Tòa nhà Cố thị.
Kiều Tịch Hoàn từ trong phòng làm việc của Cố Diệu Kỳ ra ngoài.
Tâm tình của cô rất tốt.
Tâm tình có phần sảng khoái này thật sự rất khó che giấu.
Cô mím môi trở lại phòng làm việc của mình.
Milk vội vàng đuổi theo bước chân của cô, hỏi, “Quản lý Kiều, chuyện hợp đồng kết quả cuối cùng như thế nào?”
“Chúng ta không trúng.”
“A.” Milk có vẻ khó chịu, “Phương án của chúng ta không phải hoàn mỹ như vậy sao? Tốn tinh lực nhiều như vậy, kết quả vẫn bị người khác đoạt đi. Tâm tình của quản lý Kiều chắc rất không tốt đi.”
“Cô cảm thấy tâm tình tôi rất không tốt?” Kiều Tịch Hoàn nhướng mày, một khắc kia rõ ràng nhìn thấy, sảng khoái tinh thần.
Milk nhìn cô.
Quản lý Kiều đây là đả kích quá độ?!
“Trong lòn quản lý Kiều thật cường đại, về sau tôi cũng sẽ điều chỉnh tâm tình của mình, nhất định cái cũ không đi, cái mới làm sao đến, thất bại hình như là mẹ của thành công…” Milk lải nhải lẩm bẩm như vậy.
“Trong lòng tôi không phải rất cường đại, tôi chỉ chiếm được thứ thuộc về tôi mà thôi. Nói quá nhiều cô cũng không hiểu. Cô đi ra ngoài trước đi, năm phút sau gọi Trương Kiều Ân đi vào tìm tôi.” Kiều Tịch Hoàn căn dặn.
“Vâng.” Milk gật đầu.
Thế giới của quản lý Kiều, quả nhiên rất khó hiểu.
Kiều Tịch Hoàn nhìn Milk rời đi, cầm điện thoại lên, gọi.
“Nhanh như vậy đã gọi điện thoại cho tôi, Kiều Tịch Hoàn, em thật sự luôn luôn cho tôi kinh… Hãi.” Bên kia truyền đến giọng nói lạnh lùng của Tề Lăng Phong, hình như mang theo châm chọc.
“Con người của tôi làm việc luôn luôn đều như thế, giải quyết dứt khoát.” Kiều Tịch Hoàn nói, giọng thật bình tĩnh, “Cố Diệu Kỳ vừa mới nói, khi nào anh chuyển mười phần trăm cổ phần đến dưới tên tôi, thì lúc đó, chúng tôi đưa phương án hoàn thiện cho anh.”
“Cố Diệu Kỳ cứ đồng ý như vậy?” Tề Lăng Phong cười lạnh.
“Thì sao, bây giờ anh đổi ý?”
“Tôi cũng không đổi ý.”
“Đã như vậy, anh liền phân chia cổ phần trên tay anh đi. Nhắc nhở anh tốt nhất sớm chuẩn bị xong, tôi có thể chờ, nhưng hạng mục của thị chính không nhất định có thể trì hoãn được.” Kiều Tịch Hoàn lạnh lùng nói không chút để ý như vậy.
“Cám ơn em nhắc nhở.”
“Không khách khí.” Nói xong, Kiều Tịch Hoàn liền chuẩn bị cúp điện thoại.
“Kiều Tịch Hoàn.” Bên kia đột nhiên gọi cô lại.
“Có chuyện gì?”
“Sao tôi cứ cảm thấy, tôi rất muốn bị em đặt bẫy đây?”
“Tề Lăng Phong, tất cả đều không phải do anh quyết định anh yêu cầu như thế nào! Nhưng bây giờ ngược lại chất vấn tôi đang thiết kế anh? Anh có phải quá để mắt tôi không.” Kiều Tịch Hoàn vô cùng châm chọc.
“Lấy được mười phần trăm cổ phần của Hoàn Vũ, đối với bất kỳ ai khác mà nói, đây là ngoài ý muốn, nhưng đối với em mà nói, là tất nhiên.” Tề Lăng Phóng nói từng câu từng chữ.
Kiều Tịch Hoàn mím môi, nhướng mày, “Không hiểu ý của anh.”
“Giờ khắc này tôi đột nhiên cảm thấy, so với Cố Diệu Kỳ, em thích cổ phần Hoàn Vũ hơn.” Tề Lăng Phong nói, “Em một mực chờ ngày này tới! Thật sao?”
Kiều Tịch Hoàn trầm mặc, một hồi lâu, “Tề Lăng Phong, không ai bằng lòng đẩy lợi ích ra ngoài, thương nhân đặc biệt như thế. Cho nên có thể khiến cho mình thu được lợi gì đó, tôi không có lý do từ chối. Mà cổ phần Hoàn Vũ, tôi rất thích. Bởi vì tôi biết, đáng tiền.”
“Thật sao?” Tề Lăng Phong cười lạnh.
“Không tin cũng được.” Kiều Tịch Hoàn cũng không muốn dây dưa với Tề Lăng Phong, “Tôi cúp, sau khi làm xong tới tìm tôi.”
“Buổi tối ăn một bữa cơm tới chúc mừng đi.”
“Chờ chúng ta hợp tác bàn thành giao dịch này, lại chúc mừng cũng không muộn.”
“Em quả nhiên vẫn thực tế như vậy.”
“Hôm nay mới biết?”
“Tôi chính là thích người thực tế như vậy, khiến cho tôi rất có du͙© vọиɠ, đi chinh phục.”
Lời vừa dứt, bên kia cúp điện thoại.
Kiều Tịch Hoàn nhìn hiển thị “Kết thúc cuộc gọi”, khóe miệng mấp lại máy.
Chinh phục?!
Kiều Tịch Hoàn cười lạnh.
Hoắc Tiểu Khê đã từng bị chinh phục đến sít sao, trong mắt anh không đáng giá một đồng.
Đàn ông, quả nhiên đều hơi đê tiện.
Tròng mắt cô căng thẳng, ngoài cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa.
“Đi vào.”
Trương Kiều Ân đẩy cửa phòng ra, đi tới chiếc ghế đối diện bàn làm việc của cô ngồi xuống, “Quản lý Kiều, cô tìm tôi có việc gì?”
“Cô lại chỉnh sửa lại phương án, các thứ chuẩn bị đầy đủ hết, tiếp theo chúng ta có một mối hợp tác với Hoàn Vũ.” Kiều Tịch Hoàn căn dặn.
“Có ý tứ gì? Mới vừa rồi nghe Milk nói không phải hạng mục bị công ty khác lấy được sao? Còn cần phương án hạng mục này sao?”
“Milk đồ miệng rộng đó.” Kiều Tịch Hoàn cười cười, “Hạng mục bị Hoàn Vũ lấy được, nhưng Hoàn Vũ chỉ thi hành mà thôi, phương án chân chính do chúng ta ra, Hoàn Vũ bỏ ra số tiền lớn mua lại.”
“Tề Lăng Phong sẽ đồng ý?” Trương Kiều Ân kinh ngạc.
“Thế nào, cô cảm thấy anh ta sẽ không đồng ý.” Kiều Tịch Hoàn nhìn cô ấy.
“Cảm giác Tề Lăng Phong là một người rất có lòng dạ, không giống người tình nguyện ăn thiệt như vậy.” Trương Kiều Ân nói.
“Cô có vẻ hiểu rất rõ Tề Lăng Phong?” Kiều Tịch Hoàn nhìn như không chút để ý tán gẫu với cô ấy.
“Không tính là hiểu biết đi, do vì trước kia từng ở lại Hoàn Vũ một khoảng thời gian, luôn có điều nghe thấy, hơn nữa cũng từng tiếp xúc một chút, cảm thấy người đàn ông này thật sự không đơn giản. Ở Hoàn Vũ khi Hoắc Tiểu Khê còn chưa qua đời, Tề Lăng Phong vốn đều ở công ty khoa tay múa chân, lúc ấy nhân viên trong công ty lén nói với nhau Tề Lăng Phong là đồ ăn cơm chùa, bằng không sao người đàn ông lớn như vậy cứ quay quanh Hoắc Tiểu Khê.”
Ăn cơm chùa (trai bao)?!
Tin đồn này, ở công ty lưu truyền rất nhiều sao?!
Cô không biết.
Cô thật sự không biết.
Lúc ấy một lòng đều gửi vào công việc, rất ít quan tâm đến bát quái trong công ty, lời ra tiếng vào những chuyện đó, vốn không có ai truyền tới trong tai cô.
Nhưng mà Tề Lăng Phong chắc chắn biết.
Sở Dĩ Huân nhất định sẽ nói cho anh ta biết, hơn nữa Tề Lăng Phong là người thông minh gian trá như vậy, bí mật có mấy thân tín cũng không chừng.
Khóe miệng mấp máy.
Nhiều năm như vậy, Tề Lăng Phong có thể nhìn qua không hề để ý ẩn nhẫn nhiều năm như vậy?!
Cái này gọi là, “Dốc hết tâm huyết”!
Cô cười lạnh, ngước mắt nhìn về phía Trương Kiều Ân, “Tiếp tục.”
“Sau đó người một nhà Hoắc Tiểu Khê đột nhiên ngoài ý muốn qua đời, chính là do Tề Lăng Phong tiếp quản công ty, khi đó, Tề Lăng Phong lại bất ngờ bộc phát năng lực kinh người, cho dù là đối nội quản lý, hay đối ngoại đàm phán hợp đồng buôn bán, gần như biến thành người khác, thành thạo. Lúc ấy khiến cho người cả công ty đều lau mắt mà nhìn, có vài người nói là do Tề Lăng Phong đau lòng quá độ, biến bi thương thành động lực. Có vài người cũng nói, Tề Lăng Phong đang nhẫn nại, nhịn đến sau khi Hoắc Tiểu Khê ngoài ý muốn qua đời, mới có thể phát huy
tác dụng của mình, phát huy hết khả năng.”
“Cô thấy như thế nào?” Kiều Tịch Hoàn hỏi.
“Tôi cảm thấy, Tề Lăng Phong và ngoài mặt không cùng một kiểu, anh ta không phải yêu Hoắc Tiểu Khê giống như chúng ta thấy, nếu không, làm sao có thể trong thời gian ngắn như vậy tiếp quản Hoàn Vũ, hơn nữa không thể không nói, anh ta sa thải rất nhiều người từng là lão tướng của Hoàn Vũ, cẩn thận ngẫm lại, những người bị anh ta sa thải, phần lớn đều là người ủng hộ Hoắc Tiểu Khê, đạo lý một triều thiên tử một triều thần tử tất cả mọi người đều hiểu, chỉ có điều đặt trên lập trường của Tề Lăng Phong, không thể không khiến người ta hoài nghi, tất cả trước kia của người đàn ông này, có lẽ đều là dối trá.”
“Người có suy nghĩ như vậy, cũng không chỉ có một mình cô đi.” Kiều Tịch Hoàn nhướng mày.
“Dĩ nhiên, mọi người đều không phải kẻ ngu, làm sao có thể không biết.” Trương Kiều Ân rất thẳng thắn nói.
Kiều Tịch Hoàn bỗng nhiên cười một tiếng.
Trương Kiều Ân thật sự không hiểu vì sao trên mặt quản lý Kiều lại hiện lên nụ cười có phần làm cho người ta nhìn không thấu.
Cô ấy rất có hứng thú với Tề Lăng Phong?!
Nhưng mà không thể không nói, Tề Lăng Phong phong lưu phóng khoáng, anh tuấn tiêu sái, có tư cách khiến cho người ta thích. Hơn nữa nghe nói quản lý Kiều gả cho người tàn tật, cô cảm thấy “Đại thiếu tàn tật” đó như thế nào cũng không xứng với quản lý Kiều. Cho nên, một cách tự nhiên, quản lý Kiều có khả năng có hứng thú với Tề Lăng Phong, nam nữ hấp dẫn cũng cực kỳ bình thường.
Nhưng mà Tề Lăng Phong người đàn ông kia quả thật không đơn giản, quay đầu lại, nói không chừng sẽ lợi dụng tính toán?!
Nghĩ lại, quản lý Kiều cũng không phải đèn đã cạn dầu, giữa hai người, ai có thể nói đến cùng là ai thua ai thắng?!
“Kiều Ân.” Kiều Tịch Hoàn mở miệng.
“Hả?” Trương Kiều Ân hồi hồn, nhìn cô.
“Cô cẩn thận sửa sang lại phương án, tôi có thể cần bất cứ lúc nào.” Kiều Tịch Hoàn căn dặn.
“Vâng.” Trương Kiều Ân đứng lên, chuẩn bị đi ra ngoài.
“Đúng rồi, lần này sau khi hạng mục kết thúc, tôi sẽ ghi công lao lên trên đầu cô, đến lúc đó bố trí cho cô một chức vụ không phụ năng lực của cô, làm rất tốt.”