Chương 9. Thuật lại chi tiết mình bị ba ba XX cho chó con, bị ngón tay em trai chơi đến khóc

Tác giả: mnbvcxz

Edit: Zen

Khoang sinh sản căn bản không thể thừa nhận Alpha khác xâm phạm thường thường co rút, Trình Hữu ngửi thấy được vị tin tức tố nồng đậm của Tần Duyên.

Tin tức tố của Tần Duyên và Tần Hàm xác thật rất giống, nhưng lại thiếu đi vài phần vị rỉ sắt lạnh lẽo, ngược lại có thêm vị lá thông trong tuyết mát lạnh.

Trình Hữu vô ý thức mà chui đầu vào chăn đệm gian tìm kiếm hương vị còn lưu lại của Tần Hàm, mùi vị đó giúp cậu cảm thấy an toàn.

Tần Duyên hôn lên đầu vai trần trụi của cậu, Trình Hữu run rẩy một chút, cậu vì sự yếu ớt của bản thân mà cảm thấy thẹn và thống khổ.

Nếu...... Nếu cậu không phải là O thì tốt biết bao nhiêu, sẽ không giống như bây giờ, từ thân thể đến linh hồn đều nhu nhược bất kham, tự như là một cây thố tử ti* phải dựa vào người khác mới có thể sinh tồn.

Trình Hữu cắn môi dưới không phản ứng Tần Duyên, cậu trộm nhìn đồng hồ treo trên tường. Thời gian hẹn thương nhân đã qua, trong lòng cậu dâng lên một cỗ lo âu bực bội.

Đều do tên hỗn trướng vương bát đản Tần Duyên này!

Tần Duyên đang nằm phía sau cậu, ngón tay nhẹ nhàng lau mồ hôi ẩm ướt trên lưng Trình Hữu: "Tiểu Hữu, em sẽ là của anh, một ngày nào đó em sẽ là của anh."

Trình Hữu đem lời chửi má nó nghẹn lại trong bụng, bây giờ cậu phải giả vờ làm một tiểu bạch thỏ nhu nhược bất lực đã chịu tổn thương, phải lợi dụng đầy đủ sự thương tiếc và áy náy của Tần Duyên.

Không thể mắng chửi người, không thể mắng chửi người. Trình Hữu hít sâu một hơi, sau đó nghẹn ra hai giọt nước mắt ủy khuất.

Tần Duyên nhận thấy được Trình Hữu ở trong l*иg ngực hắn cứng đờ thành một cục đá, tự biết đuối lý mà thở dài rời đi.

Sau khi xuống lầu, Tần Duyên gặp Tần Tịch đang đọc sách ở phòng khách, hắn nhíu mày: "Em hôm nay sao không đi học?"

Tần Tịch lật sách biểu tình hạ xuống nói: "Sắp kiểm tra, trường học cho nghỉ để bọn em tự do ôn tập."

Tần Duyên từ trước đến nay đều không quan tâm việc học của em trai, thuận miệng hỏi vài câu liền ra cửa đi đến công ty. Chuyện vừa rồi với Trình Hữu khiến trong lòng hắn bực bội đến cơ hồ muốn gϊếŧ người, sau khi dạo quanh một vòng dưới lầu của công ty, Tần Duyên quyết định đi khu vực săn bắn thả lỏng một chút.

Tần gia chủ trạch im ắng, đám người hầu rón ra rón rén đổi trà mới cho tiểu thiếu gia, mạc danh* không dám phát ra động tĩnh, so với lúc Tần Hàm ở nhà còn cẩn thận hơn.

(*không hiểu sao)

Tần Tịch thong thả ung dung xem xong quyển sách kia, ưu nhã bước lên thang lầu.

Tin tức tố Omega ngọt ngào ập vào trước mặt, đó là vị trái cây chín rục sau đó được nấu thành nước sốt thơm ngọt màu đỏ tươi chậm rãi chảy xuống. Tần Tịch vọt vào phòng ngủ của cha, hoảng sợ hét lên: "Anh hai sao vậy!"

Trình Hữu không biết bản thân mình thế nào, cậu cảm thấy rất mệt, mỗi một tấc da đều hơi đau đớn như bị bỏng cháy, Tần Tịch rống lên làm cho đầu cậu đau đến như muốn nứt ra. Trình Hữu rêи ɾỉ miễn cưỡng giơ tay quơ quơ, hữu khí vô lực nói: "Anh không có việc gì...... Em đừng...... Đừng lộn xộn......"

Tần Tịch không dám hét lên nữa, nửa quỳ ở mép giường kinh hoảng thất thố nắm lấy tay Trình Hữu, lại không dám dùng sức, thật cẩn thận mà phủng ở trong lòng bàn tay, như là sợ bóp nát tác phẩm nghệ thuật sang quý. Tần Tịch bị sắc mặt trắng bệch của Trình Hữu làm cho sợ hãi cùng cực: "Anh hai, em...... Em gọi bác sĩ tới, anh đừng làm em sợ, đừng làm em sợ."

Trình Hữu miễn cưỡng đem đôi mắt mở thành cái động nho nhỏ, cậu có chút bất đắc dĩ, rõ ràng người khó chịu là cậu, tại sao vẻ mặt Tần Tịch lại như muốn khóc. Trình Hữu đầu choáng váng não trướng đau, nỗ lực nâng tay lên, giống như an ủi chó con mà sờ sờ đầu Tần Tịch, thanh âm khàn khàn: "Đừng nghịch, lấy cho anh chút thuốc hạ sốt, anh uống thuốc xong...... sẽ đỡ hơn......" Trước mắt nhấp nháy như biến thành màu đen, Trình Hữu chịu không nổi liền ngủ. Đôi mắt muốn khóc nhưng không khóc được của chó con lúc ẩn lúc hiện trong đầu, làm Trình Hữu không hiểu sao mà có thêm vài phần cảm giác tội lỗi, nhưng cậu suy nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra được, bản thân đến tột cùng là đã làm chuyện gì có lỗi với chó con, tại sao lại cảm thấy chột dạ nhỉ?

Tần Tịch gọi điện thoại cho bác sĩ gia đình, cẩn thận kiểm tra cho Trình Hữu một lần.

Sau khi bác sĩ kiểm tra thân thể cho Trình Hữu xong, ý vị thâm trường mà liếc mắt nhìn Tần Tịch một cái, vẻ mặt muốn nói lại thôi.

Trình Hữu truyền dịch, tinh lực chậm rãi khôi phục, nhìn biểu tình quỷ dị của bác sĩ mà trong lòng thấy ngứa ngáy, theo bản năng mà sờ sờ bụng mình.

Bác sĩ vội vàng giải thích: "A, không mang thai, ngài không cần khẩn trương."

Trình Hữu nhẹ nhàng thở ra, nếu cậu mang thai vậy mới thật sự là xong đời, trường quân đội nghĩ cũng đừng nghĩ.

Tần Tịch ưu sầu nhăn khuôn mặt tuổi trẻ anh tuấn của mình lại, đáng thương vô cùng nhìn bác sĩ: "Lý bác sĩ, anh hai tôi rốt cuộc là thế nào? Tại sao anh ấy bỗng nhiên lại nóng như vậy?"

Bác sĩ nhìn đứa trẻ lớn mặt thuần lương vô hại này, hồ nghi lật đổ suy đoán vừa rồi của mình, chẳng lẽ người yêu đương vụиɠ ŧяộʍ với Trình phu nhân, không phải là vị tiểu thiếu gia này?

Cả nhà Lý bác sĩ đều phục vụ cho các gia đình hào môn, đã gặp nhiều chuyện như này, vừa nhìn thấy bộ dáng Trình Hữu liền biết ngay là có người có ý đồ lặp lại đánh dấu. Tần Tịch lúc ấy gấp đến độ sắp cắn người, vì thế Lý bác sĩ đương nhiên cho rằng là tiểu thiếu gia do bồng bột tuổi niên thiếu mà đã gây ra chuyện không giải quyết được.

Nhưng Tần Tịch nhìn qua thật sự quá ngây thơ, suy đoán trong lòng Lý bác sĩ bắt đầu lung lay sắp đổ. Ông quyết định vẫn là nên làm tốt công tác của mình, lại kiểm tra nhiệt độ cơ thể Trình Hữu lần nữa, nhân cơ hội đó thấp giọng nói: "Trình phu nhân, lặp lại đánh dấu sẽ làm ngài mất mạng, phải thận trọng."

Trình Hữu sắc mặt lúc xanh lúc trắng, nhắm mắt giả chết.

Tần Tịch tựa hồ đối với sự tình quỷ dị đang xảy ra này hoàn toàn không biết gì cả, sau khi tiễn bác sĩ đi liền lo lắng ngồi xổm xuống trước giường Trình Hữu, cằm để ở trên mép giường, Trình Hữu phảng phất như nhìn thấy được đôi tai chó đang rũ xuống của hắn.

Trình Hữu giờ phút này thậm chí có xúc động muốn sờ đầu đút xương cho Tần Tịch ăn. Cậu thở dài thật sâu, nói: "Em ngồi xổm không mệt sao? Giường rất lớn, có dư chỗ ngồi mà."

Tần Tịch lập tức hưng phấn bò lên trên giường, nhưng vẫn ngoan ngoãn như cũ mà ngồi ở mép giường, đôi mắt không chớp nhìn chằm chằm mặt Trình Hữu.

Nếu có một con chó con tuổi trẻ anh tuấn, dùng ánh mắt đáng thương vô cùng nhìn ngươi, ngươi có thể không không cho nó ăn sao? Trình Hữu không làm được, cậu lấy một viên kẹo ở đầu giường nhét vào trong miệng Tần Tịch: "Đừng nhìn anh, anh không có việc gì."

Tần Tịch vội vã ngậm kẹo, không cẩn thận cắn phải ngón tay Trình Hữu. Hắn có chút quẫn bách vô thố nhìn Trình Hữu, ngón tay từng chút từng chút thủ sẵn trên khăn trái giường trắng như tuyết.

Đầu ngón tay Trình Hữu bị ngâm vào trong khoang miệng nóng ẩm, một trận tê dại như bị điện giật từ đầu ngón tay lan tràn đến trong l*иg ngực, theo tần suất tim đập mà run lên, dần dần tràn ra đến toàn thân, trong mỗi một mạch máu như đang chảy xuôi mứt trái cây ngọt thanh.

Tần Tịch lưu luyến không rời mà hé miệng, ngậm viên kẹo kia vào mồm, ngơ ngẩn phát ngốc nhìn Trình Hữu.

Trình Hữu bị hắn nhìn đến có chút hoảng hốt, trở mình đưa lưng về phía Tần Tịch, dùng sức xoa xoa hai ngón tay.

Phía sau truyền đến âm thanh tất tất tất tác, Tần Tịch giọng nói có chút hoảng loạn, giống như là trẻ nhỏ làm sai: "Anh hai, này...... Đây là vật anh cần sao?"

Trình Hữu quay đầu lại nhìn, phát hiện trong tay Tần Tịch cầm một hộp nhỏ được băng dính màu đen dán thành nhiều lớp.

"Hôm nay em...... lúc em đến phòng anh mượn sách, nhìn thấy máy tính có thông báo đến," Tần Tịch chân tay luống cuống cầm hộp nhỏ kia, "Anh hai, em không phải cố ý, em cho rằng...... Em cho rằng đây là vật anh rất muốn, vì vậy liền đến địa chỉ trên đó để mua."

Trình Hữu kinh hồn táng đảm tiếp nhận cái hộp kia, hỏi: "Em...... Em không biết đây là cái gì, liền cứ đi mua?"

Tần Tịch thấy bộ dáng Trình Hữu không giống như là tức giận, vui vẻ mà cười lộ ra hai lúm đồng tiền: "Vâng."

Trong chốc lát Tần Tịch lại biến thành một đứa trẻ muốn được khen ngợi, Trình Hữu nghĩ thầm chắc hắn thật sự không biết đây là cái gì, vì thế an tâm đem hộp chứa thuốc ức chế trái pháp luật cất vào trong lòng ngực, giơ tay sờ đầu Tần Tịch. Nghĩ thầm đứa trẻ này thật thật ngoan ngoãn hiểu chuyện, nếu Tần Thành cũng ngoan như vậy thì tốt rồi.

Tần Tịch cọ cọ lòng bàn tay cậu, có chút ngượng ngùng nhỏ giọng nói: "Anh hai, anh có thể khen thưởng em không?"

"Khen thưởng cái gì?" Trình Hữu vui vẻ, "Thưởng em một khúc xương đầu nhé."

Tần Tịch lắc đầu, đỏ mặt đưa ra yêu cầu của mình: "Em...... Em muốn ôm ôm anh hai, giống, giống như ba ba ôm anh vậy."

Trình Hữu sửng sốt. Thiếu niên Alpha đã có thiên tính xâm lược của mình, ngũ quan càng ngày càng giống Tần Hàm, hình thể cao lớn phảng phất như là dựa theo gen của ba ba mà lớn lên. Thời điểm Tần Tịch đứng lên, Trình Hữu thậm chí còn cảm giác được một tia áp bách.

Nhưng Tần Tịch vẫn giống một thiếu niên ngây thơ không biết sự đời, ngượng ngùng đưa ra thỉnh cầu được ôm.

Trình Hữu vuốt vuốt lương tâm của mình nghĩ, Tần Tịch cũng đã mua đồ vật quan trọng với cậu như vậy về, cậu sao có thể cự tuyệt thỉnh cầu nho nhỏ này của Tần Tịch được.

Thân thể vừa mới bị Tần Duyên lăn lộn qua vẫn còn có chút không khoẻ, Trình Hữu mặc áo ngủ giang hai tay với Tần Tịch: "Được, cho em ôm một chút."

Tần Tịch dùng sức hít sâu điều chỉnh nhịp tim đang điên cuồng đập của mình một chút, nhìn Trình Hữu không hề phòng bị, tiểu ma quỷ trong lòng hắn phát ra tiếng cười kiêu ngạo.

Trình Hữu đối tất cả chuyện này đều không hề hay biết, Tần Tịch dựa lại gần nhưng không vội ôm, mà là cầm hai tay cậu, nhẹ nhàng, từng chút từng chút ấn cậu trở lại giường.

Tần Tịch tin tức tố rất giống Tần Hàm, Trình Hữu cơ hồ không phân biệt được sự khác nhau giữa hai bên, tâm thần cậu trong nháy mắt hoảng hốt, chờ phục hồi tinh thần lại thì đã bị Tần Tịch đè ở trên giường.

Nhưng Tần Tịch cái gì cũng chưa làm, chỉ là đem mặt chôn ở cần cổ Trình Hữu, ủy khuất lẩm bẩm: "Anh hai, nếu anh chỉ là nghĩ không muốn đi viện dưỡng dục, vậy vì sao nhất định phải gả cho ba ba?"

Trình Hữu không biết nên trả lời vấn đề này như thế nào, đành phải trầm mặc không nói.

Tần Tịch tiếp tục lầm bầm lầu bầu: "Anh hai, anh thích ba ba không? Thích ba ba ôm anh, thích ba ba làm mấy chuyện đó với anh, đúng hay không?"

Trong phòng độ ấm dần dần lên cao, Trình Hữu nhịn không được nhớ đến Tần Hàm, bả vai rộng lớn của Tần Hàm, gương mặt anh tuấn của Tần Hàm. Còn có Tần Hàm...... những chuyện mà Tần Hàm làm với cậu. Ngay ở trong căn phòng này, trên chiếc giường này, Tần Hàm vừa ôn nhu vừa ngang ngược mà cởi hết quần áo cậu, bàn tay to lớn thô ráp tham nhập vào giữa hai chân cậu.

"Anh hai, nói cho em biết được không," môi Tần Tịch thường thường cọ qua cổ Trình Hữu, hắn thanh âm ủy khuất cực kỳ, "Nói cho em biết ba ba đã làm gì với anh, cho em biết em có chỗ nào không tốt, anh hai......"

Tin tức tố của Tần Tịch cùng với hương vị Tần Hàm lưu lại trên khăn trải giường đan chéo vào nhau, dung hợp đến không chừa một kẽ hở. Trình Hữu thân thể bắt đầu có phản ứng, hai chân dưới chăn gắt gao cọ vào nhau, xót ngứa trong hậu huyệt dần dần dâng lên, khát cầu Alpha của mình.

"Ba ba anh ấy...... anh ấy sẽ hôn anh......" Trình Hữu nhắm mắt lại, cậu vô pháp ức chế mà bắt đầu ảo tưởng Tần Hàm đang ở trước mặt mình, thân hình cường tráng của Alpha đè lên thân mình tinh tế mềm mại, râu trát lên gương mặt non mềm của cậu.

Ngón tay Tần Tịch nhẹ nhàng đυ.ng vào môi Trình Hữu, âm thanh của hắn cũng càng ngày càng giống Tần Hàm: "Là hôn nơi này sao......"

Trình Hữu hừ nhẹ: "Đúng......"

Tần Tịch chậm rãi dịch ngón tay xuống dưới, xẹt qua cằm Trình Hữu, cổ, xương quai xanh: "Ba ba cũng sẽ hôn nơi này sao?"

"Sẽ...... Sẽ hôn......" Trình Hữu thở hổn hển lẩm bẩm, "Ba ba sẽ...... Cắn núʍ ѵú anh......"

Tần Tịch giải khai cúc áo ngủ của Trình Hữu, lộ ra bộ ngực trắng nõn. Trên da thịt còn có rất nhiều dấu hôn, hai viên nhũ sưng lên có chút đỏ, đáng thương hề hề mà đứng ở trong không khí. Tần Tịch thấp giọng nói: "Ba ba cắn thật mạnh, núʍ ѵú anh hai đều sưng lên." Hắn vừa nói, một bên dùng ngón tay khảy hai tiểu thịt viên đáng thương kia, thậm chí còn dùng hai ngón tay nắm nắm xoa xoa.

Trình Hữu bị xoa đến vừa đau vừa tê, hậu huyệt xót ngứa từng chút từng chút co rút lại sau lớp đồ ngủ, chỉ có dươиɠ ѵậŧ của Alpha mới có thể giảm bớt sự khó chịu nơi đó. Cậu phát ra tiếng rêи ɾỉ ngọt nị, trong ngữ điệu mang theo chút giọng mũi ủy khuất: "Ba ba nói...... Nói muốn đem anh ưʍ...... Hút ra sữa ... Mới...... nên mới hút sưng lên."

"Ba ba thật không nói đạo lý," Tần Tịch đùa bỡn hai tiểu núʍ ѵú sưng đỏ kia, "Anh hai vẫn còn chưa bị thao đến mang thai đâu, làm sao có khả năng có sữa," hắn chơi đủ hai tiểu núʍ ѵú kia rồi, bàn tay chậm rãi dịch đến trên cái bụng mềm mại của Trình Hữu, "Eo anh hai thật nhỏ, ba ba thích sờ nơi này sao?"

"Đúng...... Ba ba...... Ba ba rất thích......" Trình Hữu nói, "Ba ba sẽ vuốt bụng anh...... Ưm a...... Thực tàn ác hung địa nói...... Muốn thao anh đến khi mang con hắn...... ưʍ......"

"Vậy ba ba thao như thế nào?" Tần Tịch vẻ mặt thiên chân ngây thơ, nửa làm nũng nửa cường ngạnh cởϊ qυầи Trình Hữu, "Anh hai dạy em được không? Em cũng muốn được làm như ba ba......"

Trình Hữu ghé vào trên giường bẻ ra hai cánh mông của mình, đưa tiểu nhục động mới vừa bị Tần Duyên chà đạp qua triển lãm cho Tần Tịch xem. Giữa kẽ mông còn chảy tϊиɧ ɖϊ©h͙ của Tần Duyên, tϊиɧ ɖϊ©h͙ màu trắng đυ.c giống như là từ trong tiểu huyệt chảy ra vậy.

Tần Tịch mê muội vươn ngón tay ra moi đào tiểu huyệt đỏ thắm kia, thịt ruột ướt nóng mềm mại nhanh chóng bao bọc lấy ngón tay hắn, có thể tưởng tượng được nếu đem dươиɠ ѵậŧ cắm, tư vị sẽ tốt đẹp đến bao nhiêu.

"Chính là...... Chính là nơi này......" Trình Hữu thở hổn hển mà bẻ mông ra càng rộng, làm cho tiểu huyệt thay đổi cả hình dạng. Ngón tay Tần Tịch làm hòa hoãn một ít dục cầu bất mãn, nhưng vẫn không đủ, như vậy không đủ. Thân thể đã bị thao đến thành thục cần dươиɠ ѵậŧ tới lấp đầy, tới chiếm hữu, từng chút từng chút một hung hăng cắm vào thân thể cậu.

Tần Tịch như là tìm được món đồ chơi mới lạ mà dùng ba ngón tay đùa bỡn tiểu nộn huyệt của ca ca, ngón tay khi thì mở tiểu huyệt co dãn ra, khi thì khép lại cắm vào chỗ sâu bên trong tìm kiếm điểm mềm mại, chơi đến vui vẻ vô cùng. Hắn hỏi: "Ba ba sẽ đem dươиɠ ѵậŧ cắm vào nơi này của anh hai sao?"

Trình Hữu nhắm mắt lại gật gật đầu: "Ba ba...... Ưʍ...... Dươиɠ ѵậŧ rất thô......Lúc lần đầu tiên a ha...... Căng đến mức anh cảm thấy bản thân sắp...... Sắp chết rồi......"

Ngón tay chiều dài hữu hạn, Tần Tịch ba ngón tay toàn bộ đi vào cũng không đυ.ng đến được hoa tâm của Trình Hữu. Hắn lặng yên không một tiếng động dùng một tay khác đè eo Trình Hữu lại phòng ngừa cậu giãy giụa, nhẹ nhàng hôn bả vai Trình Hữu, mềm mại làm nũng: "Anh hai, tiểu huyệt của anh chảy thật nhiều tao thủy, làm ướt hết ngón tay của em rồi. Chúng nó từ đâu chảy ra vậy?"

Trình Hữu bị hắn chơi đến eo chân đều mềm, rêи ɾỉ trả lời: "Từ...... ưʍ...... Khoang sinh sản...... a ha...... Bên trong......"

"Anh hai," Tần Tịch rút ngón tay tư, năm ngón tay khép lại thành dạng trùy, chậm rãi đi vào tiểu nhục động nước sốt giàn giụa kia, "Cho em...... Cho em chạm vào một chút được không, em muốn chạm vào một chút nơi anh hai mang bảo bảo, chỉ một chút thôi." Mũi bàn tay chạm vào miệng huyệt, Tần Tịch nhịn xuống xúc động muốn mạnh mẽ đi vào, hắn đang đợi Trình Hữu trả lời. Nếu Trình Hữu biểu hiện kịch liệt phản kháng, hắn không thể không tạm thời ngưng hẳn kế hoạch này lại.

Trình Hữu bị ngón tay nửa vời của Tần Tịch làm cho khó chịu đến cực điểm, bản thân tự loát động dươиɠ ѵậŧ đằng trước ý đồ bắn ra. Nhưng thân thể có thói quen bị thao đến bắn tổng cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó, cậu khó chịu mà khóc lên, thủ vững một tia lý trí còn sót lại: "Có...... Ô ô...... Có thể chạm vào một chút!"

Sau khi Tần Tịch được cho phép liền giống như Husky đứt xích, tràn ngập sức sống, bàn tay toàn bộ cắm vào trong tiểu huyệt Trình Hữu. Miệng huyệt mềm mại nuốt trọn cổ tay của hắn, Trình Hữu khóc bắn ra trong tay mình.

Ngón tay Tần Tịch chạm vào một nơi mềm mại đến không thể tưởng tượng, vách trong khoang sinh sản mang theo nhiệt độ nóng bỏng nghênh đón hắn.

Thật sự, chỉ chạm vào một chút.

Tần Tịch đem ngón tay rút khỏi khoang sinh sản Trình Hữu, lòng bàn tay dùng lực không nhẹ không nặng mà xoa ấn thịt ruột đang không ngừng run rẩy do cao trào.

Trình Hữu bị hắn xoa đến vừa tê vừa sướиɠ, xụi lơ ở trên giường nức nở từng cỗ từng cỗ phun ra tϊиɧ ɖϊ©h͙, hai mắt thất thần hưởng thụ đợt cao trào kỳ dị này.

--------------------

Bác sĩ: Ây da, hào môn...

Tần Tịch: Vui vẻ cõng nồi cho Tần Duyên (;¬_¬)

Tần Duyên tỏ vẻ: Tôi không biết gì cả ┐( ˘_˘)┌