cái gì mà thiện ác có báo. Hiện giờ đột nhiên cảm thấy, tính toán cô sao nhiều năm, hiện giờ cuối cùng thì tôi nhận được kết quả bị ruồng bỏ, hai ngày nay ở nhà tôi đã suy nghĩ rất nhiều, nghĩ tới nếu như tôi không phải ôm mục đích để cho cô đến ‘Đỉnh hạo hãn” uống rượu, có lẽ hiện giờ tôi đã không luân lạc đến mức này.” Ngôn Hân Đồng thảm thiết nói, “Cô biết không Kiều Tịch Hoàn, lúc đó tôi chuẩn bị dùng phương pháp giống như cô bây giờ tới hại cô bị đuổi ra khỏi nhà họ Cố, mà giờ khắc này, tôi chính là, gieo gió gặt bão.”
Kiều Tịch Hoàn rất lạnh lùng, cực kỳ lạnh lùng nói, “Ừ, tôi biết rõ, buổi tối hôm đó cô hạ thuốc tôi. Cho nên, buổi tối hôm đó tôi cho người cưỡиɠ ɠiαи cô.”
Ngôn Hân Đồng giật bắn mình.
Cô không tin nhìn Kiều Tịch Hoàn, “Cô cho người cưỡиɠ ɠiαи tôi?!”
“Con người của tôi luôn không thích thua thiệt. Lúc ấy từ phản ứng trên thân thể tôi cũng biết cô đυ.ng tay chân gì với tôi. Ăn miếng trả miếng rất công bằng. Ngôn Hân Đồng, thật ra thì lâu như vậy, tôi chưa từng nghĩ lấy chuyện này ra uy hϊếp cô. Nhưng người không thể ép, ép chỉ biết làm ra chút chuyện cực đoan.”
“Thì ra là vậy.” Ngôn Hân Đồng cười, cười đến hơi thê lương, “Tất cả từng cử động của tôi, thật ra thì cô đều biết cực kỳ rõ, thậm chí một mình nhìn tôi giống như con hề biểu diễn phần diễn tức cười.”
Kiều Tịch Hoàn lạnh mắt nhìn Ngôn Hân Đồng.
Nhìn cô ta hiện giờ tự giễu và không đất dung thân.
Thật ra thì cô không cần phải sinh ra bất cứ thương tiếc và đồng tình nào với người này, gieo gió gặt bão, đáng nhận được kết quả như vậy, lòng của cô vẫn luôn ác như vậy.
Một khắc kia Ngôn Hân Đồng cảm thấy mình chính là ngu ngốc, ngu ngốc đến giống như bị người đùa giỡn trong lòng bàn tay, mình vẫn tự cho là đúng cho rằng năng lực của mình có bao lớn, thậm chí cô đang suy nghĩ, Kiều Tịch Hoàn lạnh mắt như thế nhìn mình không ngừng khen ngợi, trong lòng mang theo bao nhiêu cười khinh bỉ.
Cô nuốt nước miếng một cái, hình như đang khống chế tâm tình của mình.
Cô không phải đối thủ của Cố Tử Hàn, cô cho rằng cô có thể giở thủ đoạn với Kiều Tịch Hoàn?!
Cô cười, lạnh lùng cười, nước mắt theo hốc mắt, rơi xuống.
Cứ như vậy, nước mắt không biết làm sao, cứ tí tách rơi xuống không ngừng như vậy.
Tài nghệ không bằng người, xấu hổ không chịu nổi.
Kiều Tịch Hoàn nhìn chằm chằm vào Ngôn Hân Đồng biến hóa cảm xúc, nhìn nước mắt của cô ta không ngừng chảy ra ngoài.
Mấy ngày nay chắc khóc không ít, trong hốc mắt đều có tia màu đỏ, có vẻ hơi dữ tợn.
“Nếu như cô chính là tới nói cho tôi biết, cô hối hận, hiểu được đạo lý gieo gió gặt bão, tôi nghĩ bây giờ tôi đã biết, nếu như không có chuyện gì khác, tôi liền đi trước. Cô biết, tôi không thể giúp cô đi cầu Cố Tử Hàn gặp cô, cũng không thể vì cô mà để người nhà họ Cố tiếp nhận cô, tôi không lương thiện như vậy.” Kiều Tịch Hoàn nói vô cùng máu lạnh.
Người phụ nữ này, nên nhận được dạy dỗ cô ta nên có.
Hơn nữa lúc này, cho dù Ngôn Hân Đồng lấy cái chết ra uy hϊếp cũng không thể trở lại nhà họ Cố, cô cũng không có khả năng thay đổi càn khôn lớn như vậy, dĩ nhiên, nếu như Ngôn Hân Đồng trở lại nhà họ Cố, đó mới thật sự là tiết tấu tìm đường chết.
Người nhà họ Cố từ trên xuống dưới bây giờ hận cô ta thấu xương, cô ta trở về, chính là thật sự đang tự rước lấy nhục!
“Cô biến thành như vậy từ khi nào?” Ngôn Hân Đồng hỏi cô, “Trở nên khiến cho người ta cảm thấy, không thể so sánh?”
“Đối với cô mà nói, những chuyện này còn quan trọng hơn?”
“Ít nhất, để cho tôi hiểu, tại sao cô lại đột nhiên trở nên ưu tú như vậy?”
“Tôi không có gì để giải thích với cô.” Kiều Tịch Hoàn nói, giọng điệu lạnh nhạt, “Đối với tôi mà nói, cô không là gì cả, tôi không cần thiết phải nói bí mật của tôi cho cô biết, cũng không cần thiết vì để cho cô giải thích được tò mò trong lòng mà nói một vài lời thật giả, tôi không thích trì hoãn thời gian của mình như vậy. Bởi vì đối với tôi mà nói, tâm tình của cô không hề quan trọng. Ngôn Hân Đồng, có thể tới đây gặp cô, cũng đã là cực hạn lớn nhất mà tôi có thể làm. Cuối cùng khuyên cô một câu, mang theo Cố Minh Nguyệt rời khỏi nhà họ Cố, ra nước ngoài hoặc ở nơi không dưới mí mắt của bất kỳ người nhà họ Cố nào, có lẽ cô vẫn còn có thể một lần nữa trải qua cuộc sống của người bình thường.”
“Tôi nên cám ơn cô tốt bụng nhắc nhở?” Ngôn Hân Đồng cười lạnh.
“Tôi ngược lại không cần. Có muốn làm như vậy hay không cô tự xem.” Nói xong, Kiều Tịch Hoàn đứng dậy
“Tôi sẽ không làm như vậy.” Ngôn Hân Đồng gằn từng tiếng.
Tròng mắt Kiều Tịch Hoàn căng thẳng, vậy thì chờ chết đi!
Mím môi, chuẩn bị rời đi.
“Kiều Tịch Hoàn, hôm nay tôi tới tìm cô, mục đích lớn nhất chính là, hy vọng cô nể tình chúng ta chung đυ.ng ở nhà họ Cố lâu như vậy, giúp tôi chăm sóc Minh Lý và Minh Nguyệt một chút.” Ngôn Hân Đồng lớn tiếng nói.
Kiều Tịch Hoàn mím môi.
“Tôi biết rõ sau khi tôi đi, chính là người phụ nữ Diệp Mị kia vào cửa. Nhưng mà Minh Lý và Minh Nguyệt không phải là con của cô ta, tôi hiểu rõ hơn ai hết lòng ghen tỵ của phụ nữ, Diệp Mị người phụ nữ kia sẽ không đối xử tốt với Minh Lý và Minh Nguyệt.”
“Cô là mẹ của Minh Lý và Minh Nguyệt, cô nên lựa chọn tự mình mang.”
“Tôi không thể mang được chúng.”
“Cô chưa thử, sao biết?’ Kiều Tịch Hoàn quay đầu, hỏi cô ta.
Hiện giờ không mang được, một ngày nào đó có thể mang đi.
Cô cũng không cảm thấy đây là một chuyện khó khăn, nhất định Diệp Mị vào cửa, gây dựng một gia đình, Minh Lý và Minh Nguyệt cũng không quan trọng!
“Tôi sẽ không mang hai đứa đi. Hai đứa là đứa bé của nhà họ Cố, theo lý thường phải hưởng tất cả vinh hoa phú quý của nhà họ Cố. Hơn nữa…” Tròng mắt Ngôn Hân Đồng sâu thẳm, ác độc nói, “Diệp Mị người phụ nữ kia vào cửa, tôi liền nên dọn tất cả đường để cho cô ta gả vào, xóa bỏ vị trí của tôi?! Tôi chính là muốn để cho cô ta trơ mắt nhìn Cố Tử Hàn và những đứa bé người phụ nữ khác sinh nhảy lên ở dưới mí mắt của cô ta, để cho cô ta ngột ngạt cũng tốt.”
Kiều Tịch Hoàn nhìn Ngôn Hân Đồng, nhìn dáng vẻ thảm hận và không cam lòng của cô ta.
Cắn răng nghiến lợi như thế.