Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hào Môn Đoạt Tình: Bảo Bối Em Đừng Mong Chạy Thoát

Chương 17: Ôn lại chuyện cũ

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nếu như, anh ta nhất định phải cưới, vậy thì cưới đi! Nhưng hắn cưới được, vĩnh viễn chỉ là một thể xác không có linh hồn, lòng của cô, cô sẽ vững vàng giữ trong tay của mình….

“Để ăn mừng chúng ta đạt đến thỏa thuận chung, cũng nên chúc mừng…” Nâng lên khuôn mặt đẫm lệ của cô khiến cho anh rối lòng, hôn lên cánh môi lạnh lẽo.

Người phụ nữ này dám không có một chút phản ứng? Trong cặp mắt to kia đều tràn đầy oán hận và bài xích đối với anh, cô không thích anh đυ.ng chạm như vậy sao?

Đè xuống cảm giác bị thương hại trong lòng, đây chỉ là những suy nghĩ và suy đoán trong lòng anh, dùng thủ đoạn để có được một người phụ nữ không cam tâm tình nguyện với mình, thì vốn đã không trông đợi cô sẽ nguyện ý, chỉ là không sao, anh sẽ thay đổi được cô. Đem thân thể cứng ngắc của cô ôm vào trong ngực, môi mỏng của anh mang theo nhiệt tình trước nay chưa từng có từng chút trằn trọc, nhẹ xoa, mυ"ŧ đầu lưỡi, sau đó liếʍ môi của cô, lưu lại trên đó ẩm ướt mờ mờ.

"Hé miệng. . . . . ." Người phụ nữ này có phải muốn như khúc gỗ hay không, mặc anh ôm hôn như thế nào cũng không có phản ứng? Trong lòng Mộ Dung Trần tức giận. Tối hôm qua rõ ràng cô nhiệt tình 10 phần, tại sao bây giờ lại thay đổi thành 1 người hoàn toàn khác?

Còn nữa, không phải trong lòng cô vẫn còn có người đàn ông kia chứ? Cho nên tự phong bế trái tim mình? Vừa nghĩ tới cô không có chút cảm giác nào với mình, anh cảm thấy không thoải mái, xem như bây giờ không có được lòng của cô, anh cũng muốn thân thể cô thần phục dưới thân anh, một khi thân thể cô bị chinh phục, thì chuyện có được trái tim cô cũng không phải là việc khó khăn.

Đúng vậy, Mộ Dung Trần cho là như vậy.

Đôi môi mỏng dùng sức mạnh cạy hàm răng của cô ra, sau đó tìm được chiếc lưỡi nho nhỏ phấn hồng của cô, dùng sức mυ"ŧ.

Mà tay của anh, thế nhưng. . . . . .

Tên khốn kiếp này, anh ta rốt cuộc đang làm gì?

Chuyện đang xảy ra khiến cho cô khϊếp sợ, trong lòng không ngừng nổ tung, loại hành động này đối với cô mà nói, vừa xa lạ vừa càn rỡ. Cô cùng với Dương Bách Lâm qua lại lâu như vậy, tình cảm của bọn họ có sâu đậm đến đâu nhưng cũng chỉ dừng ở mức ôm, hôn, những lúc thân thiết lắm, cũng chỉ hôn lên môi cô, giống như chuồn chuồn lướt nước thôi.

Hôn sâu cùng vuốt ve giống như vậy, đối với cô mà nói là một loại chấn động, mặc dù cuồng loạn suốt đêm qua, bọn họ đã làm những động tác thân mật nhất. Nhưng trí nhớ về chuyện tối hôm qua trong đầu cô chỉ là một mớ hỗn độn, chi tiết như thế nào một chút cô cũng không nhớ rõ.

Nhưng, hiện tại….

Người phụ nữ này, còn muốn tính toán, cùng anh giả vờ đến bao giờ? Mộ Dung Trần chợt buông cô ra, ngẩng mặt lên, lại thấy khuôn mặt cô đỏ ửng, 2 mắt còn ngân ngấn lệ, lông mi còn ươn ướt khẽ chớp động.

Là sợ cuối cùng cũng có phản ứng sao?

“Có phải rất thích anh hôn em hay không?” Khóe miệng cong lên, anh lần nữa cúi xuống, môi của anh hôn lên gương mặt của cô, chóp mũi của cô, lông mày và tai cô, sau đó ngửi hương thơm nhẹ trên tóc, chậm rãi cắn lấy vành tai của cô.

“Ưm…”

Không nhịn được bật lên tiếng rên khẽ, cô bị chính mình làm cho khϊếp sợ. Tại sao, rõ ràng cô muốn kháng cự nhưng cuối cùng lại phát ra thanh âm như vậy?

Mùi vị của anh, hòa tan trong miệng của cô, môi lưỡi của cô cùng môi lưỡi của anh dây dưa.

Thân thể của cô run rẩy trong vòm ngực xa lạ. Cô như vậy, so với những cô gái vì tiền mà bất chấp tất cả có gì khác nhau chứ?

Vốn chỉ muốn lướt qua rồi dừng lại ở một cái hôn, nhưng sau khi cô có phản ứng, đã khơi dậy du͙© vọиɠ chiếm hữu nam tính trong lòng anh, bàn tay mơn trớn chiếc lưng của cô, sau đó trực tiếp vuốt xuống eo, rồi ôm cô lên.

“Anh muốn làm gì?” Cô kinh hô, khắc chế kích động ôm lấy cổ anh. Đột nhiên bị ôm lấy như vậy, bị kinh sợ cũng là chuyện bình thường.

“Dù sao bây giờ em cũng là của anh, không bằng chúng ta ôn lại chuyện tối hôm qua một chút” Tà tà cười một tiếng, sau đó nặng nề hôn môi cô một cái đi tới bên giường.

Anh ta đang nói gì? Cái gì ôn lại chuyện cũ. Anh ta không phải là muốn….. Trời ạ, vậy làm sao có thể? Cô bây giờ toàn thân còn đau nhức muốn chết. Tại sao anh lại nói muốn ôn lại chuyện cũ.

“Anh đừng hòng! Thả tôi xuống, thả tôi xuống” Ở trong lòng anh, liều mạng giãy dụa, muốn thoát ra.

Nhưng tại sao giường lại càng lúc càng gần như thế, mới sải mấy bước thôi, mà cả người cô đã bị anh đặt lên giường, cô lăn lộn mấy vòng trên giường lớn, thân thể lại bị một thân thể khổng lồ khác đè lại.

“Em đã đồng ý gả cho tôi…”

Cánh tay anh dùng sức, cô giống như bị khóa sắt nhốt lại giãy dụa như thế nào cũng không được, chỉ có thể ở trong ngực anh thở, anh nói:

“Sau khi kết hôn những chuyện như thế này cũng không thiếu được, cho nên em giãy dụa cái gì, tránh cái gì?”

Chính miệng cô không nói muốn đồng ý kết hôn, nhưng cũng không từ chối không phải sao? Cho nên bây giờ cô không thể nói gì. Nhưng những lời kia giống như lưỡi dao sắc bén cứa vào trong lòng cô khiến cô đau đớn không thôi.

Khi anh nói muốn kết hôn, cô nên nghĩ tới, cô làm thế nào cũng không trốn khỏi cưỡng chiếm của anh, vậy bây giờ chống cự có ích gì? Nếu như anh muốn thân xác này vậy cứ cho anh đi. Nếu chuyện của Dương Bách Lâm khiến cô không cách nào cự tuyệt thì mẹ với em trai mãi mãi là nỗi đau của cô, cô căn bản không còn khí lực nào chống lại người đàn ông này.

Hơi sức tựa hồ như biến mất, cô ngoan ngoãn nằm trong ngực anh, không hề giãy giụa nữa.

Cô đột nhiên nghe lời, biết điều, trong lòng anh lại dâng lên nỗi đau, khiến trái tim anh nhức nhối. Tại sao nhất định phải bắt anh dùng thủ đoạn uy hϊếp, mới có thể khiến cô thuận theo? Lúc nào anh mới có thể chân chính lấy được cô, để cho cô cam tâm tình nguyện nằm trong lòng anh? Anh vốn không phải là một công tử háo sắc, đối với người phụ nữ anh yêu nếu như không thể chạm được không phải là tính của anh, kết hôn, là muốn danh chính ngôn thuận có được cô.

Đứng dậy, rất nhanh cởi xuống quần áo của mình, cả người bổ nhào lên chiếc giường lớn. Anh không nhìn gương mặt cô, bàn tay dùng sức, quần áo trên người cô toàn bộ bị anh xé rách ……

Không khí trực tiếp đánh úp đến tra thịt trần trụi của cô, làm cho cô hô hấp cũng trở nên nhanh hơn. Tình Tình nhắm mắt, nắm chặt bàn tay.

Cố gắng ý niệm đang muốn lộ ra trong đầu, không nên nghĩ, không nên nghĩ muốn tận hưởng. Nhưng, không được, cô không có cách nào. Người đàn ông này muốn cường bạo cô lúc cô tỉnh táo, nhưng anh đè lên thân thể cô, cô không cách nào thoát ra được.

Đau đớn đêm qua vẫn chưa lành hẳn, thế nhưng anh lại muốn đối xử với cô như vậy nữa sao?

Tại sao? Tại sao muốn cô chịu đựng đau khổ như vậy? Lòng của cô nhất thời vừa xót vừa đau. Nước mắt cũng không ngăn được mà chảy xuống.

Tại sao cô lại khóc? Mà nước mắt lại chua xót như thế, khiến cô đắng chát cả cổ họng.
« Chương TrướcChương Tiếp »