Chương 23
Trần Cận lúc này mới thực sự cảm thấy nguy cơ cận kề, phải làm sao để Fiennes biết hắn vẫn đang đóng vai Trần Thạc, rồi còn cần hắn ta thâm nhập vào hệ thống lưu thông tin khách hàng, đồng thời phải đi trước một bước, lấy danh nghĩa Trụ Phong lọt qua được vòng kiểm duyệt của cấp trên đối phương, gộp tất cả những điều ấy thì bằng như… nhiệm vụ bất khả thi.
Ý tưởng về vụ “ăn ý hiểu ngầm” vừa xong giờ thành ra chiêu… tự an ủi vô vọng của Trần Cận, Fiennes đương nhiên không thể liên tiếp hành động đúng chóc theo đường đi nước bước Trần Cận vẽ ra, bởi vì nào giờ hắn đâu đã từng vun đắp bồi dưỡng cái thứ “ăn ý hiểu ngầm” chết tiệt ấy với hắn ta! Giờ hối hận cũng muộn rồi, chỉ hy vọng thông tin liên lạc của gã Kiệt bên đây cũng… ì ạch ngang cỡ thằng Tom, tù mù thì tù mù cả đôi luôn có điều khả năng ấy thấp vô cùng… mà từ hồi nào hắn thành ra ngồi ngóng kỳ tích xuất hiện vậy? Này phải tác phong muôn đời của hắn đâu a.
Vừa lúc ấy cửa bị giật mở, một lần nữa Kiệt xuất hiện cùng San Lệ Tô và đám vệ sĩ, Trần Cận bình tĩnh ngẩng lên… rồi muốn tới thì tới đi, đận này thật chỉ còn biết trông cậy vào chính mình thôi…
“Thấy sao hả?” Kiệt bước tới trước mặt Trần Cận, hạ mắt đứng nhìn hắn, đá đá cẳng chân hắn, “Không trách bọn tao đãi khách thiếu chu đáo chứ a?”
Trần Cận lẳng lặng nhướn mày nhìn đối phương, rất đường hoàng ngồi thẳng lại, ánh mắt mơ hồ ẩn chứa lửa giận.
“Yên chí, đã xác minh đâu vào đó rồi, có tin trả lời ngay thôi, đến lúc ấy hai năm rõ mười, mày chẳng lo oan đâu.” Kiệt đắc ý dạt dào ngoắc gọi đàn em bê một cái ghế vào, “Cũng chớ thất lễ quá, Trần tiên sinh đây không chừng là khách quý của chúng ta à”
“Giới làm ăn vẫn đồn đại, sức hấp dẫn của Trần Thạc ít ai sánh bằng, giờ làm sao để bọn tao tin mày là thật đây?” Vẻ mặt Kiệt càng lúc càng phức tạp, như thể hắn đang bày dàn trong bụng những mưu tính kinh khủng lắm, “Bằng không, trước khi kết quả chính xác ra lò, chúng ta thử kiểm chứng luôn đi nhỉ? Cho tao xem, mày có đúng là hàng xịn không nào.”
“Rốt cuộc mày muốn sao?” Đầu mày Trần Cận đã nhíu chặt lại, dù có là Trần Thạc thật hay không, đến nước này cũng bình tĩnh hết nổi.
“San Lệ, em làm mẫu coi.”
“Vậy còn phải chờ xem nam chính có chịu hợp tác không” Ả đàn bà táo tợn bước lên, tuột cả áo váy, Trần Cận lập tức đoán ra mục đích của bọn chúng, tinh thần dần dần trấn tĩnh lại, đối phương chẳng qua là muốn khống chế hắn, nếu Trụ Phong đổi ý hay ép giá, bọn chúng vẫn nắm trong tay nhược điểm đủ giữ lợi thế. Trong thế giới ngầm, mượn luật lệ hay nguyên tắc để phán đoán đều vô dụng, chỉ có lấy tàn bạo khống chế tàn bạo. Bởi vậy một ngày đã sa lầy, tự nhiên cần chuẩn bị tinh thần không thể sạch sẽ thoát thân, thậm chí còn phải sẵn sàng nghênh tiếp mọi tình huống.
San Lệ áo váy thõng thượt ngã nhào vào lòng Trần Cận, lại không ngừng ra sức giật cởϊ áσ hắn, hắn chẳng buồn đôi co với đàn bà, bởi vậy cứ thây kệ móng vuốt của cô ả tự do làm trò trên người mình. Cô ta bày ra vô số tư thế sỗ sàng, chủ động kéo tay hắn làm đủ trò khêu gợi tục tĩu, tiếp theo có người mang máy ảnh vào phòng, bắt đầu chụp, chọn góc máy từ bên mặt không bị sưng của Trần Cận, cố tình tô trát màu mè che mắt.
Trần Cận bụng nghĩ: thời buổi nào rồi, còn muốn giở bài cưỡng bức? Trò này coi bộ hơi bị lỗi mốt à nha? Lại còn làm ra bộ dạng rất chi miệt mài kịch liệt, trong khi hắn uể oải xuội xị thế này, hợp lý chỗ nào không biết Bất quá tốt xấu vẫn phải bảo tồn hình tượng hoàn mỹ đẹp đẽ của mình, thế nên trước khi danh dự mặt mũi mất sạch, tốt nhất sếp lớn nên lôi theo cả thằng Tom lẫn cha Michael đạp cửa xông vô lẹ lẹ giùm đi.
Lúc này, Kiệt lên giọng bỉ ổi tán chuyện về mớ hình tang chứng: “Nếu gửi đống hình này cho tòa báo giật tít nhảm mua vui, hội đồng quản trị Trụ Phong sẽ nói sao nhỉ?”
Nếu Trần Thạc biết hắn bị chụp hình khiêu *** thế này, không hiểu nó sẽ cảm tưởng sao đây, chắc không có vụ xúc động vì dáng mình sao chuẩn quá chừng nên thôi coi như mình không bôi xấu nó đâu há… Vậy không chừng lần này là mối nguy nghiêm trọng nhất Trần Cận từng đối mặt – làm liên lụy Trần Thạc. Tuy giờ hắn đang hối lỗi đây rồi, nhưng hậu quả đã mười mươi, trước mắt triển vọng nhất chỉ có đường dốc toàn lực phá vòng vây.
San Lệ Tô ung dung cài áo lại, Trần Cận mới thầm thở phào một hơi, ra chỉ là dợt vở, xem như phen này trinh tiết vẫn chưa nhằm nhò gì. Kiệt vừa tiến tới, cô ta liền đứng dậy lùi sang một bên.
“Giờ tao đã hiểu chút chút vì sao Trịnh Diệu Dương o bế mày đến vậy rồi, vì mày quá khùng, coi bộ gì cũng phớt đời được hết nhỉ, có điều hễ là người đương nhiên phải có nhược điểm, tao muốn biết mày sợ nhất cái gì đây?” Kiệt ngồi xổm xuống, ngón tay gại gại quét qua vết thương trên vai Trần Cận, có vẻ khá thỏa mãn với kiệt tác của mình.
Ông chú biếи ŧɦái lại lên cơn bầy hầy rồi, một chữ thôi: thảm! Thật tình dễ gì được một em xinh tươi tự nhào vào lòng, ấy thế mà bên cạnh lại còn một giàn vai u thịt bắp vừa chặn cửa vừa bấm máy chụp hình tới tấp, mất hứng bỏ xừ a hại hắn lần này ôm eo rờ mó người đẹp miết mà chẳng thấy nổi được chút chút hứng thú, kiểu này là tổn hao tinh thần sức khỏe vô cùng a
Trần Cận không nhanh không chậm đáp lời Kiệt: “Tao sợ mày không thả tao ra, sợ cả mày gửi mớ hình ấy cho báo chí, gan tao không to như mày tưởng đâu.”
“Đừng nói vậy chớ, chẳng tốt đẹp gì cho mày đâu.” Kiệt tính tình thất thường, mỗi lúc một phách, thật không sao thương nổi, “Nghe nói Trần Thạc thân thủ được lắm, nếu không phải tình trạng mày giờ rách mướp quá, tao cũng muốn đọ sức với mày tí đỉnh.”
Khỏi đi, lần trước thì đàn em của Thôi Minh Long, giờ lại đến lượt mày, tao có phải võ sĩ nhà nghề chuyên đi khiêu chiến giựt bảng hiệu đâu, mày tưởng đánh lộn mà không nhọc chắc? Đành rằng giờ bực bội cũng hơi ứ bụng, rất rất muốn tìm chỗ xả giận, nhưng còn chưa tới nước đói bụng đợp quàng à, càng không thèm một câu “đa tạ chỉ giáo” của thằng nào sất, nói tóm lại, giờ không có hứng thú động tay động chân với loại ấy.
Thấy Trần Cận chẳng tỏ thái độ gì, Kiệt có vẻ mất hứng: “Mày đang đợi kết quả thẩm tra hả?”
“Tao chỉ đang nghĩ, đến khi chúng mày thả tao ra rồi phải xử lý sao đây.” Ánh mắt Trần Cận cực kỳ quyết liệt, “Tao không cho là kiểu thể hiện không chút thành ý hợp tác này dễ khiến khách hàng cảm tình đâu.”
Kiệt đột ngột chộp tay bóp cổ Trần Cận: “Đừng được thể lấn tới, tao cảnh cáo mày.”
Điện thoại trong phòng bất chợt réo vang, San Lệ Tô nhấc máy, nghe được vài câu mặt đã biến sắc, cô ta liếc mắt về phía Trần Cận rồi đưa điện thoại cho Kiệt: “Trịnh Diệu Dương, nối máy trực tiếp từ trên.”
Hở?! Trịnh… Ai cắt giùm nghĩa vụ này coi?! Sự kinh hoàng của Trần Cận thật không hề kém San Lệ Tô, không lẽ Trần Thạc nhận được sóng tâm linh cảm ứng của hắn thiệt? Tuy phải thừa nhận cái sóng-tâm-linh-cảm-ứng ấy thường thường vẫn đứt ngang xương cái một, nhưng có còn hơn không chứ bộ. Mà Trịnh Diệu Dương không phải gọi tới quở hắn không được đi mạo danh lừa bịp chớ? Ngộ nhỡ vậy thật, chắc bữa nay hắn phải nằm cáng khiêng ra rồi.
Thái độ Kiệt dần u ám, điềm báo giông tố càng lúc càng rõ ràng, đến cuối cùng, chỉ nghe hắn nói: “Trước khi ông trùm gửi điện trả lời, chưa xác minh chắc chắn có trong danh sách đặt hàng không, chúng tôi sẽ không thả bất cứ đối tượng khả nghi nào, dù hắn là Trần Thạc cũng thế.”
Cúp máy, Kiệt chau mày, lại săm soi nghi phạm lần nữa: “Ra mày đúng thật là Trần Thạc.”
“Đương nhiên là vậy.” Nghề diễn xuất của hắn chắc tới cảnh giới vô lượng luôn rồi, thật tình mọi khi Trần Cận vẫn được coi là một gã thành thực, gạt người thường thường không xong, bất quá đối thủ tình nguyện bị lừa thì lại khác à
Kiệt phẩy tay: “A Lương, đi pha tách trà cho Trần tiên sinh.”
Ơ tiều, đúng là thằng bợm, cứ thế mà được à?! Mà nữa, đã mười lăm tiếng đồng hồ không được vào toilet rồi, mày sai tống trà cho tao là ý đồ gì a?
“Thất lễ a, giờ đành mời mày ở lại một mình tự hưởng thụ thôi, đến lúc cần thả mày, bọn tao hẳn nhiên sẽ phối hợp.” Nói rồi quay lưng dẫn cả đám tay chân rồng rắn bỏ đi, chắc lôi nhau ra bàn tính kế hoạch đối phó, cả vệ sĩ canh chừng trong phòng cũng kéo đi nốt.
Trần Cận tựa mình vào góc tường, thở hắt một hơi, một lần nữa mở thiết bị liên lạc: “Tom, gọi được cho đại ca chưa?”
“Vẫn chưa…” giữa lúc Trần Cận chuẩn bị nổi khùng hắn đã vội tiếp lời, “Nhưng có tin đây, có người đã báo cho Trịnh tiên sinh và Trần tiên sinh hợp tác, giải vây cho anh, nghe nói anh bị tụi ly khai Hào Môn bắt Trần tiên sinh rất lo lắng.”
Quả nhiên Thạc Thạc tốt nhất a, người ta cảm động muốn khóc rồi đây, “Là ai… báo cho bọn họ?” Thằng Trịnh mà cũng chịu ra tay giúp, kỳ quặc quá sức a, mình với nó từ lúc đυ.ng mặt đã không thể chơi được rồi.
“Tổ Trung Đông của Hào Môn đứng ra, bọn họ nắm được tình hình của anh rồi.”
Tổ Trung Đông đổi tính rồi hả? Lại còn ra mặt giùm Trần Cận nhà Xích bộ, “Danh sách khách đăng ký hàng! Mẹ nó, còn cái danh sách ấy nữa! Mấy người liên lạc với Fiennes giùm tôi mau đi!”
“Cũng có tin rồi, danh sách đã được bổ sung, các sếp Hào Môn làm việc với bọn cầm đầu tổ chức ly khai xong rồi.”
“Hê?” Tất cả thật quá sức tưởng tượng của Trần Cận, chính xác, kín kẽ, chớp nhoáng, triệt để, là ai hoạch định kế hoạch lần này chứ? Ai nắm rành rẽ mọi trù tính của hắn, hơn nữa mỗi bước hành động đều hiệu quả như vậy? Fiennes, anh sao? Ngoài thấy may mắn vì giữ được cái mạng nhỏ, liệu hắn có nên xúc động vì mình đã trở thành một quân cờ quan trọng ghê gớm đến vậy không? Nhưng bất luận thế nào, Hào Môn đã không để hắn thất vọng.
Nén xuống âm run run trong giọng nói: “Tom, biết tổng chỉ huy vụ này là ai không?”
“Chuyện đó thuộc hạng cơ mật, trước mắt chưa chắc chắn gì được.” Tom giải thích, “Ve Gió đã cùng nhóm đặc công đi cứu anh rồi.”
“Không được xông vào.” Trần Cận ngăn lại, “Hàng chưa giao đi thì không thể truy ra tận gốc, coi như mình toi công.” Loại như Gallo Ge ở Hào Môn mà chịu nhả ra miếng mồi lớn vậy hả?
“Đại ca yên tâm, giao dịch đã bắt đầu rồi.”
“Giao dịch hơn trăm triệu đô Mỹ, chỉ Diệm mới có thể đứng ra…” Ngay khoảnh khắc Trần Cận thấy bàng hoàng, trí não hắn cũng choáng váng theo, lần đầu tiên có cảm giác mình đang kề vai chiến đấu cùng Diệm, phút chốc lòng dấy lên từng trận kích động.
“Việc xong sẽ rõ, tổ Trung Đông đã moi được tận sào huyệt bọn ly khai rồi, vòng ngoài cũng liên tục triển khai rà soát diện rộng, bao nhiêu phân bộ ra quân hết.”
Không thể nói dông dài thêm, chỉ biết ngắt máy, nhưng Trần Cận còn chưa thoát khỏi cơn chấn động, mất một lúc lâu mới hoàn hồn, thì ra Diệm biết hắn, nhất định là nhờ Fiennes báo cáo kịp lúc, đường đi nước bước của hắn mới được coi trọng đến vậy. Xem ra Fi đại gia coi cái mặt khó đăm đăm, đυ.ng cái lại làm trò quái dị cũng là người tốt bụng dữ a
Trong lúc Trần Cận ngấm ngầm thêm điểm cho chiến hữu Fiennes, thì đối tượng còn đang ở tổng bộ điều binh khiển tướng tới tận Sudan bắt giặc, mượn danh nghĩa Trụ Phong rót những khoản tiền ảo khổng lồ vào tài khoản đối phương, cả nhân viên bảo an quốc gia cũng góp mặt, với thực lực nhóm hacker dưới quyền Fiennes, gian lận qua mạng không hề khó khăn. Kể từ giờ đồng hồ thứ hai Trần Cận bị tóm, hắn đã biết Trần Cận là hạng ngang ngạnh, tuyệt đối không dễ dàng chịu thua, nhất định sẽ sống chết nhận mình là Trần Thạc, bằng vào nhận định mạo hiểm ấy, hắn quyết định bắt đầu giăng lưới, nếu Trần Cận muốn kéo dài thời gian trót lọt, chỉ có thể lấy lý do bán chác hàng hóa, vậy hắn càng phải đi trước Trần Cận một bước.
Giang Uy của Hạt bộ vừa nghe tin Trần Cận bị bắt lập tức cung cấp đầu mối, Trần Cận từng nhờ hắn tìm hiểu về hệ thống “Portman” trên mạng của đối thủ, Fiennes tức khắc ý thức được những phản ứng có thể có của Trần Cận, trước tiên hắn liên lạc với Trịnh Diệu Dương và Trần Thạc của Trụ Phong, lập phương án giải cứu, đồng thời móc nối được vào hệ thống của “bố già Lazuo” – ông trùm Sudan ngầm của tổ chức ly khai, phi vụ cực lớn mới đủ ép bố già ra mặt, cùng lúc ấy, những phân nhóm ngoại phái của Hào Môn đồng loạt triệt phá hang ổ rải rác của địch, dựa vào nhược điểm “để giữ kín tung tích, các phân nhóm không thể liên lạc lẫn nhau” của chúng để tỉa gọn từng nhánh, ngày tàn của Lazuo đã sờ sờ trước mắt.
Đến thời điểm hiện tại số tang vật thu về được hơn một nửa, nửa còn lại bị phân tán khắp Đông Nam Á, một số ông chủ lớn nhận thấy tình hình nghiêm trọng đã hoàn trả món hàng cho chính phủ, số còn lại hẳn đang im lặng nghe ngóng, nhưng họ đều e ngại rốt cuộc bị liên lụy tới danh dự, đến lúc ấy lợi bất cập hại, bởi vậy hiện tại khách hàng đủ gan đủ lực tiếp số hàng tồn chỉ còn Trụ Phong, chính vì thế bố già mới buộc phải xuất hàng khinh suất như vậy, mớ hàng ấy giờ này thực không khác gì quả bom nổ chậm.
Quá trình kể ra dễ dàng vậy, nhưng từ khi khởi đầu đến nay đã hai tháng, trận quyết định sẽ khai hỏa đúng cuối tuần này, phải lãnh đạo toàn cục, Diệm đương nhiên biết mình nên làm gì, làm như thế nào, và nữa, phải đảm bảo an toàn cho cả người kia.
Tom nói không thể liên lạc với hắn, đó là mượn cớ, bởi một khi Diệm bắt đầu hành động, không ai biết được hắn đang ở đâu. Hắn cấp cho Ve Gió một đơn vị cực mạnh, dặn Michael nếu không thể bí mật giải cứu, chỉ còn cách dùng bạo lực tấn công. Trước khi kẻ địch chủ động thả người, tuyệt đối không được hành động thiếu suy nghĩ, đặt sự an toàn của người kia lên hàng đầu.
Đến khi Kiệt bước vào phòng giam Trần Cận một lần nữa, thái độ hắn đã dễ dãi khác thường: “Có tin từ ông trùm rồi, mày ăn nói cũng thật thà đấy nhãi.” Nhìn Trần Cận vẫn thản nhiên ngồi bệt dưới đất, Kiệt hừ mũi, “Xem ra mày rất tự tin a.”
“Thế cả thôi.” Trần Cận đã thấy toàn thân rã rời, nhưng vẫn cố trụ vững, “Xin hỏi chừng nào các ngài thả tôi đây?”
“Sớm thôi. Nhưng còn chưa đến lúc.” Kiệt cười lạnh nói, “Ngài mai, xác nhận tiền hàng nhập đủ tài khoản, chúng tao sẽ thả mày, còn hàng thì… cũng không ít đâu.”
Bụng Trần Cận thoáng lạnh toát, tiền không thể thực sự vào tài khoản bọn chúng, tài khoản liên ngân hàng của đối phương tại Mỹ đã bị chính phủ phong tỏa, mà hễ bọn chúng phát hiện ra tất cả chỉ là một màn kịch, nhất định chúng sẽ phản ứng cực kỳ hung hãn, Kiệt và San Lệ Tô không phải nhân vật quan trọng hàng đầu, nhưng chúng nguy hiểm nhất, vì chúng là đồ bán mạng không sợ chết.
PS: Fi đại gia sắp xuất hiện a (