Chương 49
Gọi mấy cú điện thoại đều thấy tắt máy, Michael cũng không liên lạc được, quen biết bao nhiêu người ở Hào Môn là hắn gọi hết, đến cả Uy ca cũng không thoát, rốt cuộc ổng chỉ nói có nghe tin vậy, còn tình hình cụ thể vẫn đang là bí mật, người trong Hào Môn cũng không được biết, thật đúng là hại Trần Cận cuống ruột muốn chết.
Đại Lý trông đại ca nhà mình bồn chồn như phát điên, hết ngồi trong xe lại trèo ra ngoài bấm bấm điện thoại, Trần Cận trước kia có động đất dưới chân mặt vẫn tỉnh bơ, vậy mà giờ này nhìn ra căng thẳng nôn nóng rõ rành rành, đầu mày nhăn tít, gọi được vài cú điện thoại xong, mặt mày càng khó coi tợn.
Dù bụng đã bảo dạ nhất định phải tin tưởng hắn ta không sao đâu, dù gì Fiennes cũng là hạng kinh qua trăm trận rồi, loại chuyện này đương nhiên hắn tự biết cảnh giác hết sức, nhưng lần này lại là một vị thượng tướng năm sao gặp chuyện, ngộ nhỡ chính phủ truy cứu trách nhiệm, chắc chắn Fiennes khó mà thoát được. Trong khi hắn thì chẳng có quyền nhúng tay vào, chỉ biết ngồi đực mặt ở đây! Thật giờ mới hiểu những gì mình có thể làm ít ỏi đến mức nào.
“Chẳng lẽ mình phải bay trở lại đó tự tìm hiểu nữa? Tiều!” Trần Cận nện một nắm đấm vào ghế xe, mệt mỏi kiềm chế cơn nóng nảy, thảy di động lại cho Đại Lý.
“Đại ca, chuyện này không liên quan gì đến Xích bộ chứ?” Đại Lý lo lắng hỏi.
Trần Cận lắc đầu, ấn tay lên cái cổ đã bắt đầu cứng cứng khó chịu, cố tập trung tinh thần: “Gần đây có gì cần xử lý thì nói luôn đi, nếu cần có thể tao phải quay lại Seattle đó.”
Đại Lý có chút kinh ngạc, đại ca ra đi một chuyến về rồi tự nhiên thấy thâm sâu quá ta…
Rốt cuộc hai ngày tiếp theo vẫn không nghe thêm được tin gì, bên đó thì ra sức bưng bít, hỏi đâu cũng có vẻ bị chặn đầu chặn đuôi, rõ ràng là chịu sức ép bên ngoài, khách sạn cũng nhất nhất kín miệng, cuối cùng hắn đã đi đến kết luận vụ này bị liệt vào hàng “cơ mật” mất rồi, tuy vẫn còn nhiều mắt xích không đoán ra, nhưng chắc chắn người ở vòng ngoài đừng mong nghe ngóng được tin gì ra hồn, bất quá hắn cứ mơ hồ cảm thấy lạc lõng ghê gớm, cảm giác bất lực khi phải làm một kẻ ngoài cuộc thật hại hắn rầu rĩ thôi rồi.
Đến đám đàn em cũng nhận ra mùa “u sầu” của đại ca đã trở lại, mà coi bộ kỳ này còn nghiêm trọng hơn lúc trước, không lẽ lại bị kích động chỗ nào rồi?
Bữa đó, tối đến Đại Lý cũng mong Trần Cận được thư giãn tí chút, mấy hôm rồi công việc ùn ùn đã mệt hết hơi, giờ trông đại ca vẫn mặt mày nhăn nhó căng thẳng, rốt cuộc hắn nghĩ ngay đến tiệm Tiền Hoa.
Trần Cận cũng chẳng phản đối, vì lo lắng chuyện của Fiennes đương nhiên hắn không thấy hào hứng gì, nhưng tính tình cũng thuần hơn ngày thường luôn, không bắt bẻ vặn vẹo gì hết, mà đến nơi rồi chẳng buồn để mắt đến đám em út ông chủ Tiền gọi ra, cứ thế chui tịt vô một góc quầy bar uống rượu giải sầu.
Một hồi có một cô em tên Chi Chi xán lại gần, thân mật ôm cổ Trần Cận nũng nịu: “Anh Trần à, sao lại ngồi đây uống rượu một mình a, thấy anh ngồi thế này người ta chơi sao vui nổi nữa”
Trần Cận chỉnh đốn tinh thần, cong môi đáp: “Sao nào, thiếu anh là không xong hở?”
“Còn nói nữa, bao nhiêu chị em ở đây thích anh vậy, làm gì anh chẳng biết!”
“Mấy cưng thích gì anh nào, hưm?” Tiện tay nâng ly rượu lên môi nhấp.
“Thích là thích chứ bộ, sao em nói được”
“Vậy sao?” Trần Cận hỏi lại, có vẻ không vừa ý lắm, đúng lúc ấy thì di động đổ chuông, vừa nhìn rõ số Trần Cận đã vội vàng bắt máy: “A lô?!”
Giọng Fiennes vang lên nghe thật vững vàng: “Cậu đang ở đâu vậy? Sao ồn ào thế?”
“Mẹ nó giờ anh mới chịu liên lạc với tôi hả!? Xảy ra chuyện như thế anh tưởng tôi còn ngồi yên được chắc!”
Đầu dây bên kia vang lên tiếng cười khẽ trầm trầm, tự nhiên Trần Cận thấy như một bên tai tê dại: “Máy tôi lưu lại đúng hai chín cuộc gọi của cậu, con số khả quan thật a.”
Trần Cận hậm hực đáp: “Đừng có điệu! Bộ anh nghĩ tôi dư hơi rửng mỡ lôi máy ra bấm chơi hả, tôi còn tưởng anh tiêu đời cùng lão tướng ấy rồi.”
“Vận số của tôi đâu tệ vậy.”
“Tôi chỉ biết tôi vừa bước chân đi là anh có chuyện thôi, này anh đừng có giở quẻ làm tôi rối lung tung lên thế được không hả!” mà câu này hình như… nói bị ngược a.
Fiennes lại còn nổi hứng nói giỡn: “Không hiểu vì sao, có thể làm cậu cuống một chút, tôi lại thấy thỏa mãn vô cùng.”
“Anh bệnh hả? Chỉnh tôi rồi anh thấy hả dạ lắm chứ gì?”
Em Chi Chi ngồi một bên thấy Trần Cận hoàn toàn lơ mình, chỉ chăm chăm vào cái điện thoại thì có vẻ mất hứng, liền cất giọng: “Anh Trần nè, lát anh qua nha, em chờ bên đó đó”
Tiếng oanh vàng quả nhiên lọt vào ống nghe, ai đó đã bắt đầu đổi giọng: “Cạnh cậu có phụ nữ à?”
“Tầm xàm, chứ không lẽ có thằng bóng?”
“Tình nhân New York của cậu đấy hả?”
“Làm sao, còn dư hơi ghen bóng ghen gió a? Tôi chẳng tin ở Châu Âu anh không nuôi cả đàn bồ nhí.”
“Trần Cận, tôi không phải loại người tiêu khiển bằng cách bao tình nhân.” đột nhiên Fiennes có vẻ giận dữ, “Cậu nghĩ giữa chúng ta là quan hệ gì đây?”
Trần Cận uống cạn ly rượu, im lặng không đáp.
Fiennes khẽ thở dài: “Hiện giờ, tôi chỉ có mình cậu, không còn một ai khác.”
“Anh muốn tôi cũng chung thủy lại chứ gì?”
“Tôi chỉ tin vào cảm giác của chính tôi.”
“Tự tin quá đà… coi chừng lật thuyền đó.”
“Tôi gọi để báo cho cậu, tôi không sao cả. Chi tiết cụ thể, cậu về nhận tin sẽ rõ.” Giọng Fiennes trong ống nghe khiến Trần Cận bỗng thấy an tâm lạ lùng, “Thành thật mà nói, từ ngày cậu rời Seattle, tôi đã bắt đầu thấy nhớ cậu rồi.”
“Xin anh đi, gớm quá thể, tự anh mất tăm mất tích năm hôm liền còn nói ai! Anh biết tôi đã tính quay lại đó bóp cổ anh không hả?”
“Tháng sau, tôi sẽ đến New York tìm cậu.”
Lần này tự nhiên lại bật cười: “Làm gì? Anh rảnh dữ vậy hả?”
Fiennes thản nhiên đáp: “Có muốn tôi giữ hòa bình thế giới thì cũng phải cho tôi nghỉ ngơi chứ.”
“Nghỉ chơi thì được, mà đừng có rước phiền qua đây.” cái người này căn bản không biết lãng mạn là gì.
“Phiền phức của chúng ta vốn chẳng bao giờ ít.”
Trần Cận nghe rồi lại thấy rầu: “Nói nghe mới chán đời a.”
“Cậu không định ghi cho tôi một địa chỉ hả? Thật chẳng hiếu khách chút nào.”
Ngắt máy rồi, Trần Cận quả nhiên không ngồi được thêm phút nào nữa, chẳng nói chẳng rằng chạy vọt về luôn, đến khi bọn Đại Lý nhận ra đã đuổi không kịp được hắn.
Về đến nơi, Trần Cận lập tức mở máy tính, vào hộp thư đặc biệt của mình, mở cái thư đề tên mình mới gửi tới ra, bỏ vào “Bộ giải mã”, kết quả chỉ có ba từ: phản gián, vật cản, thanh trừng.
Năm giây sau, Trần Cận gập màn hình lại, dựa lưng vào thành ghế, hai tay bưng mặt hít sâu một hơi, tỉnh ra rồi mới thấy hơi nản nản, hắn đã đoán được bản chất sự việc: là người một nhà làm.
Vị tướng đó chắc chắn đã phạm phải luật nào đó của Quốc hội, mà thế lực của ông ta quá lớn, đương nhiên sẽ thành cái đinh trong mắt tổ chức bảo an quốc gia, nên họ muốn nhanh chóng trừ khử mối họa ngầm đó. Cách an toàn nhất là mượn tay Hào Môn, dùng lính đánh thuê kết hợp với tay bắn tỉa cùng tập kích, làm sao để thần không biết quỷ không hay. Đương nhiên, xong việc còn có thể tấu Quốc ca tiễn đưa vị “công thần” nọ, thôi thì cả nước tiếc thương, hoàn toàn giấu nhẹm bộ mặt còn lại của ông ta, diễn cho công chúng coi một màn kịch chính trị vô cùng đặc sắc.
Trách nào phải bí mật đến thế, thì ra từ khi ông tướng đó ra mặt, kế hoạch ám sát đã khởi động, cục diện đã được sớm được sắp đặt rồi, để Fiennes ra mặt cũng chỉ là cách che mắt mà thôi, chẳng qua bọn họ muốn đảm bảo mọi chuyện diễn ra không một li sơ sảy.
Dù tên tướng đó có trúng đạn chết tại chỗ rồi, nhưng giới truyền thông chỉ có thể nhận được tin “bị thương nhập viện” là cùng, thậm chí đến giờ này chắc cũng không thể biết chính xác tình hình thương tích của ông ta, vì quân hàm của đối phương không tầm thường, sự việc rất dễ dàng bị liệt vào “hồ sơ tối mật”, trở thành một trong những vụ không bao giờ quy được trách nhiệm, còn người bên ngoài đừng hòng tìm hiểu tường tận chính xác nổi, từ đầu đến cuối đã bị bọc kín như bưng.
Xem ra lại có vài hội đình đám mắc nợ Hào Môn rồi, Fiennes cũng nhờ thế mà được “hưởng lợi” biết bao nhiêu.
Trần Cận đứng dậy bước tới bên cửa sổ, dõi mắt ngắm cảnh đêm New York, hắn hiểu, mình không cần lo lắng cho sự an toàn của Fiennes nữa, mà điều quan trọng là, bọn họ có trận địa của riêng mình, và cũng đủ năng lực tự vệ, dù gặp nhiệm vụ cần chủ động xông pha cũng phải bảo đảm cho mình thoát thân an toàn, đó là cách sinh tồn của họ, hầu hết những lần gặp nguy hiểm họ không thể tùy tiện can thiệp hay sắp đặt người khác bảo vệ đối phương, họ chỉ có thể làm kẻ mạnh vĩnh viễn, và tin tưởng, dìu đỡ nhau trong những lúc quan trọng nhất.
Dù Fiennes và hắn còn có thể chơi mãi trò “mất tích”, nhưng sau tất cả, họ lại gặp nhau và ngồi bên nhau, chỉ vậy là đủ.
Trần Cận đẩy mở toang cửa sổ, nhoài người ra ngoài hét lớn một tiếng: “A…”, thật tình hắn cũng hết hiểu chuyện gì đang diễn ra nữa rồi, phong lưu cả đời, rồi loạng quạng thế nào để bại trong tay một gã đàn ông, giờ mở miệng nói ngọt tán tỉnh cô em nào bên ngoài cũng phải ngay ngáy lo làm ai đó khó chịu.
Từ khi quen biết hắn ta, làm chuyện gì cũng thấy bó chân bó tay, chẳng biết cứ thế này rồi đối với Trần Cận hắn là hay hay dở nữa, mà thôi kệ đi, nghĩ lắm cũng chỉ hao chất xám, tên đó thích tới thì cho tới, cùng lắm là tái đấu vài lần, cơ hội thắng thua vốn là 50-50 cơ mà.
Đến khi Đại Lý phát hiện ra đại ca lại bắt đầu nghêu ngao hát, ăn no ngủ kĩ trở lại, là tự hiểu mọi sự lại bình thường rồi. Dù cảm thấy Trần Cận dạo này tâm tình bất ổn, nhưng vậy còn hơn chán cái đận quái quái gở gở trước kia, bất quá đại ca chính là đại ca a, vừa sống lại đã khí thế bừng bừng, chỉ khổ thân A Địch và Tiểu Lệ, lại được một phen tăng cân vùn vụt. Màn dợt võ như địa ngục cũng lại bắt đầu, đàn em thôi thì giơ thân ra tiếp rồi thi nhau rơi rụng, còn Đại Lý nhân dịp trọng thương thắt lưng lại được thể xin nghỉ luôn ba ngày…
Thẳng đến một bữa, Trần Cận đương nhàn nhã bơi ở bể bơi trong biệt thự, thì có mấy nàng hồng nhan tri kỷ nghe tin lượn lờ đến kiếm, cứ theo nguyên tắc nay đến mai đi, hắn cũng chẳng nỡ đuổi các em về, vậy là chị em cũng chẳng khách khí, vừa bước vào biệt thự đã quen mui, đòi thay đồ bơi xuống nước chơi bóng chuyền.
Trông bầy mỹ nhân yểu điệu nô nức mặc đồ mỏng tang ra mắt, đám đàn em được một phen hai mắt bốc lửa, thi nhau tán tụng đại ca thiệt có diễm phúc a, Trần Cận cười ngoác miệng, rất chi quen thói, thản nhiên tung trái bóng như thảy tú cầu, rồi ung dung ngồi ngắm các người đẹp nhảy nhót tranh nhau.
Chỉ có thể nói tốp “kiểm tra” của Fiennes tới quá sức không đúng lúc, thậm chí hắn còn chẳng buồn vô nhận phòng khách sạn, cứ thế đến thẳng chỗ Trần Cận. Trình giấy tờ chứng thực của nội bộ Hào Môn ngoài cổng xong, lập tức đã có đàn em chạy vào báo cáo đại ca… có người của tổ Trung Đông tới, e có việc gấp lắm.
Bất quá Fiennes lại để hai tay vệ sĩ cùng đi lại, còn hắn không chịu đứng chờ bên ngoài mà cứ thế đi theo tiếng ồn ào tới tuốt bể bơi sau vườn, đập vào mắt hắn là một bể đầy trai thanh gái lịch, đặc sắc vô cùng, còn cả hai cô gái hầu như đương dán cả người trên người Trần Cận đặng “tranh bóng”, cảnh tượng thôi là hoành tráng.
Đến khi có gã đàn em đứng trên gọi Trần Cận mấy bận, hắn mới ngạc nhiên bơi về bờ, tứ chi khỏe khoắn dẻo dai giữa mặt nước hồ xanh lam và ánh mặt trời rực rỡ càng thêm chói lóa lạ thường, Fiennes chậm rãi bước đến…
Một tay Trần Cận vừa chạm thành bể, ngước mắt lên nhìn, chưa chi đã thấy gã đàn ông hầu như ngày nào cũng lượn lờ trong tâm trí đương bình thản đứng đó nhìn mình, nhất thời hắn cũng giật thót người. Một hồi sau như vừa sực nhớ chuyện gì, hắn quay phắt lại nhìn các cô em giữa bể cũng đương tròn mắt săm soi “người đàn ông xa lạ” mới xuất hiện, rốt cuộc não hắn nảy ra đúng năm chữ: kỳ này chết chắc rồi.
Một em tên Lena còn bơi lại, thân mật bám vai Trần Cận, thỏ thẻ hỏi: “Leslie, bạn anh hả? Đẹp trai quá nha, sao không giới thiệu chút đi nào?”
Fiennes nhướn mày, bộ dạng có vẻ nghiền ngẫm, hắn đương muốn xem Trần Cận sẽ xử sao đây, “bị bắt quả tang” rõ là hết đường chống chế, nhưng hắn vẫn định cho đối phương một cơ hội giải thích.
Trần Cận trông thái độ Fiennes đã biết sự tình không hay ho gì rồi, nếu đối phương nghĩ hắn tổ chức cái màn party bể bơi này, vậy thì nguy to, dù rằng tự hắn cũng chẳng hiểu vì sao mình phải sợ dữ vậy, bất quá bữa nay rốt cuộc hắn đã biết “giải tỏa hiểu lầm” cần nhiều kỹ thuật cao siêu đến nhường nào.
Rốt cuộc chỉ hỏi cộc lốc: “Anh tới sao không báo tôi biết?”
“Báo cho cậu, thì cậu đã có thời gian dọn dẹp hiện trường rồi.” Fiennes cúi xuống, chìa một tay ra, khẽ mỉm cười, “Tôi tới rồi, Trần Cận.”
Nhất thời cũng biết hết đường rồi, nếu đã bị định tội, chỉ còn cách cúi đầu nhận cho xong, hắn giơ tay lên, hai bàn tay nóng rực siết chặt lấy nhau, Fiennes gồng sức kéo mạnh, Trần Cận đã nương theo nhảy được khỏi mặt nước, ai biết đâu Fiennes còn chưa chịu thả ra, lại mạnh tay kéo lần nữa, đương đà quán tính, chân Trần Cận cũng trụ không nổi, cứ thể ngã nhào vào lòng ai đó, cơ thể ướt sũng chỉ mặc độc quần bơi đã dán sát lấy lớp áo khoác Armani dài màu tối, hai cánh tay siết chặt quanh hắn tỏa ra sức nóng vô cùng khiến cả người hắn như muốn bốc cháy, đó là nỗi kích động quá quen thuộc, thứ cảm xúc mãnh liệt khó có thể gọi thành lời mà hắn không bao giờ có thể kiểm soát.
“Tôi sẽ không cho cậu cơ hội phủ nhận nữa đâu.” Môi Fiennes kề bên tai hắn, thì thầm như niệm chú làm hắn đông cứng tại trận, “Trần Cận, cậu có thể giữ lấy tất cả của tôi, nhưng kể từ giờ phút đó, tôi sẽ không bao giờ buông tay nữa.”
“Đương yên đương lành tự dưng nổi điên hở? Tôi đã bảo anh…” đương tính tiếp tục phát huy bản tính thì có người đột nhiên câm bặt, vì bao nhiêu lời lẽ đã bị một gã đàn ông điên cuồng chiếm hữu…
Bất chấp những tiếng hớp hơi kinh ngạc xung quanh, bất chấp bao nhiêu người trước mắt, bất chấp cả mọi điều có thể khiến bọn họ chia lìa xa cách, chỉ ôm ghì lấy người này, và chỉ thành thật với chính trái tim mình.
Cả cuộc đời Fiennes, lần đầu tiên bất an, lần đầu tiên khờ dại, lần đầu tiên khát vọng, dường như đã trải qua không biết bao nhiêu trắc trở, hắn mới có thể giữ gìn tình yêu giữa bọn họ, kể từ giờ hắn tình nguyện cùng con người luôn khiến hắn lo phiền, khiến hắn bật cười, khiến hắn đau đớn này bước tiếp, chia sẻ mọi sung sướиɠ lẫn khổ đau trong đời, chỉ có hắn, có thể kề vai sát cánh bên mình, để rồi cùng khơi dậy ngọn lửa tình chói lọi tại nơi đỉnh đầu sinh mệnh.
Fiennes khẳng định, dù tất cả có lặp lại một lần nữa, hắn vẫn tình nguyện chọn lựa trở lại căn nhà xập xệ ở Hồng Kông đó, và gặp gỡ người này…