Phụ lục về câu chuyện bốn năm
Đây là một đoạn nhỏ tôi tự viết, là lá thư Diệp Diệp gửi cho Niên Bách Ngạn, hy vọng khi đọc mọi người sẽ cảm thấy vui vẻ. Hôm nay ngày 11.11 cũng là thời điểm “Tố Niên” bước vào những chương cuối cùng. Tiết trời đã chuyển lạnh, hy vọng các bạn yêu chú ý giữ sức khỏe. Mong rằng “Tố Niên” sẽ ở bên bạn, mang lại cho bạn ấm áp, cũng mong Tố Niên sớm ngày đoàn tụ - Ân Tầm.
“Hey, em thật sự rất nhớ anh
Giờ ngoài trời mưa bắt đầu rơi rả rích
Đôi mắt đã khô cong, mà sao vẫn muốn khóc
Chẳng biết giờ này anh đang ở nơi đâu
Hey, em thật sự rất nhớ anh
Quá nhiều cảm xúc không tìm được cách biểu lộ thích hợp
Lời muốn nói nhất em nên bắt đầu nói từ đâu?
Liệu giờ đây anh có đang nhớ em giống như em nhớ anh?
Nếu không có anh, không có quá khứ, có lẽ em sẽ không đau khổ
Nhưng nếu trên đời có “nếu như”, em vẫn sẽ yêu anh…”
[Nếu không có anh – Mạc Văn Úy]
“…“Bách Ngạn, em nhớ anh!” Con gái chúng ta đã bốn tuổi rồi. Nó tên là Tịnh Hảo, Diệp Tịnh Hảo, ước mong cho năm tháng bình yên.
Em nghĩ đây là điều anh không ngờ tới. Khi anh rời xa, em đã thất vọng, chán chường. Có ai ngờ được hạnh phúc thuộc về chúng ta lại ngắn ngủi đến thế. Quãng thời gian ở bên cạnh anh, em đã chuẩn bị sẵn tâm lý để chịu đựng khổ đau. Chỉ không lường trước được đau khổ lại ào tới nhanh và dữ dội đến vậy. Bốn năm, em vẫn ở tại thành phố này, chỉ là đã lâu không được nắm tay anh. Nhưng em chợt hiểu, thì ra ánh đèn chiếu sáng một người cũng không quá cô đơn. Thời gian làm mọi thứ trở nên sáng tỏ. Trong nhà bếp không còn bóng anh luôn chân luôn tay, bàn ăn cũng không còn những món ngon anh làm. Ngôi nhà này, thiếu đi hơi ấm của anh khiến tất cả trở nên lạnh lẽo. Em biết không phải anh không muốn gặp em, chỉ là anh không muốn để em nhìn thấy dáng vẻ của anh bây giờ. Kể ra cũng phải cảm ơn Kỷ Đông Nham. Lần nào đi thăm anh trở về, anh ấy cũng nói với em anh sống rất tốt. Đơn ly hôn em vẫn chưa ký. Em có thể đợi anh, đợi anh trở về, đợi anh cùng em sinh một lũ nhóc. Chỉ cần anh muốn, chúng ta có thể sinh rất nhiều, cả con trai và con gái. Em tin rằng chúng đều sẽ dễ thương và xinh xắn. Em yêu anh, thế nên dù có chuyện gì xảy ra, em cũng sẽ không rời xa anh.
Mấy năm nay không có anh, cũng may đã có con gái của chúng ta, người quan trọng thứ hai trong cuộc đời em. Con gái có mái tóc dày giống anh, đôi mắt tròn xoe giống em, nhưng trong sáng và tươi tắn hơn em. Em tin nó là món quà mà Thượng đế ban cho em. Trong vườn em đã trồng những cây súng. Mỗi mùa hoa nở, hương hoa ngào ngạt, màu tím rực rỡ, không còn là một giấc mơ nữa, mà đó chính là ngôi nhà lý tưởng của em, chỉ tiếc là vẫn thiếu anh. Trong ngôi nhà này gửi gắm kỷ niệm của chúng ta, những niềm vui nỗi buồn khi em một mình nhìn con khôn lớn, cũng tự mình dần trưởng thành, trở thành một người phụ nữ sống thanh thản, không màng danh lợi. Em biết đây đều là những gì một người phụ nữ độc thân có tình yêu phải hy sinh. Con gái của chúng ta rất vui vẻ, đây là điều khiến em thấy mãn nguyện. Mỗi ngày tiếng của nó gần như hòa cùng tiếng chìa khóa mở cửa, còn cả tiếng bỏ cặp sách xuống. Nó hệt như một con chim yến, ríu rít kể cho em nghe mọi chuyện. Nhìn nụ cười tươi rói của nó giờ đã trở thành chuyện hạnh phúc nhất mỗi ngày em được sống.
Thời gian thật sự rất tàn nhẫn. Bốn năm qua, em không lúc nào không chờ đợi anh xuất hiện trước mắt em, ôm em vào lòng và nói: “Diệp Diệp! Anh về rồi đây!” Nếu không gặp anh, cuộc đời này sẽ như một cái giếng khô. Em đã từng yêu, từng đau khổ, cũng không còn gì để tiếc nuối. Nếu không có anh, sao em hiểu được thế nào là tình yêu sâu sắc, sao có thể trở thành một người phụ nữ hoàn chỉnh? Chính anh đã giúp một người phụ nữ vì yêu mà cuộc đời này trở nên phong phú, chân thực, đẹp đẽ. Quãng thời gian sau này, em tin rằng chúng ta cũng sẽ như trước đây, sống bình yên và thong thả.
Hôm nay em rất để tâm tới bộ phim điện ảnh “Tố Niên bất tương trì”. Đó là bộ phim mùa đông năm ngoái khi tới quán cafe gặp một biên kịch là cô Ân, em đã kể cho cô ấy nghe câu chuyện của chúng ta. Hôm nay em định sẽ đi xem một lần, giống như trước kia, mua một túi bỏng ngô, ôm trước ngực, vừa xem phim vừa ăn bỏng ngô, vừa trải nghiệm những vui buồn cùng nhân vật, vừa hồi tưởng lại những năm tháng của hai chúng ta. Những năm tháng bình yên ấy là lúc anh và em gặp nhau, cho dù duyên phận ngắn ngủi cũng không để lỡ nhau. - Tố Diệp”
“Luôn cùng đứng dưới một bầu trời
Luôn cùng trải qua những ngày tháng bên nhau
Chẳng ai khác ngoài em, người đặc biệt của con tim anh
Anh chỉ muốn cười, muốn quên đi mọi lo lắng muộn phiền
Hệt như chẳng có điều gì xảy ra với đôi ta
Cứ cười vui để được sống tiếp cuộc đời mình
Anh đã nghĩ rằng mình nên đi, không mang theo vấn vương trong lòng
Mỗi ngày trôi qua anh cảm thấy con tim như đau đớn tột cùng
Anh nên làm gì đây em?
Anh nhớ em, nhớ em ngàn lần…
Nhớ em thật nhiều nhưng chỉ biết giấu trong tim
Cứ mỗi ngày trôi qua anh chỉ biết gọi tên em trong nỗi nhớ lặng thầm
Muốn được thấy em, được ngắm nhìn gương mặt ấy
Đó chỉ là niềm mong ước mà thôi
Giờ đây nó như một thói quen hằng ngày của anh
Anh chỉ biết gọi thật to tên người mà anh yêu thương…
Anh yêu em, yêu em nhiều lắm
Yêu em từ tận sâu thẳm trái tim này
Anh không nên nói ra những lời ấy
Để giờ đây anh chỉ biết nhìn bóng em dần xa khuất
Xin lỗi em, tất cả đều là lỗi của anh
Liệu em có nghe được những tâm sự này chăng
Xin hãy nghe lời thú nhận muộn màng này
Chỉ mong em nghe được
Anh rất yêu em… ♥”
[Because I miss you – Jung Yong Hwa]
Bốn năm, đối với một người đàn ông đã không còn gì cả, chúng ta không biết anh đã phải trải qua những điều gì, cũng không thể biết anh đã trải qua hơn một ngàn ngày đêm đó như thế nào. Điều gì khiến anh có thể một mình gượng qua mọi bão táp mưa sa, kiên định tin tưởng vào tình yêu?
Bốn năm, đối với một người con gái trẻ trung, xinh đẹp, cuối cùng chúng ta cũng hiểu được vì sao cô từ chối hết người này tới người khác cũng nguyện dùng tuổi xuân của mình để chờ đợi một hạnh phúc xứng với sự kiên định của cô. Nếu trong lòng đã có một người thì không ai có thể bước vào được nữa. Trong xã hội phức tạp, phù phiếm này, còn bao nhiêu tình yêu có thể vượt qua được sự kiên trì này?
Bốn năm rất ngắn nhưng cũng đủ dài, đã đổi thay rất nhiều thứ trong sự bất lực của chúng ta. Đời người có quá nhiều khả năng, điều duy nhất không thay đổi là bốn năm không có người cạnh bên, tình yêu vẫn vậy…
*******************************************************************
Đầu thu của bốn năm sau.
Trời hơi se lạnh, lá cũng đã dần úa vàng. Làn gió không còn cái oi ả của ngày hè, mang lại bầu không khí dễ chịu. Mùa đẹp nhất của Bắc Kinh đã một lần nữa luân phiên hiện diện như thế.
Một ngày trời đẹp hiếm có, nắng cứ thế rộng rãi trải vàng mặt đất. Hàng ngô đồng hai bên trại giam vang lên tiếng lá cây xào xạc. Một con đường khá yên tĩnh, vậy mà đỗ mấy chiếc xe sang.
Kỷ Đông Nham đứng dựa vào một số những chiếc xe đó, hai mắt nhìn chằm chằm về phía cánh cửa trại giam. Trông anh ấy có vẻ căng thẳng, bờ môi mím chặt không nói một lời. Giang Mạc Viễn đứng ở chiếc xe bên cạnh. Giống như Kỷ Đông Nham, ánh mắt anh ấy cũng ngập tràn kỳ vọng. Trước cửa chiếc xe sát cạnh nhất là Thịnh Thiên Vỹ. Hình như anh ấy chờ đợi hơi sốt ruột, liên tục nhìn đồng hồ, rồi lại ngó về phía cánh cửa lớn của trại giam nhưng vẫn không nói gì. Bên cạnh anh ấy là Hứa Đồng, nét mặt có chút chờ đợi. Thấy Thịnh Thiên Vỹ hơi nôn nóng, cô ấy giơ tay đè cổ tay của anh ấy xuống. Thịnh Thiên Vỹ quay đầu, mỉm cười nhìn cô ấy rồi đan tay mình vào tay cô ấy.
Ngoài họ ra, còn có Diệp Uyên, Niên Bách Tiêu và Tố Khải, nét mặt ai cũng căng thẳng, âu lo.
Khoảng nửa tiếng đồng hồ trôi qua, cánh cửa trại giam cuối cùng cũng từ từ bật mở. Giống như một bức tường thành cao chót vót đang chậm rãi rộng mở với thế giới bên ngoài. Ánh mắt của những người chờ đợi sáng rực lên.
Khi Niên Bách Ngạn từ trong đi ra, một chiếc lá ngô đồng xoay vòng, sượt qua người anh, hôn lên chiếc bóng bị ánh nắng kéo dài của anh. Tất cả mọi người đều thở phào một hơi, sự căng thẳng nơi đáy mắt hóa thành mừng rỡ.
Khi Niên Bách Ngạn bước ra khỏi cửa, hai cánh cửa cao cao từ từ đóng lại sau lưng anh, cho tới lúc “rầm” một tiếng, đại diện cho việc anh đã hoàn toàn tự do.
Anh dừng bước, đứng yên tại chỗ. Không khí mùa thu thanh mát ùa vào trong cơ thể anh. Bốn năm rồi, tuy vẫn sống chung dưới một bầu trời, nhưng vì có hai cánh cửa lớn sau lưng mà đã trở nên rất khác biệt. Dường như đã trải qua bao nhiêu ngày đầu thu vẫn không có ngày nào, giờ khắc nào được thoải mái, tự tại như lúc này.
Niên Bách Ngạn vô thức muốn quay đầu lại bỗng nghe thấy Diệp Uyên kêu to: “Không được quay đầu!” Đây là một lời răn dạy đã lâu, giống như việc người vừa ra tù, về tới nhà bắt buộc phải bước qua một chậu lửa đỏ trước đã, hoặc dùng cành liễu, vỏ bưởi để gạt bỏ những xúi quẩy vậy.
Sau khi nghe Diệp Uyên nhắc nhở, Niên Bách Ngạn mím môi cười. Anh làm theo, không quay đầu lại, nụ cười nơi khóe môi lan ra gương mặt. Anh nhìn về phía họ. Trông anh rất vui, nhưng sau khi quét một vòng không thấy bóng hình nào đó, nụ cười nơi đáy mắt anh ít nhiều mang một sự cô đơn khó nói ra.
Niên Bách Tiêu là người xông lên đầu tiên. Bước chân của cậu rất nhanh. Cậu len tới trước mặt Niên Bách Ngạn, nhưng bỗng chốc lại chẳng biết nói gì, rất lâu sau mới ấp úng được một câu: “Anh! Anh gầy đi rồi…”
Sau khi ra tù, Niên Bách Ngạn không những gầy đi mà còn đen đi, nhưng trông vẫn rất rắn rỏi, tràn đầy nam tính. Thời gian chung quy vẫn yêu chiều anh, hoặc là ông trời đã định sẵn sẽ quyến luyến vẻ điển trai của anh. Gò má anh bốn năm sau dường như đã góc cạnh hơn. Anh không thay đổi quá nhiều, chỉ có thêm một sự chín chắn được tháng năm bể dâu ban tặng. Đó là sự chín chắn toát ra từ trong cốt cách. Đặc biệt là đôi mắt anh trông lại càng vững vàng, bình dị hơn trước.
Niên Bách Ngạn nhìn Niên Bách Tiêu, giơ tay vỗ lên bả vai cậu, mỉm cười: “Săn chắc rồi đấy!”
Câu nói ấy khiến Niên Bách Tiêu đỏ mắt. Đã bốn năm rồi cậu không được nghe giọng nói của Niên Bách Ngạn. Bây giờ khi thanh âm thân thuộc ấy vang bên tai, cậu mới hiểu mình cần nó ở bên cạnh mình để luôn luôn nhắc nhở mình phải làm gì tiếp theo.
“Niên Bách Ngạn! Sớm biết cậu là đồ vong ân bội nghĩa như thế, ban đầu không nên làm một trận chiến rầm rộ để xin “tha mạng” cho cậu!” Đó là tiếng của Thịnh Thiên Vỹ. Anh ấy đứng cách Niên Bách Ngạn không xa. Giọng điệu này vừa như không vui lại vừa như đùa cợt.
Niên Bách Ngạn nhìn họ, khóe môi cong lên.
Ngay sau đó, mấy người đàn ông nhào tới, vừa cười vừa đẩy, náo loạn cả lên. Tố Khải không bước lên. Cậu đứng bên cạnh Hứa Đồng, nhìn cảnh ấy, trong nụ cười có sự mãn nguyện.
Cứ như thế, Niên Bách Ngạn bị cả đám anh em đưa đi. Trong quá trình ấy, anh nhìn Tố Khải mấy lượt, định nói gì đó nhưng vẫn chẳng thể mở lời. Tố Khải biết anh định hỏi chuyện gì nhưng cậu quyết không nói. Cậu còn có công việc nên xin phép rời đi trước. Những người khác chuẩn bị tiệc “tẩy trần” cho Niên Bách Ngạn. Mấy người nói nói cười cười cũng đã tới tối.
Ai cũng uống không ít, nhất là Thịnh Thiên Vỹ, uống gần như không còn đi nổi nữa. Kỷ Đông Nham thuê người lái xe. Sau khi đưa những người khác về, anh ấy và Niên Bách Ngạn đi một xe, đưa Niên Bách Ngạn về nhà.
Vẫn là con đường cũ, chỉ có điều cây của tứ hợp viện rõ ràng đã được những người làm vườn cắt tỉa, không còn lòe xòe tua tủa như trước, ngay ngắn hơn nhiều nhưng thiếu đi vẻ tự nhiên.
Niên Bách Ngạn không xuống xe. Đầu anh hơi choáng váng. Anh nhìn ra những cây cổ thụ lá rụng lả tả ngoài cửa xe, trước mắt vẫn còn đung đưa hình ảnh Tố Diệp lái xe về nhà.
Tố Diệp…
Đã bốn năm rồi anh không gặp cô.
“Nghĩ gì vậy?” Kỷ Đông Nham huých nhẹ vào người anh một cái.
Lúc ấy Niên Bách Ngạn mới bước ra khỏi thế giới của mình, cười nói: “Không có gì, tớ xuống xe đây.” Dứt lời, anh giơ tay định mở cửa xe.
“Đợi đã! Có mấy thứ đưa cậu đây.” Kỷ Đông Nham lên tiếng.
Anh ấy đưa cho Niên Bách Ngạn một chiếc phong bì bằng giấy dai rất lớn. Sau khi nhận lấy, Niên Bách Ngạn hơi nghi hoặc.
“Tất cả đều là đồ của cậu, bây giờ hoàn trả cho chủ cũ.” Kỷ Đông Nham lên tiếng giải thích.
“Niên Bách Ngạn! Số cậu ấy à có khi sinh ra đã sướиɠ như vậy rồi. Cho dù có ngồi tù, thành tích kinh doanh, cạnh tranh của công ty vẫn vững vàng. Cậu bảo kiếp trước cậu đã làm gì tốt đẹp mới quen được một người bạn như tớ và Giản Ngôn? Dưới sự nỗ lực của Giản Ngôn và các nhà quản lý, bây giờ Niên Thị đã có đầy đủ điều kiện để lên sàn, chỉ còn đợi vị sếp lớn là cậu gật đầu, đích thân thực hiện nữa thôi.” Kỷ Đông Nham uể oải nói.
Nghe mấy câu đó Niên Bách Ngạn lại càng khó hiểu. Anh đang định lên tiếng thì có mấy tờ giấy rơi ra ngoài. Anh cúi đầu cầm lên, gương mặt bỗng biến sắc. Anh mở ra, cả người đờ ra không nhúc nhích như bị sét đánh.
Sau khi thấy vậy, Kỷ Đông Nham à lên một tiếng rồi nói: “Đây là đơn ly hôn năm xưa cậu soạn. Tố Diệp sửa đổi một chút sau đó ký tên rồi. Cô ấy làm lại vấn đề chia tài sản trong đơn. Tố Diệp không muốn lấy một đồng nào của cậu cả. Lúc đó ký xong cô ấy bảo mình chuyển lại cho cậu, nhưng tớ nghĩ lúc đó cậu ở trong tù cũng không tiện cất giữ nên đã giúp cậu bảo quản tạm. Còn cả phán quyết của tòa án phía dưới. Hai người đã đáp ứng được điều kiện ly thân hai năm, nên đã xóa bỏ quan hệ vợ chồng của cậu và cô ấy.”
“Vì sao…” Rất lâu sau Niên Bách Ngạn mới nói, chất giọng nghe hơi khàn.
“Vì sao gì cơ?” Kỷ Đông Nham chẳng hiểu gì: “Vì sao ly hôn? Đây là việc năm xưa cậu đề nghị trước mà. Còn vì sao không lấy tiền của cậu ư? Tố Diệp nói rồi cô ấy tự nuôi sống được bản thân mình. Vả lại, cô ấy cũng không quản lý được doanh nghiệp, Niên Thị có rơi vào tay cô ấy cũng trở thành trói buộc. Thật ra cô ấy nghĩ cũng đúng, nhẹ nhàng thoải mái chẳng phải lo nghĩ gì. Sống như thế tốt lắm mà. Tại sao đã ly hôn rồi cô ấy còn phải gánh vác chuyện của Niên Thị cho cậu chứ?”
Bàn tay nắm chặt tờ đơn của Niên Bách Ngạn từ từ buông thõng…
Phải, vì cớ gì chứ?
Vì sao anh còn dùng Niên Thị để trói buộc cô? Ban đầu anh buông tay chẳng phải vì mong cô được sống hạnh phúc, vui vẻ sao?
“Về nhà nghỉ ngơi đi, mọi người trên dưới trong Niên Thị đều đang đợi cậu đấy.” Kỷ Đông Nham nhìn đồng hồ.
Hàng lông mày của Niên Bách Ngạn vẫn nhíu chặt. Anh không xuống xe ngay. Kỷ Đông Nham không biết anh đang nghĩ gì, nhìn anh đầy nghi hoặc. Cả hai người trầm mặc khoảng một phút, Niên Bách Ngạn mới cất giọng khô khốc, phá vỡ sự cứng ngắc này.
“Cô ấy…” Cô ấy bây giờ thế nào rồi? Sống có tốt không? Hiện đang sống ở đâu? Vẫn ở Bắc Kinh, đi tỉnh khác hay đã ra nước ngoài? Có tái hôn không? Nếu có, người đàn ông đó đối xử với cô ấy có tốt không? Có chiều cô ấy không? Có thương cô ấy không? Có biết cô ấy thích ăn quà sáng gì nhất, thích uống sữa bao nhiêu độ không?...
Nhưng anh chỉ thốt lên được một chữ như thế rồi không nói được gì thêm. L*иg ngực tắc nghẹn đau đớn.
“Cô ấy rất ổn, mọi chuyện đều ổn thỏa.” Kỷ Đông Nham biết anh muốn hỏi ai, nên đã trả lời anh như vậy.
Niên Bách Ngạn há hốc miệng, rất lâu sau mới miễn cưỡng cười cười rồi gật đầu nói: “Cô ấy ổn là được rồi.” Dứt lời, anh mở cửa xuống xe.
Kỷ Đông Nham nhìn theo bóng Niên Bách Ngạn qua cửa xe.
Cái bóng cao lớn của anh bị bóng đêm nuốt chửng, càng lúc càng mơ hồ…
***
Tứ hợp viện, vẫn yên tĩnh như thế.
Không có đầu bếp, không có người giúp việc, không có người quét dọn… Và không có Tố Diệp.
Yên ắng tới nỗi khiến người ta ngạt thở. Trong một đêm thu thế này, Niên Bách Ngạn mới biết, mùa thu kỳ thực không phải mùa thu hoạch.
Nơi đây vẫn vẹn nguyên như bốn năm trước. Tất cả vị trí sắp xếp đồ đạc đều chưa từng được thay đổi. Căn phòng rất sạch sẽ, còn có một mùi trầm hương nhàn nhạt. Có thể nhận ra vẫn có người giúp việc theo giờ tới quét dọn nơi đây.
Chỉ có điều mùi hương này rất xa lạ. Anh cảm giác như bước vào nhà của người khác, không phải mùi hương của Tố Diệp.
Niên Bách Ngạn dựa vào sofa, cơ thể cao lớn có vẻ rất mệt mỏi.
Trong phòng không bật đèn. Chỉ có ánh sáng của trăng, như một lớp nước lạnh dội lên mặt đất. Anh yên lặng ngồi trong bóng tối, nhìn ánh trắng nhợt nhạt đó. Sau khi náo nhiệt qua đi, chỉ còn lại cô quạnh.
Dần dần, hình như anh lại nhìn thấy bóng Tố Diệp. Cô tới trước mặt anh, nhíu mày nói: Niên Bách Ngạn! Có phải anh không muốn sống nữa không? Dạ dày đã không tốt còn uống rượu?
Phải! Từ nay về sau anh không còn được nghe cô cằn nhằn nữa. Chính anh đã đuổi cô đi, một cách kiên quyết và tuyệt tình như thế.
Cô không sống ở đây nữa.
Nói theo cách của Kỷ Đông Nham, cô và anh đã ly hôn, đã không còn dính dáng gì tới nhau, không còn là những người thân thiết nhất trên cuộc đời này. Sau này người khác có thể mang lại hạnh phúc cho cô, chỉ riêng anh không thể nữa.
Anh nghĩ, có lẽ cô hận anh.
Bốn năm, không dài cũng không ngắn, có thể yêu một người sâu đậm tới bình thản, cũng có thể hận một người tới cốt tủy. Nhưng nếu mọi thứ đều trở về với sự tĩnh lặng thì sao? Bốn năm, không phải là không làm được…