Không hiểu sao trời càng đi tuyết càng rơi nhiều, nhiều khu vực đường đã bị chặn lại do tuyết gây ảnh hưởng. Không đi được nữa nên Lâm Hiểu Khê và Hứa Luật Khôi dừng ở một nhà nghỉ dọc đường, đỗ xe xong thì Hứa Luật Khôi lấy ô che tuyết đưa cô đi vào.
" Cho tôi thuê hai phòng đơn." Hứa Luật Khôi gập ô, đi đến chỗ lễ tân.
Cô lễ tân cười ái ngại, " Hiện tại chúng tôi chỉ còn duy nhất một phòng đơn, các vị thấy đấy, trời hôm nay tuyết rơi quá nhiều."
Lâm Hiểu Khê khoác tay của Hứa Luật Khôi, mỉm cười, " Vậy cho chúng tôi phòng đó đi." Nhận lấy thẻ phòng cô liền buông tay ra sau đó đi vào thang máy. Hứa Luật Khôi đứng bên cạnh cô, ánh mắt anh dừng lại nơi mái tóc màu bạch kim của cô, từ lần đầu tiên gặp lại anh đã chú ý đến mái tóc đó. Vì sao lại nhuộm tóc cơ chứ, anh nhớ trước đây cô thề sẽ để tóc đen mãi mãi... Có lẽ thời gian đã xoá nhoà đi tất cả mọi lời thề, và tình yêu. Phòng nằm ở tầng ba, hướng về phía đường chính. Lâm Hiểu Khê mở phòng rồi leo lên giường nằm. Hứa Luật Khôi đi kiểm tra xung quanh rồi mới đi tới chỗ bộ bàn ghế ngồi nghỉ.
" Hứa Luật Khôi, đừng xa lạ thế chứ." Cô ngồi dậy, chống cằm nhìn anh.
Anh ngẩng đầu nhìn cô, " Vậy thì nói chuyện đi."
" Bảy năm qua tôi đi Pháp anh có nhớ tôi không ?" Ánh mắt mong chờ của Lâm Hiểu Khê chăm chú hướng về anh. Nhưng người kia lại im lặng không trả lời. Cô xem như cũng biết đáp án, lại nằm xuống, nhìn lên trần nhà, " Bảy năm đi Pháp không ngày nào tôi không nhớ đến anh, năm đầu tiên ngày nào tôi cũng hi vọng anh sẽ gọi cho tôi nhưng không hề có, năm thứ 2, thứ 3 lại càng không. Gϊếŧ hết toàn bộ nỗi nhớ của tôi dành cho anh một cách tàn nhẫn. Năm thứ 4, thứ 5, thứ 6, thứ 7 tôi không biết bản thân có còn nhớ nổi anh nữa không." Nước mắt chảy dọc xuống khoé mắt, cô đột nhiên bật cười, " Hứa Luật Khôi, ước gì thứ tôi mất đi không phải là kí ức của một năm mà là cả đời." Cửa phòng bị mở ra rồi đóng mạnh lại, căn phòng chỉ còn lại cô.
Hứa Luật Khôi lao vội ra khỏi căn phòng toàn nỗi bi thương của cô, anh như nghẹt thở trong chính nơi đó. Cô quên hết, quên sạch tất cả, cô đem sự trống vắng đó giày vò anh. Bảy năm qua đối với anh là toàn bộ nỗi đau mà anh không thể nào nguôi ngoai. Mỗi một đêm bị vết thương hành hạ anh đều nắm chặt lấy chiếc khăn đó, món quà cuối cùng mà anh chưa kịp cho cô. Kí ức thảm khốc nơi sa mạc mà anh không thể xoá đi đó mỗi một ngày đều như cây dao nhọn cắt từng lát lên người anh. Trong 7 năm qua anh mất đi Lâm Hiểu Khê, mất đi tình yêu mà anh yêu nhất nhưng thà như vậy còn hơn để cô biết được quá khứ. Anh ngồi rụp nơi cầu thang, khói thuốc khiến anh dần lấy lại lí trí, anh thở dài.
Lâm Hiểu Khê nằm trên giường, suy nghĩ lại lần cuối cùng cô gặp anh là lúc nào nhỉ ? Ngày cô đi Pháp, anh đã tới sau đó mang tặng cô một con gấu, " Ông đây chỉ chờ được 5 năm thôi, quá hạn mà không về thì không bao giờ ông đây thèm nhớ mặt nữa." Lúc đó rõ ràng vẫn còn vui vẻ. Nhưng khi tới Pháp, cô không thể nào liên lạc với anh được nữa. Cô cũng không quay về Trung Quốc, mỗi lần gọi điện về cho gia đình và bạn bè thì cô không nhắc tới anh. Trong suốt những năm đó, anh đã ở đâu vậy ?
Khoan đã.... món quà đầu tiên anh tặng cô không phải gấu... mà là... là cái gì ? Kí ức của cô dần xoay chuyển, cô nhớ chàng trai đó ôm cô sau đó, Aaaaaaa. Cơn đau đầu quay trở lại, cô ngã xuống giường, thuốc nằm ở trong vali nhưng vali không ở đây. Cắn răng chịu đau cô lao ra khỏi phòng, thang máy vẫn chưa xuống nên cô đã chạy thang bộ. Đầu cô bây giờ đau như búa bổ, từng bậc thang như đang nhảy múa, cô loạng choạng sau đó ngã xuống, lăn dọc theo cầu thang. Có người hét lên, cũng có người chạy lại. Cô thấy Hứa Luật Khôi đang ôm lấy cô, khàn giọng, cô hỏi anh, " 7 năm trước...ở sân bay... anh đã tặng tôi gì vậy ?" Cô không nghe thấy anh trả lời, tai cô ù lên, cô nhìn thấy máu đỏ chảy xuống, mắt mờ đi rồi tối lại.
Nóng, rất nóng, khí hậu ở Irag ngày càng khắc nghiệt, cơn bão cát vừa đi qua khiến cô như bị trăm vạn lưỡi dao xoẹt qua người. Cô vẫn đi về phía trước, sắp tới rồi, chỉ cần cố thêm chút nữa thì nhất định anh sẽ tìm tới cô. Nhưng máu ở dưới chân đang không ngừng chảy, cô không biết vì sao máu cứ chảy ồ ạt như vậy, bụng dưới như bị xé rách ra. Cô không đi được nữa, ngã trên sa mạc cát, nhìn lên bầu trời nắng gắt, miệng khô khốc nói, " Như vậy, thật không công bằng !" Sau đó ánh mắt trời sáng rực khiến cô không thể nào nhắm mắt được. " Luật Khôi !"
Cô bừng tỉnh, cô đang nằm ở trên giường trong phòng, bầu trời bên ngoài đã tối om, tay bị cố định bằng cái gì đó khiến cô không duỗi ra được. Một bên tay kia thì lại đang nằm gọn trong một lòng bàn tay khác, người đó bây giờ đang ngồi tựa trên giường, thấy cô mở mắt, anh định rút tay ra thì đã bị cô nắm lại. " Bị gãy tay trái rồi, tuyết lớn quá không thể đi tới bệnh viện. Thật may có người ở đây sơ cứu cho cô." Anh chậm rãi nói.
Lâm Hiểu Khê thều thào, " Vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi."
Hứa Luật Khôi vẫn nhớ lúc anh thấy cô ngã từ trên cầu thang xuống đã hoảng hồn chạy lại, máu từ đầu cô chảy xuống nhưng cô vẫn nắm chặt tay anh hỏi anh đã tặng gì cho cô vào lần cuối bọn họ gặp nhau.
" Tôi đã hôn cô một cái rồi nói nếu năm năm sau cô không về thì sẽ không bao giờ nhìn mặt cô." Hứa Luật Khôi trầm giọng, anh nhớ ngày ở sân bay sau khi hôn Lâm Hiểu Khê xong thì anh vì xấu hổ mà quay đầu bỏ chạy, không quên nói lời uy hϊếp cô. Thấm thoát đã là bảy năm rồi.
Lâm Hiểu Khê hoảng sợ, vậy là thật rồi, kí ức của cô đã bị sửa đổi. Nhưng cô không nói gì, quay sang nhìn anh, " Còn nhớ cái đêm tôi gọi cho anh không ? Đêm mà tôi khóc không ngừng ấy."
Hứa Luật Khôi vẫn nhớ ra đêm đó, " Sao ?"
" Đêm hôm ấy cũng như ngày hôm nay, vì quá đau đớn mà tôi đã định nhảy lầu tự tử, nếu anh không nghe cuộc điện thoại đó thì tôi đã nhảy thật rồi." Ngày hôm ấy cô treo người ở trên ban công, nhìn đường phố Paris rực rỡ cờ hoa ở dưới chân mình, nếu cô nhảy xuống thì sẽ trở thành vết bẩn trong lòng thành phố này. Ngày hôm ấy, cô cố hết sức gọi điện cho anh, tưởng như hết hi vọng nhưng anh nghe máy, cho dù không nói một lời nào nhưng đối với cô nó cũng đã khiến cô quay đầu.
Hứa Luật Khôi đi tới nằm bên cạnh cô, tay anh vươn tới ôm cô vào lòng, cẩn thận không đυ.ng vào cánh tay kia của cô, " Tiểu Khê, thật xin lỗi."
Lâm Hiểu Khê tựa vào lòng anh, cô nhỏ giọng, " Tôi không biết vì sao mối quan hệ của chúng ta trở nên như vậy, anh nói tôi đã làm điều gì có lỗi với anh sao ?"
Hứa Luật Khôi thở dài, " Không nhớ ư, 4 năm trước cô bỗng nhiên gọi điện nói với tôi rằng không bao giờ muốn gặp lại tôi nữa." Đêm đó mưa to, cô từ phía bên kia điện thoại không ngừng gào thét với anh.
" Thế ư ? Vậy bây giờ tôi không nhớ gì cả, có thể xem như ta chẳng có đổ vỡ gì, bình thường lại với nhau nhé !" Cô ngẩng đầu lên nhìn anh, anh tựa cằm trên trán cô, " Được."
Lâm Hiểu Khê nhẹ nhàng cười, tham lam tận hưởng hơi ấm của anh, " Vậy Trần Tố vì sao anh lại quen cô ấy ?"
" Cô ta là em gái của bằng hữu đã hi sinh của tôi, trước khi chết anh ấy gửi gắm cô ấy cho tôi. Tôi chăm sóc cô ta hơn 2 năm nay, đáp ứng yêu cầu của cô ta. Còn kim chủ gì gì đó thì không phải, chẳng qua chỉ là giúp đỡ." Anh nhẹ giọng nói, " Anh trai cô ấy đã bảo vệ tôi mà chết."
Lâm Hiểu Khê gật đầu không nói gì.
" Đừng để ý cô ấy, tôi và cô ấy chưa từng có gì với nhau."
" Thật ra tôi qua lại với rất nhiều đàn ông, cũng ôm ấp âu yếm cả rồi nhưng chưa lên giường với ai." Lâm Hiểu Khê khai thật, chẳng qua chỉ là lợi dụng một chút thôi.
Hứa Luật Khôi ôm chặt cô hơn, " Làm gì cũng được, trở về là được." Anh nói chỉ cần em hạnh phúc, tất thảy em làm gì anh đều chấp nhận được, cho dù điều đó có làm tổn thương anh như thế nào đi chăng nữa.
Lâm Hiểu Khê nhìn anh sau đó không nhịn được ngồi dậy sau đó chuyển thành ngồi trên anh, ánh mắt hai người nhìn nhau, l*иg ngực cả hai đều phập phồng, sau đó như có sợi dây kí©ɧ ŧìиɧ cô cúi người xuống hôn anh, nụ hôn quyến luyến mà cô khao khát. Cô khắc hoạ cánh môi anh sau đó dùng lưỡi tiến vào, Hứa Luật Khôi lúc đầu ngỡ ngàng nhưng sau lại thành thật tiếp nhận nụ hôn của cô, cả hai dây dưa trong sự mềm mại của đối phương. Tay của Hứa Luật Khôi giữ chặt eo cô sau đó đưa vào trong áo cô, tay anh ấm áp chạm và da thịt nóng bỏng, đã bao lâu rồi xúc cảm này mới trở lại. Anh nớ năm đó lần đầu tiên của bọn họ diễn ra sau lễ trưởng thành của bọn họ, ở trên bãi biển, cô và anh đã cùng nhau, lần đầu tiên nếm trái cấm, cả cô và anh đều hãm chìm trong kɧoáı ©ảʍ độc lạ ấy. Nhưng bây giờ, trong căn phòng ấm cúng cùng với nụ hôn cháy bỏng, anh suýt nữa không kìm được bản thân, tia tỉnh táo quay lại, anh chỉ giữ tay ở eo cô. " Đừng động, tay gãy còn chưa bó." Anh nói với cô, cô nhìn anh sau đó phì cười, " Ừ ha." Nhưng cô không hề xuống khỏi người anh, " Hứa Luật Khôi, chúng ta đã từng làm với nhau đúng không ?"
( Xin phép đổi ngôi xưng hô)
Hứa Luật Khôi mường tượng lại đêm trăng cách đây nhiều năm, " Không nhớ sao, một tuần trước khi em đi, vào ngày lễ trưởng thành, anh và em đã lôi nhau đi biển sau đó tại ánh trăng đêm ấy quá đẹp và cả hai ta đều đã uống rượu nên..."
Lâm Hiểu Khê mỉm cười, " Tại ánh trăng, tại rượu và cả tại chúng ta." Kí ức của cô không hề có cảnh này, tiếc thật, đẹp như vậy mà cô lại quên mất.
" Bây giờ hỏi lại nhé, anh có nhớ em không, suốt 7 năm qua ?" Cô chạm tay vào má anh, vuốt ve sống mũi của anh.
Hứa Luật Khôi bắt lấy tay cô, hôn lên vết sẹo trong lòng bàn tay, " Chưa khi nào ngừng nhớ em."
*******
Lời tác giả: Lâm Hiểu Khê và Hứa Luật Khôi ở truyện gốc của họ khác hẳn ở các bộ truyện khác. Và xin nhắc lại, Lâm Hiểu Khê có một nỗi đau rất sâu và đừng đả kích hành động thân mật của cô với những người khác. Have fun !